Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư
Chương 75
Diệp Vô Ý Tư
2024-09-04 01:43:06
Triển Nha bị trật chân, tới bây giờ vẫn còn thấy đau, quan trọng là vẫn luôn bị Đặng Tâm Minh mắng, nhưng mà thực sự trong lòng rất rất ấm áp, cảm giác bị mắng nhưng vẫn vui như thế này có chút không giống người bình thường
Hôm nay cô cũng chính thức phát hiện, bài của chủ nhiệm giao về nhà đã được bản thân dồn thành một đại núi cao rồi!
Chỉ vừa nhìn thôi đúng là đã muốn quay người bỏ chạy!
Lúc trước chính là sợ Đặng Tâm Minh chê mình ngốc nên mới nghĩ nhiều, hiện tại người ta cũng đã xem mình ngốc, có gì mà phải giấu cơ chứ!
Thấy anh vừa từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm một cốc nước, Triển Nha liền gục đầu xuống
"Đặng Tâm Minh..." giọng nói cô rất mềm mại
Anh hơi nhướn mày, cầm cốc nước bước tới chỗ cô
Hóa ra là trà mới pha, nhìn người nào đó ung dung uống trà Triển Nha liền bĩu môi
"Giúp em làm bài tập có được không, thầy chủ nhiệm chính là một đại ác bá, bóc lột hết sức của sinh viên bọn em!"
Đặng Tâm Minh dở khóc dở cười nhìn cô, con mèo này đã biết mè nheo với anh rồi, nhìn nét bút cô nguệch ngoạc trên giấy, xem ra thật sự rất vất vả. Anh cúi người, ngồi xuống bên cạnh cô
"Em không hiểu chỗ nào?"
Triển Nha cảm thấy đầu mình như bị lú rất nặng, cảm thấy đã làm rơi rất nhiều kiến thức, còn không chăm chỉ
Cô nhìn anh nói ra hết những chỗ cô không hiểu, quả thực rất nhiều...
Từng nghĩ tuy Đặng Tâm Minh thành tích cực tốt nhưng đây là bài tập chuyên môn của cô, cho dù anh có biết cũng không thể làm nổi những bài khó, nhìn đại thần nào đó dễ dàng làm ra những phép tính phức tạp, ít ra cô biết anh rất giỏi toán, Triển Nha cảm thấy đây chính là chiếc đùi lớn mình nhất định phải ôm trong mấy năm làm sinh viên đại học!
Đặng Tâm Minh giảng bài rất dễ hiểu, chăm chú một chút kim giờ đã chỉ đến số 11, Triển Nha cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ, đầu mình hơi gục gục xuống như con gà vậy, hai mí mắt như cặp tình nhân muốn dính chặt lại với nhau, đột nhiên nơi eo mát lạnh làm cô gái nào đó vớt vát lại được cơn tỉnh tảo, nhìn cánh tay đang ở trên eo mình, lại nhìn người đó bình thản như không có chuyện gì
Đây rõ ràng là muốn làm cô tỉnh ngủ đây mà!!
Triển Nha quay người liền úp mặt vào lồng ngực ấm áp, đầu nhỏ hơi dụi dụi, cánh tay nhỏ liền vươn ra ôm chặt hông anh, gịong nói có chút bất lực
"Em buồn ngủ, em không học được nữa, tối nay quả thực đã học được rất nhiều, anh cho em đi ngủ được không?"
Thực ra Đặng Tâm Minh không cấm cô đi ngủ, chỉ là cảm xúc tiêu khiển cô làm vậy với anh!
Mặt nhỏ cứ dụi dụi làm lồng nơi ngực anh ngưa ngứa, trái tim cũng trở nên mềm mại, Đặng Tâm Minh đưa tay xoa đầu cô, giọng anh trầm ấm
"Được rồi, em đi ngủ đi."
Triển Nha nghe vậy liền cong môi mỉm cười, vừa muốn đứng dậy thì nhớ ra chân mình vẫn còn đau, cô đành cố gắng cẩn thận chút
Đặng Tâm Minh nhìn cô cảm thấy lồng ngực có chút kỳ lạ, anh đứng dậy hơi cúi người bế cô lên, người cô phút chốc nhẹ bẫng, chân không chạm đất, cô ngước mắt nhìn anh, Đặng Tâm Minh cũng đang nhìn cô chăm chú
"Em thật ra,..."
Đặng Tâm Minh cúi xuống cắn nhẹ môi cô một cái, lông mày còn chưa hết nhăn lại, mái tóc đen thẫm hơi rung nhẹ
"Đúng là đồ ngốc."
Đúng là đồ ngốc!
Ngày nào người này không chê cô ngốc nhất định cảm thấy không vui đây mà!
Triển Nha lắc đầu, lấy tay xoa nhẹ má anh
"Không ngốc, nếu có ngốc cũng là bạn gái anh!"
Đặng Tâm Minh nghe cô nói câu này liền bật cười, cô nói câu này khiến những chuyện làm anh không vui đều bay biến, mái tóc rung nhẹ theo tiếng cười êm ái
"Phải, ngốc cũng chính là bạn gái anh."
Triển Nha thực sự không hiểu Đặng Tâm Minh đang cười gì, cười cô ngốc sao?
"Anh không được cười nữa."
Sau đó cô liền đưa tay che lấy miệng anh, chạm nhẹ môi mỏng ấm nóng
Thế này thì hết cười rồi chứ!
Đặng Tâm Minh nhìn cô, đôi mắt tựa mặt hồ sâu thẳm, không ngờ lòng bàn tay hơi nhột, cảm giác vừa mềm vừa nóng, anh đưa lưỡi chạm nhẹ bàn tay nhỏ của cô
Trong phút chốc cơ thể Triển Nha run nhẹ một cái, cảm giác có chút hoảng sợ, giống như bị dòng điện chạy ngang qua vậy, nơi tay như có chút tê
Đặng Tâm Minh nhìn cô, ánh mắt không hề đổi tiêu cự, ánh mắt kia rõ lưu manh, rất phúc hắc, Triển Nha lúc nãy cảm thấy đống bài tập lúc nãy còn đáng tin hơn, cô thực sự rất muốn quay người bỏ chạy
Cảm giác bản thân chọc sai người rồi, đào đâu ra cái lỗ để trốn đây, mang tai cô hơi đỏ lên, Đặng Tâm Minh hơi nhếch miệng nhìn cô
"Sao vậy, không buồn ngủ nữa à?"
Triển Nha "..."
Hình như đúng là vậy
Cũng may Đặng Tâm Minh không phải kiểu tư bản bóc lột người khác, suýt nữa cô đã tưởng anh bắt cô ngồi xuống tiếp tục làm bài tập!
...
Ngọt×10<3
Hôm nay cô cũng chính thức phát hiện, bài của chủ nhiệm giao về nhà đã được bản thân dồn thành một đại núi cao rồi!
Chỉ vừa nhìn thôi đúng là đã muốn quay người bỏ chạy!
Lúc trước chính là sợ Đặng Tâm Minh chê mình ngốc nên mới nghĩ nhiều, hiện tại người ta cũng đã xem mình ngốc, có gì mà phải giấu cơ chứ!
Thấy anh vừa từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm một cốc nước, Triển Nha liền gục đầu xuống
"Đặng Tâm Minh..." giọng nói cô rất mềm mại
Anh hơi nhướn mày, cầm cốc nước bước tới chỗ cô
Hóa ra là trà mới pha, nhìn người nào đó ung dung uống trà Triển Nha liền bĩu môi
"Giúp em làm bài tập có được không, thầy chủ nhiệm chính là một đại ác bá, bóc lột hết sức của sinh viên bọn em!"
Đặng Tâm Minh dở khóc dở cười nhìn cô, con mèo này đã biết mè nheo với anh rồi, nhìn nét bút cô nguệch ngoạc trên giấy, xem ra thật sự rất vất vả. Anh cúi người, ngồi xuống bên cạnh cô
"Em không hiểu chỗ nào?"
Triển Nha cảm thấy đầu mình như bị lú rất nặng, cảm thấy đã làm rơi rất nhiều kiến thức, còn không chăm chỉ
Cô nhìn anh nói ra hết những chỗ cô không hiểu, quả thực rất nhiều...
Từng nghĩ tuy Đặng Tâm Minh thành tích cực tốt nhưng đây là bài tập chuyên môn của cô, cho dù anh có biết cũng không thể làm nổi những bài khó, nhìn đại thần nào đó dễ dàng làm ra những phép tính phức tạp, ít ra cô biết anh rất giỏi toán, Triển Nha cảm thấy đây chính là chiếc đùi lớn mình nhất định phải ôm trong mấy năm làm sinh viên đại học!
Đặng Tâm Minh giảng bài rất dễ hiểu, chăm chú một chút kim giờ đã chỉ đến số 11, Triển Nha cảm thấy bản thân có chút buồn ngủ, đầu mình hơi gục gục xuống như con gà vậy, hai mí mắt như cặp tình nhân muốn dính chặt lại với nhau, đột nhiên nơi eo mát lạnh làm cô gái nào đó vớt vát lại được cơn tỉnh tảo, nhìn cánh tay đang ở trên eo mình, lại nhìn người đó bình thản như không có chuyện gì
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây rõ ràng là muốn làm cô tỉnh ngủ đây mà!!
Triển Nha quay người liền úp mặt vào lồng ngực ấm áp, đầu nhỏ hơi dụi dụi, cánh tay nhỏ liền vươn ra ôm chặt hông anh, gịong nói có chút bất lực
"Em buồn ngủ, em không học được nữa, tối nay quả thực đã học được rất nhiều, anh cho em đi ngủ được không?"
Thực ra Đặng Tâm Minh không cấm cô đi ngủ, chỉ là cảm xúc tiêu khiển cô làm vậy với anh!
Mặt nhỏ cứ dụi dụi làm lồng nơi ngực anh ngưa ngứa, trái tim cũng trở nên mềm mại, Đặng Tâm Minh đưa tay xoa đầu cô, giọng anh trầm ấm
"Được rồi, em đi ngủ đi."
Triển Nha nghe vậy liền cong môi mỉm cười, vừa muốn đứng dậy thì nhớ ra chân mình vẫn còn đau, cô đành cố gắng cẩn thận chút
Đặng Tâm Minh nhìn cô cảm thấy lồng ngực có chút kỳ lạ, anh đứng dậy hơi cúi người bế cô lên, người cô phút chốc nhẹ bẫng, chân không chạm đất, cô ngước mắt nhìn anh, Đặng Tâm Minh cũng đang nhìn cô chăm chú
"Em thật ra,..."
Đặng Tâm Minh cúi xuống cắn nhẹ môi cô một cái, lông mày còn chưa hết nhăn lại, mái tóc đen thẫm hơi rung nhẹ
"Đúng là đồ ngốc."
Đúng là đồ ngốc!
Ngày nào người này không chê cô ngốc nhất định cảm thấy không vui đây mà!
Triển Nha lắc đầu, lấy tay xoa nhẹ má anh
"Không ngốc, nếu có ngốc cũng là bạn gái anh!"
Đặng Tâm Minh nghe cô nói câu này liền bật cười, cô nói câu này khiến những chuyện làm anh không vui đều bay biến, mái tóc rung nhẹ theo tiếng cười êm ái
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phải, ngốc cũng chính là bạn gái anh."
Triển Nha thực sự không hiểu Đặng Tâm Minh đang cười gì, cười cô ngốc sao?
"Anh không được cười nữa."
Sau đó cô liền đưa tay che lấy miệng anh, chạm nhẹ môi mỏng ấm nóng
Thế này thì hết cười rồi chứ!
Đặng Tâm Minh nhìn cô, đôi mắt tựa mặt hồ sâu thẳm, không ngờ lòng bàn tay hơi nhột, cảm giác vừa mềm vừa nóng, anh đưa lưỡi chạm nhẹ bàn tay nhỏ của cô
Trong phút chốc cơ thể Triển Nha run nhẹ một cái, cảm giác có chút hoảng sợ, giống như bị dòng điện chạy ngang qua vậy, nơi tay như có chút tê
Đặng Tâm Minh nhìn cô, ánh mắt không hề đổi tiêu cự, ánh mắt kia rõ lưu manh, rất phúc hắc, Triển Nha lúc nãy cảm thấy đống bài tập lúc nãy còn đáng tin hơn, cô thực sự rất muốn quay người bỏ chạy
Cảm giác bản thân chọc sai người rồi, đào đâu ra cái lỗ để trốn đây, mang tai cô hơi đỏ lên, Đặng Tâm Minh hơi nhếch miệng nhìn cô
"Sao vậy, không buồn ngủ nữa à?"
Triển Nha "..."
Hình như đúng là vậy
Cũng may Đặng Tâm Minh không phải kiểu tư bản bóc lột người khác, suýt nữa cô đã tưởng anh bắt cô ngồi xuống tiếp tục làm bài tập!
...
Ngọt×10<3
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro