Suýt Bị Lừa
Vân Trĩ
2024-08-10 10:20:43
“Dì út, chúng ta không cần phải nói nhiều với mấy người không hiểu đạo lý này.” Tô Úc Thanh đã thử thành công một vai, hôm nay cần có người giám hộ ký tên mới có thể ký kết hợp đồng, nhưng mà cô ta không muốn tìm bố giúp đỡ nên đã nhờ dì út - người luôn xem cô ta như con đẻ đến giúp đỡ.
Cố Tuế Tuế đang rưng rưng nước mắt dường như người nghe thấy mọi người đang vì cô bé mà cãi nhau, cô bé nghẹn ngào giải thích: “Mẹ ơi, chị này..chị này… nói thật đó, lúc nãy thật sự là do con tự đụng vào góc bàn.”
Mặc dù quả thật cô gái loài người này có ác ý rất lớn với cô bé, nhưng mà cô ta thật sự chưa kịp làm gì cả.
Tô Úc Thanh thấy vậy mà lần này Cố Tuế Tuế lại chủ động giải thích, không hề giả vờ yếu đuối vô tội giống trước kia.
Cô ta khẽ cau mày, rồi hình như lại nghĩ thông suốt được chuyện gì đó, lông mày cô ta lại giãn ra.
Phùng Dao Cầm cũng không vì lời giải thích của con gái mà thay đổi cái nhìn với cô gái này. Đây là trực giác của một người làm mẹ.
Vừa rồi ánh mắt của cô gái này nhìn Cố Tuế Tuế làm cho chị thấy rất không thoải mái, có một loại cảm giác không giải thích được.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao mà Phùng Dao Cầm lại cho rằng người này đã hại con gái mình khóc.
Tô Úc Thanh cảm giác được thái độ thù địch của Phùng Dao Cầm, âm thầm cười mỉa một tiếng.
Thật sự quá buồn cười, đều đã như vậy mà còn giả vờ giả vịt được nữa thì xem ra kỹ năng diễn xuất của hai mẹ con nhà này vẫn cao siêu như trước đây, nhất là người mẹ kế này của cô ta, không làm diễn viên quả thực đáng tiếc.
Cũng may người bố hay mềm lòng của cô ta không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị hai mẹ con thảo mai nhà này che mắt lừa dối.
“Vị quý cô này, cô cũng thấy là con gái cô nói rồi đấy, là do nó không cẩn thận đụng phải góc bàn nên mới khóc, tất cả chỉ là do hiểu lầm thôi. Ở đây đã không còn chuyện của chúng tôi nữa, tôi mang cháu tôi đi trước.”
Nói xong, hai dì cháu cô ta đi ra khỏi phòng nghỉ.
Đợi đến khi nguồn ác ý đó biến mất hoàn toàn thì Cố Tuế Tuế đang khóc thút thít mới từ từ hồi phục lại cảm xúc.
Nhưng mà mà cô bé vẫn không nghĩ ra vì sao cô gái loài người đó lại chán ghét mình như vậy, vì thế mà trên đường về nhà cô bé vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Cố Tuế Tuế đang rưng rưng nước mắt dường như người nghe thấy mọi người đang vì cô bé mà cãi nhau, cô bé nghẹn ngào giải thích: “Mẹ ơi, chị này..chị này… nói thật đó, lúc nãy thật sự là do con tự đụng vào góc bàn.”
Mặc dù quả thật cô gái loài người này có ác ý rất lớn với cô bé, nhưng mà cô ta thật sự chưa kịp làm gì cả.
Tô Úc Thanh thấy vậy mà lần này Cố Tuế Tuế lại chủ động giải thích, không hề giả vờ yếu đuối vô tội giống trước kia.
Cô ta khẽ cau mày, rồi hình như lại nghĩ thông suốt được chuyện gì đó, lông mày cô ta lại giãn ra.
Phùng Dao Cầm cũng không vì lời giải thích của con gái mà thay đổi cái nhìn với cô gái này. Đây là trực giác của một người làm mẹ.
Vừa rồi ánh mắt của cô gái này nhìn Cố Tuế Tuế làm cho chị thấy rất không thoải mái, có một loại cảm giác không giải thích được.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao mà Phùng Dao Cầm lại cho rằng người này đã hại con gái mình khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Úc Thanh cảm giác được thái độ thù địch của Phùng Dao Cầm, âm thầm cười mỉa một tiếng.
Thật sự quá buồn cười, đều đã như vậy mà còn giả vờ giả vịt được nữa thì xem ra kỹ năng diễn xuất của hai mẹ con nhà này vẫn cao siêu như trước đây, nhất là người mẹ kế này của cô ta, không làm diễn viên quả thực đáng tiếc.
Cũng may người bố hay mềm lòng của cô ta không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị hai mẹ con thảo mai nhà này che mắt lừa dối.
“Vị quý cô này, cô cũng thấy là con gái cô nói rồi đấy, là do nó không cẩn thận đụng phải góc bàn nên mới khóc, tất cả chỉ là do hiểu lầm thôi. Ở đây đã không còn chuyện của chúng tôi nữa, tôi mang cháu tôi đi trước.”
Nói xong, hai dì cháu cô ta đi ra khỏi phòng nghỉ.
Đợi đến khi nguồn ác ý đó biến mất hoàn toàn thì Cố Tuế Tuế đang khóc thút thít mới từ từ hồi phục lại cảm xúc.
Nhưng mà mà cô bé vẫn không nghĩ ra vì sao cô gái loài người đó lại chán ghét mình như vậy, vì thế mà trên đường về nhà cô bé vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro