Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư
Chương 72
Diệp Vô Ý Tư
2024-09-04 01:43:06
Dì Lâm Nguyệt về nước rồi!
Thực ra dự định đi công tác chỉ khoảng một hai tuần, không ngờ phát sinh chuyện ngoài dự kiến kéo dài tới hơn hai tháng
Triển Nha cũng vừa biết tin này lúc trưa nay, là Đặng Tâm Minh nói cho cô biết
Cũng không rõ vì sao tâm trạng người nào đó không tốt, cứ như bị cả thế giới nợ tiền vậy!!
Mẹ sắp về nước, ruốt cuộc có chỗ nào không vui chứ?
Cô thực sự không rõ Đặng Tâm Minh đang nghĩ gì nữa...
Triển Nha lại thêm một món đồ vào giỏ hàng, cứ tới một gian hàng cô lại bắt đầu phân vân, Đặng Tâm Minh bên cạnh im lặng nhìn cô, chậm rãi đẩy giỏ hàng theo bước chân nhanh nhảu của cô gái, với vẻ mặt cưng chiều ấy, cho dù mua hết đồ trong trung tâm thương mại anh cũng nhất định cho cô
"Anh nói xem dì Lâm Nguyệt thích thứ gì vậy?"
Triển Nha ngước đầu nhìn anh, sau đó nhìn hai hộp trà trong tay không biết nên chọn loại nào!
Đặng Tâm Minh hơi nhếch môi lấy tay gõ nhẹ vào trán cô
"Cái đầu nhỏ này của em ruốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
Triển Nha chun mũi, lấy tay xoa xoa trán mình, lẩm bẩm
"Đau chết người ta đó!"
Lại có mấy cô gái mắt luôn nhìn sang bên này, rõ ràng là đang nhìn người bên cạnh cô, còn đem ra bàn tán như vậy
"Soái thật đấy, chúng ta lại xin Wechat đi."
"Người ta học trường nào vậy, tớ thấy rõ ràng là cực phẩm đó."
"Mau tớ làm quen, tớ lỡ yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi!"
"Nhìn thật lạnh lùng đó!"
Triển Nha nghe mấy cô nàng nói loáng thoáng, lòng có chút không vui, tại sao Đặng Tâm Minh đi đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác tới như vậy, đặc biệt lại là con gái, cô quả thực muốn vui cũng không được!
Tuy biết sắc đẹp là tất cả mọi người đều được hưởng thụ, lúc trước vốn đã không thích, hiện tại cô càng không muốn chia sẻ người này với bất cứ ai, thực sự không muốn, nhanh tiến lại khoác lấy tay anh, quên cả anh vừa cốc đầu cô, ánh mắt mang vẻ khiêu khích, cô thực sự muốn nói với tất cả mọi người Đặng Tâm Minh chính là của cô!
Anh nhìn cô liền không nén được nụ cười trên môi, lỡ bị con mèo nhỏ này dụ dỗ mất rồi, rất phối hợp Đặng Tâm Minh cầm hộp trà trong tay cô đặt về lại kệ hàng
"Mẹ anh không thích mấy thứ này."
Cô gái hai mắt liền sáng lên, cô nhìn anh không nhận ra tia lưu manh ẩn hiện trong ánh mắt người nào đó
"Vậy là cái gì?"
Nam nhân hơi cúi người, áp gần khuôn mặt nhỏ của cô, mùi hương thanh lạnh như bao phủ, Đặng Tâm Minh hơi cong môi, giọng nói trầm thấp
"Là một người con dâu."
Trong phút chốc... có ai đó đỏ mặt!!!
Đặng Tâm Minh nói đùa thực sự khiến cô không thể tiếp nhận nổi
Gương mặt ấy còn rất phúc hắc, lưu manh!!!
Má còn chưa hết nóng, cô vơ đại món đồ trên kệ hàng bỏ vào giỏ sau đó nhanh chóng bước nhanh lên phía trước, lúng túng bỏ chạy, cứ như vừa gặp phải con sói gian xảo vậy
Người nào đó ngược lại trông rất vui vẻ, hình như cô gái của anh bị dẫm trúng đuôi rồi, Đặng Tâm Minh có chút suy tư, nên dỗ hay dẫm thêm lần nữa...
... Truyện Đam Mỹ
"A, hóa ra có bạn gái rồi!"
"Gì vậy chứ? Sao cứ để ý người nào là người đó đều có bạn gái hết vậy?"
"Chúng ta có nên đi xem bói hay không?"
"Tớ quả thực cũng rất nghi ngờ!"
Đúng là không khỏi luyến tiếc...
....
Hôm nay Triển Nha dậy sớm hơn hẳn, dì Lâm Nguyệt về nước nên cô theo Đặng Tâm Minh tới thăm mẹ anh
Lúc đang ăn sáng vì đầu óc cơ hồ lơ đãng mà cô bị cháo nóng làm cho suýt phỏng miệng, Đặng Tâm Minh lấy nước liền không nhịn được nhíu mày
"Triển Nha, em có tin hôm nay anh giữ em ở nhà không?"
Triển Nha biết mình tay chân vụng về, cô liền gật đầu, đưa tay vén mấy cọng tóc lòa xòa
"Em sẽ cẩn thận hơn thưa Đặng đại nhân!"
Đặng Tâm Minh còn nhớ mẹ anh xem cô như con gái ruột vậy, lần trước trong lúc ăn trưa còn suýt vứt bỏ anh, càng nghĩ càng không hiểu cô gái này là vì gì mà lo lắng tới vậy...
Tới nơi Triển Nha cố tình bước thật chậm, cố gắng giữ khoảng cách với Đặng Tâm Minh, đến cuối vẫn bị anh phát hiện
"Em cách xa anh như vậy làm gì?"
Giọng điệu này rõ ràng là có chút không vui, Triển Nha nhanh chóng bị anh xách lại gần, cô sợ tới gần anh mẹ anh sẽ ăn thịt cô sao?
Đã rất lâu mới quay lại đây, nơi này vẫn như vậy, nhìn Đặng Tâm Minh nhập mật khẩu Triển Nha bất giác mỉm cười, lúc đầu cô gặp người này, anh còn chẳng biết mật khẩu nhà ba mẹ mình, còn phải bấm chuông cửa, thực sự là ký ức nhỏ nhặt nhưng cô thấy rất vui, lồng ngực có chút rạo rực, vừa như mới, tưởng chừng đã rất lâu...
Lúc vào trong liền thấy một đôi giày cao gót màu đen, đôi giày này không phù hợp với tuổi của dì Lâm Nguyệt, chắc là đang có khách dù sao dì ấy cũng mới về nước, Triển Nha không nghĩ nhiều vội cởi giày mình ra thay bằng một đôi dép mềm
...
Thực ra dự định đi công tác chỉ khoảng một hai tuần, không ngờ phát sinh chuyện ngoài dự kiến kéo dài tới hơn hai tháng
Triển Nha cũng vừa biết tin này lúc trưa nay, là Đặng Tâm Minh nói cho cô biết
Cũng không rõ vì sao tâm trạng người nào đó không tốt, cứ như bị cả thế giới nợ tiền vậy!!
Mẹ sắp về nước, ruốt cuộc có chỗ nào không vui chứ?
Cô thực sự không rõ Đặng Tâm Minh đang nghĩ gì nữa...
Triển Nha lại thêm một món đồ vào giỏ hàng, cứ tới một gian hàng cô lại bắt đầu phân vân, Đặng Tâm Minh bên cạnh im lặng nhìn cô, chậm rãi đẩy giỏ hàng theo bước chân nhanh nhảu của cô gái, với vẻ mặt cưng chiều ấy, cho dù mua hết đồ trong trung tâm thương mại anh cũng nhất định cho cô
"Anh nói xem dì Lâm Nguyệt thích thứ gì vậy?"
Triển Nha ngước đầu nhìn anh, sau đó nhìn hai hộp trà trong tay không biết nên chọn loại nào!
Đặng Tâm Minh hơi nhếch môi lấy tay gõ nhẹ vào trán cô
"Cái đầu nhỏ này của em ruốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
Triển Nha chun mũi, lấy tay xoa xoa trán mình, lẩm bẩm
"Đau chết người ta đó!"
Lại có mấy cô gái mắt luôn nhìn sang bên này, rõ ràng là đang nhìn người bên cạnh cô, còn đem ra bàn tán như vậy
"Soái thật đấy, chúng ta lại xin Wechat đi."
"Người ta học trường nào vậy, tớ thấy rõ ràng là cực phẩm đó."
"Mau tớ làm quen, tớ lỡ yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhìn thật lạnh lùng đó!"
Triển Nha nghe mấy cô nàng nói loáng thoáng, lòng có chút không vui, tại sao Đặng Tâm Minh đi đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác tới như vậy, đặc biệt lại là con gái, cô quả thực muốn vui cũng không được!
Tuy biết sắc đẹp là tất cả mọi người đều được hưởng thụ, lúc trước vốn đã không thích, hiện tại cô càng không muốn chia sẻ người này với bất cứ ai, thực sự không muốn, nhanh tiến lại khoác lấy tay anh, quên cả anh vừa cốc đầu cô, ánh mắt mang vẻ khiêu khích, cô thực sự muốn nói với tất cả mọi người Đặng Tâm Minh chính là của cô!
Anh nhìn cô liền không nén được nụ cười trên môi, lỡ bị con mèo nhỏ này dụ dỗ mất rồi, rất phối hợp Đặng Tâm Minh cầm hộp trà trong tay cô đặt về lại kệ hàng
"Mẹ anh không thích mấy thứ này."
Cô gái hai mắt liền sáng lên, cô nhìn anh không nhận ra tia lưu manh ẩn hiện trong ánh mắt người nào đó
"Vậy là cái gì?"
Nam nhân hơi cúi người, áp gần khuôn mặt nhỏ của cô, mùi hương thanh lạnh như bao phủ, Đặng Tâm Minh hơi cong môi, giọng nói trầm thấp
"Là một người con dâu."
Trong phút chốc... có ai đó đỏ mặt!!!
Đặng Tâm Minh nói đùa thực sự khiến cô không thể tiếp nhận nổi
Gương mặt ấy còn rất phúc hắc, lưu manh!!!
Má còn chưa hết nóng, cô vơ đại món đồ trên kệ hàng bỏ vào giỏ sau đó nhanh chóng bước nhanh lên phía trước, lúng túng bỏ chạy, cứ như vừa gặp phải con sói gian xảo vậy
Người nào đó ngược lại trông rất vui vẻ, hình như cô gái của anh bị dẫm trúng đuôi rồi, Đặng Tâm Minh có chút suy tư, nên dỗ hay dẫm thêm lần nữa...
... Truyện Đam Mỹ
"A, hóa ra có bạn gái rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Gì vậy chứ? Sao cứ để ý người nào là người đó đều có bạn gái hết vậy?"
"Chúng ta có nên đi xem bói hay không?"
"Tớ quả thực cũng rất nghi ngờ!"
Đúng là không khỏi luyến tiếc...
....
Hôm nay Triển Nha dậy sớm hơn hẳn, dì Lâm Nguyệt về nước nên cô theo Đặng Tâm Minh tới thăm mẹ anh
Lúc đang ăn sáng vì đầu óc cơ hồ lơ đãng mà cô bị cháo nóng làm cho suýt phỏng miệng, Đặng Tâm Minh lấy nước liền không nhịn được nhíu mày
"Triển Nha, em có tin hôm nay anh giữ em ở nhà không?"
Triển Nha biết mình tay chân vụng về, cô liền gật đầu, đưa tay vén mấy cọng tóc lòa xòa
"Em sẽ cẩn thận hơn thưa Đặng đại nhân!"
Đặng Tâm Minh còn nhớ mẹ anh xem cô như con gái ruột vậy, lần trước trong lúc ăn trưa còn suýt vứt bỏ anh, càng nghĩ càng không hiểu cô gái này là vì gì mà lo lắng tới vậy...
Tới nơi Triển Nha cố tình bước thật chậm, cố gắng giữ khoảng cách với Đặng Tâm Minh, đến cuối vẫn bị anh phát hiện
"Em cách xa anh như vậy làm gì?"
Giọng điệu này rõ ràng là có chút không vui, Triển Nha nhanh chóng bị anh xách lại gần, cô sợ tới gần anh mẹ anh sẽ ăn thịt cô sao?
Đã rất lâu mới quay lại đây, nơi này vẫn như vậy, nhìn Đặng Tâm Minh nhập mật khẩu Triển Nha bất giác mỉm cười, lúc đầu cô gặp người này, anh còn chẳng biết mật khẩu nhà ba mẹ mình, còn phải bấm chuông cửa, thực sự là ký ức nhỏ nhặt nhưng cô thấy rất vui, lồng ngực có chút rạo rực, vừa như mới, tưởng chừng đã rất lâu...
Lúc vào trong liền thấy một đôi giày cao gót màu đen, đôi giày này không phù hợp với tuổi của dì Lâm Nguyệt, chắc là đang có khách dù sao dì ấy cũng mới về nước, Triển Nha không nghĩ nhiều vội cởi giày mình ra thay bằng một đôi dép mềm
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro