Người Tốt
Vân Trĩ
2024-08-10 10:20:43
Một lớn một nhỏ tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, ở giữa cách đủ một người ngồi, không ai lên tiếng nói gì.
Phó Oánh Ngọc làm như không nhìn thấy cái nhìn "nóng bỏng" của cô bé bên cạnh, vẫn ngồi ngẩn người một lúc.
Sau đó cô chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa khởi động điện thoại đã thấy mấy chục cuộc gọi đến, giây tiếp theo điện thoại đổ chuông.
Là người đại diện gọi tới.
Trên gương mặt lạnh lùng của Phó Oánh Ngọc hiện lên vẻ khó chịu, cô nhận điện thoại. Đầu dây bên kia nghe thấy, dè dặt nhắc cô tới phòng hóa trang.
Phó Oánh Ngọc chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: "Tôi biết rồi."
Nói xong, cô cúp điện thoại luôn.
Cố Tuế Tuế ở bên cạnh thấy Phó Oánh Ngọc đứng dậy, hỏi bằng giọng thỏ thẻ:
"Chị đẹp, chị muốn đi à?"
"Ừm, chị còn phải làm việc." Phó Oánh Ngọc suy nghĩ một chút, lấy mấy cái kẹo còn lại trong túi, nhét hết vào bàn tay nhỏ xíu mềm mại kia: "Ở đây ngoan ngoãn, đừng nghịch ngợm, chắc là sẽ có người tới tìm em thôi."
Đây là địa bàn của đoàn làm phim "Ngủ đông", những người không có nhiệm vụ không được vào. Nếu cô bé này đã xuất hiện ở đây thì chứng tỏ cũng là diễn viên trong đoàn.
Bên kia lạc mất một đứa bé, nhân viên đoàn làm phim không thể nào không đi tìm, họ không chịu nổi trách nhiệm làm mất tích người, dù sao phụ huynh đám trẻ làm loạn lên cũng không dễ xử lý.
"Chị đẹp, chị là một người tốt." Đôi mắt đen láy như hạt nhãn của Cố Tuế Tuế cong lên, nói với vẻ thành thật.
Nghe đến đó, Phó Oánh Ngọc sửng sốt, thầm cười trong lòng, cho có mấy viên kẹo sữa, dỗ dành vài câu là đã thành người tốt rồi?
... Quả nhiên chỉ là một đứa bé chẳng hiểu gì.
Mấy năm nay để trèo lên cao hơn, cô đã làm ra vô số chuyện xấu.
Ngay cả vai diễn nữ chính trong bộ phim điện ảnh chế tác lớn này, cũng là do cô gài bẫy một diễn viên tên tuổi mới cướp được vào tay.
Linh hồn và cơ thể cô đã sớm bốc mùi hôi thối từ trong gốc rễ rồi.
…
"Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cháu vừa chạy đi đâu đấy?"
Trong lúc Cố Tuế Tuế còn đang do dự nên giữ lại viên kẹo cuối cùng mà chị đẹp cho để dành cho mẹ, hay là mình ăn hết, thì một nhân viên vội vàng chạy tới tìm.
Lần này cô bé không còn bị bông hoa dại trong góc tường thu hút nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau nhân viên, vào phòng hóa trang mà đoàn làm phim chuẩn bị cho họ.
Phó Oánh Ngọc làm như không nhìn thấy cái nhìn "nóng bỏng" của cô bé bên cạnh, vẫn ngồi ngẩn người một lúc.
Sau đó cô chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa khởi động điện thoại đã thấy mấy chục cuộc gọi đến, giây tiếp theo điện thoại đổ chuông.
Là người đại diện gọi tới.
Trên gương mặt lạnh lùng của Phó Oánh Ngọc hiện lên vẻ khó chịu, cô nhận điện thoại. Đầu dây bên kia nghe thấy, dè dặt nhắc cô tới phòng hóa trang.
Phó Oánh Ngọc chỉ lạnh lùng đáp lại một câu: "Tôi biết rồi."
Nói xong, cô cúp điện thoại luôn.
Cố Tuế Tuế ở bên cạnh thấy Phó Oánh Ngọc đứng dậy, hỏi bằng giọng thỏ thẻ:
"Chị đẹp, chị muốn đi à?"
"Ừm, chị còn phải làm việc." Phó Oánh Ngọc suy nghĩ một chút, lấy mấy cái kẹo còn lại trong túi, nhét hết vào bàn tay nhỏ xíu mềm mại kia: "Ở đây ngoan ngoãn, đừng nghịch ngợm, chắc là sẽ có người tới tìm em thôi."
Đây là địa bàn của đoàn làm phim "Ngủ đông", những người không có nhiệm vụ không được vào. Nếu cô bé này đã xuất hiện ở đây thì chứng tỏ cũng là diễn viên trong đoàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia lạc mất một đứa bé, nhân viên đoàn làm phim không thể nào không đi tìm, họ không chịu nổi trách nhiệm làm mất tích người, dù sao phụ huynh đám trẻ làm loạn lên cũng không dễ xử lý.
"Chị đẹp, chị là một người tốt." Đôi mắt đen láy như hạt nhãn của Cố Tuế Tuế cong lên, nói với vẻ thành thật.
Nghe đến đó, Phó Oánh Ngọc sửng sốt, thầm cười trong lòng, cho có mấy viên kẹo sữa, dỗ dành vài câu là đã thành người tốt rồi?
... Quả nhiên chỉ là một đứa bé chẳng hiểu gì.
Mấy năm nay để trèo lên cao hơn, cô đã làm ra vô số chuyện xấu.
Ngay cả vai diễn nữ chính trong bộ phim điện ảnh chế tác lớn này, cũng là do cô gài bẫy một diễn viên tên tuổi mới cướp được vào tay.
Linh hồn và cơ thể cô đã sớm bốc mùi hôi thối từ trong gốc rễ rồi.
…
"Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cháu vừa chạy đi đâu đấy?"
Trong lúc Cố Tuế Tuế còn đang do dự nên giữ lại viên kẹo cuối cùng mà chị đẹp cho để dành cho mẹ, hay là mình ăn hết, thì một nhân viên vội vàng chạy tới tìm.
Lần này cô bé không còn bị bông hoa dại trong góc tường thu hút nữa, ngoan ngoãn đi theo phía sau nhân viên, vào phòng hóa trang mà đoàn làm phim chuẩn bị cho họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro