Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư
Chương 74-1
Diệp Vô Ý Tư
2024-09-04 01:43:06
Bầu không khí quả thực không ổn, dì Lâm Nguyệt chỉ có thể cười nhẹ hòa hoãn mọi thứ
"Vy Vy, dạo này mẹ con có khỏe không? đã lâu hai người chúng ta chưa có thời gian nói chuyện."
Triệu Vy khẽ gật đầu, hơi mỉm cười, hôm nay cô ta mặc chiếc váy mào lam nhạt, hơi cúi đầu mái tóc đen dài hơi uốn lượn, làn da trắng nõn, quả thực đẹp tới rung động lòng người
"Mẹ con thường hay nhắc tới cô, vẫn mong có người cùng tâm sự."
Triệu Vy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt màu đen hoa đào mang ý cười nhạt
"Tiểu Nha, tớ vẫn chưa biết ba mẹ cậu làm việc gì vậy? có sống ở thành phố này không?"
Đúng là bị nhắc tới may mà không bị nghẹn, Triển Nha không biết có nên vui mừng hay không
Cô vốn định mở miệng trả lời câu hỏi của cô ta thì Đặng Tâm Minh bên cạnh người im lặng từ đầu tới bây giờ liền lên tiếng
"Ba mẹ cô ấy là giáo viên Cao trung, không sống ở thành phố này."
Triển Nha nhớ mình chưa nói với anh bất cứ chuyện liên quan tới gia đình mình, nhưng lại nghĩ chính là dì Lâm Nguyệt nói nên cô không nghĩ nhiều, cô hơi mỉm cười cúi đầu ăn miếng cá trên chén, cảm giác lồng ngực lúc này quả thực có chút ngọt ngào
Triệu Vy ý cười biến mất, cô ta nở nụ cười nhạt
"Quả nhiên là lớn lên trong gia đình truyền thống gia giáo, chẳng trách Tiểu Nha lại ngoan hiền như vậy."
"Khụ, khụ..."
Lần này Triển Nha bị nghẹn thật rồi!!!
Triệu Vy này đúng là cả lúc ăn cơm cũng không tha cho cô, Đặng Tâm Minh lông mày hơi nhíu lại vội đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, dì Lâm Nguyệt cũng nhanh rót cho cô một cốc nước
"Tiểu Nha, con không sao chứ?"
Mặt cô đỏ lên rồi, bữa ăn này có muốn cũng không ăn nổi nữa, Triển Nha vội lắc đầu đứng lên chạy vào phòng vệ sinh, Đặng Tâm Minh cũng nhanh chóng đứng lên, cất giọng trầm thấp
"Con ăn xong rồi." sau đó liền rời đi
Triệu Vy nhìn chỗ trống trước mặt hơi thất thần, dì Lâm Nguyệt có chút lo lắng cho Triển Nha, nhớ tới còn người bên cạnh bà liền mỉm cười
"Vy Vy, vậy chúng ta ăn tiếp, Tâm Minh nó vốn là như vậy mà, con đừng để ý."
Cô ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu
Triển Nha họ sặc sụa, Đặng Tâm Minh nhanh chóng đi vào giúp cô xoa lưng, có chút lo lắng
"Có sao không?"
Cô ho tới nước mắt chảy, mặt đỏ bừng, liền ngước đầu nhìn Đặng Tâm Minh, câu chữ khó khăn
"Em... bị hóc xương cá rồi... khó chịu quá..."
Cũng may liền sau đó cô đã ho được cái xương cá kia ra ngoài, nhìn mặt Triển Nha còn chưa hết đỏ, mái tóc buộc gọn bây giờ đã hơi rối lên, mắt còn hơi ướt, Đặng Tâm Minh vội đưa tay kéo cô ôm vào lòng
"Em đúng là đồ ngốc."
Cô cảm thấy lúc nãy mình giống như đã ho khí quan ra ngoài hết rồi, lại cảm thấy người này đang cười nhạo mình, cô vẫn cố phản bác
"Đều do anh, hoa đào bay tới ngập trời như vậy, không phải Triệu Vy vì anh mà tới sao? quả thực nói câu nào khiến người ta á khẩu câu đó, cũng may cô ta học Ngoại Văn nếu còn học Trung Văn không phải sẽ khiến người ta chết ngay tại chỗ luôn sao?"
Cô đã bị cô ta chọn trúng mấy lần!!!
Đặng Tâm Minh nghe cô gái nhỏ than thở liền bật cười, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô
"Em đang ghen đấy à?"
Triển Nha ngước mặt nhìn anh liền bĩu môi
"Anh không cho sao?"
Đặng Tâm Minh cười đến êm ái như vậy, tiếng cười trầm thấp ấy khiến trái tim cô gái muốn hòa tan theo, từng bước một rung động
"Là ai lớn tiếng nói rằng không cho ba mẹ anh biết về mối quan hệ của chúng ta, nhất định bắt anh giữ bí mật?"
Triển Nha vô thức nuốt nước miếng, quả thực hôm qua cô đã lớn miệng nói như vậy, ruốt cuộc đều chẳng phải lỗi của cô sao?
Ngồi xuống ghế, Đặng Tâm Minh vẫn đưa tay vuốt lưng cô như mèo vậy, cô có trừng mắt hay lườm đi nữa anh đều cư nhiên phớt lờ cô
"Tiểu Nha, con không sao đấy chứ?"
Dì Lâm Nguyệt lo lắng nhìn cô, tính ra lần nào ăn cơm cùng gia đình dì ấy cô đều bị nghẹn ít nhất một lần, Triển Nha lắc đầu mỉm cười
"Không, không sao ạ, là do không chú ý hóc xương cá."
"Vậy lần sau nhớ chú ý."
"Vâng."
"Tiểu Nha, xin lỗi cô, tôi không nghĩ mấy lời nói đó lại khiến cô để tâm tới như vậy."
Ánh mắt hơi ủ rũ, cứ như người chịu ủy khuất là bản thân cô ta vậy!
Triển Nha cố gắng rộng lượng mỉm cười
"Không phải lỗi của cô."
Triệu Vy nhìn Đặng Tâm Minh dịu dàng vỗ về Triển Nha, ánh mắt hay lồng ngực không vui đều cố gắng nhịn xuống
Dì Lâm Nguyệt cầm tay cô, liền mỉm cười
"Tiểu Nha, dì hiện tại không ra nước ngoài, nhà dì lại gần đại học A, hay là con dọn tới đây sống cùng dì được không?"
Khi dì Lâm Nguyệt nói câu này tay Triển Nha liền cứng đờ, sống ở đây tức là cô phải sống xa Đặng Tâm Minh ư?
Cảm giác vừa nghĩ tới trái tim đã đau rồi, vị đắng còn lan tràn trên miệng, cô muốn mở miệng thì người bên cạnh đã nhanh chóng nói trước
"Không được."
Đặng Tâm Minh nhíu mày, lời nói lạnh lùng vô cùng dứt khoát, nhất quyết không được...
...
"Vy Vy, dạo này mẹ con có khỏe không? đã lâu hai người chúng ta chưa có thời gian nói chuyện."
Triệu Vy khẽ gật đầu, hơi mỉm cười, hôm nay cô ta mặc chiếc váy mào lam nhạt, hơi cúi đầu mái tóc đen dài hơi uốn lượn, làn da trắng nõn, quả thực đẹp tới rung động lòng người
"Mẹ con thường hay nhắc tới cô, vẫn mong có người cùng tâm sự."
Triệu Vy đưa mắt nhìn cô, ánh mắt màu đen hoa đào mang ý cười nhạt
"Tiểu Nha, tớ vẫn chưa biết ba mẹ cậu làm việc gì vậy? có sống ở thành phố này không?"
Đúng là bị nhắc tới may mà không bị nghẹn, Triển Nha không biết có nên vui mừng hay không
Cô vốn định mở miệng trả lời câu hỏi của cô ta thì Đặng Tâm Minh bên cạnh người im lặng từ đầu tới bây giờ liền lên tiếng
"Ba mẹ cô ấy là giáo viên Cao trung, không sống ở thành phố này."
Triển Nha nhớ mình chưa nói với anh bất cứ chuyện liên quan tới gia đình mình, nhưng lại nghĩ chính là dì Lâm Nguyệt nói nên cô không nghĩ nhiều, cô hơi mỉm cười cúi đầu ăn miếng cá trên chén, cảm giác lồng ngực lúc này quả thực có chút ngọt ngào
Triệu Vy ý cười biến mất, cô ta nở nụ cười nhạt
"Quả nhiên là lớn lên trong gia đình truyền thống gia giáo, chẳng trách Tiểu Nha lại ngoan hiền như vậy."
"Khụ, khụ..."
Lần này Triển Nha bị nghẹn thật rồi!!!
Triệu Vy này đúng là cả lúc ăn cơm cũng không tha cho cô, Đặng Tâm Minh lông mày hơi nhíu lại vội đưa tay vuốt nhẹ lưng cô, dì Lâm Nguyệt cũng nhanh rót cho cô một cốc nước
"Tiểu Nha, con không sao chứ?"
Mặt cô đỏ lên rồi, bữa ăn này có muốn cũng không ăn nổi nữa, Triển Nha vội lắc đầu đứng lên chạy vào phòng vệ sinh, Đặng Tâm Minh cũng nhanh chóng đứng lên, cất giọng trầm thấp
"Con ăn xong rồi." sau đó liền rời đi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vy nhìn chỗ trống trước mặt hơi thất thần, dì Lâm Nguyệt có chút lo lắng cho Triển Nha, nhớ tới còn người bên cạnh bà liền mỉm cười
"Vy Vy, vậy chúng ta ăn tiếp, Tâm Minh nó vốn là như vậy mà, con đừng để ý."
Cô ta chỉ có thể mỉm cười gật đầu
Triển Nha họ sặc sụa, Đặng Tâm Minh nhanh chóng đi vào giúp cô xoa lưng, có chút lo lắng
"Có sao không?"
Cô ho tới nước mắt chảy, mặt đỏ bừng, liền ngước đầu nhìn Đặng Tâm Minh, câu chữ khó khăn
"Em... bị hóc xương cá rồi... khó chịu quá..."
Cũng may liền sau đó cô đã ho được cái xương cá kia ra ngoài, nhìn mặt Triển Nha còn chưa hết đỏ, mái tóc buộc gọn bây giờ đã hơi rối lên, mắt còn hơi ướt, Đặng Tâm Minh vội đưa tay kéo cô ôm vào lòng
"Em đúng là đồ ngốc."
Cô cảm thấy lúc nãy mình giống như đã ho khí quan ra ngoài hết rồi, lại cảm thấy người này đang cười nhạo mình, cô vẫn cố phản bác
"Đều do anh, hoa đào bay tới ngập trời như vậy, không phải Triệu Vy vì anh mà tới sao? quả thực nói câu nào khiến người ta á khẩu câu đó, cũng may cô ta học Ngoại Văn nếu còn học Trung Văn không phải sẽ khiến người ta chết ngay tại chỗ luôn sao?"
Cô đã bị cô ta chọn trúng mấy lần!!!
Đặng Tâm Minh nghe cô gái nhỏ than thở liền bật cười, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô
"Em đang ghen đấy à?"
Triển Nha ngước mặt nhìn anh liền bĩu môi
"Anh không cho sao?"
Đặng Tâm Minh cười đến êm ái như vậy, tiếng cười trầm thấp ấy khiến trái tim cô gái muốn hòa tan theo, từng bước một rung động
"Là ai lớn tiếng nói rằng không cho ba mẹ anh biết về mối quan hệ của chúng ta, nhất định bắt anh giữ bí mật?"
Triển Nha vô thức nuốt nước miếng, quả thực hôm qua cô đã lớn miệng nói như vậy, ruốt cuộc đều chẳng phải lỗi của cô sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi xuống ghế, Đặng Tâm Minh vẫn đưa tay vuốt lưng cô như mèo vậy, cô có trừng mắt hay lườm đi nữa anh đều cư nhiên phớt lờ cô
"Tiểu Nha, con không sao đấy chứ?"
Dì Lâm Nguyệt lo lắng nhìn cô, tính ra lần nào ăn cơm cùng gia đình dì ấy cô đều bị nghẹn ít nhất một lần, Triển Nha lắc đầu mỉm cười
"Không, không sao ạ, là do không chú ý hóc xương cá."
"Vậy lần sau nhớ chú ý."
"Vâng."
"Tiểu Nha, xin lỗi cô, tôi không nghĩ mấy lời nói đó lại khiến cô để tâm tới như vậy."
Ánh mắt hơi ủ rũ, cứ như người chịu ủy khuất là bản thân cô ta vậy!
Triển Nha cố gắng rộng lượng mỉm cười
"Không phải lỗi của cô."
Triệu Vy nhìn Đặng Tâm Minh dịu dàng vỗ về Triển Nha, ánh mắt hay lồng ngực không vui đều cố gắng nhịn xuống
Dì Lâm Nguyệt cầm tay cô, liền mỉm cười
"Tiểu Nha, dì hiện tại không ra nước ngoài, nhà dì lại gần đại học A, hay là con dọn tới đây sống cùng dì được không?"
Khi dì Lâm Nguyệt nói câu này tay Triển Nha liền cứng đờ, sống ở đây tức là cô phải sống xa Đặng Tâm Minh ư?
Cảm giác vừa nghĩ tới trái tim đã đau rồi, vị đắng còn lan tràn trên miệng, cô muốn mở miệng thì người bên cạnh đã nhanh chóng nói trước
"Không được."
Đặng Tâm Minh nhíu mày, lời nói lạnh lùng vô cùng dứt khoát, nhất quyết không được...
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro