Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày

Thẩm Kim 3

Tùy Vân Khê

2024-08-05 11:52:33

"Hơn nữa đại tẩu cũng nói rồi, cái này chúng ta có thể làm bán lấy tiền, có tiền có thể mua lương thực."

Tang La nghe Thẩm An an ủi Thẩm Ninh, đúng lúc khẳng định: "Tiểu An nói đúng, đậu phụ thần tiên là một đồ ngon, chỉ là ăn nó thay cơm chắc chắn không được, nhưng bán đậu phụ thần tiên có thể mua lương thực là không sai."

Đại tẩu và nhị ca đều nói như vậy, mặt mày Thẩm Ninh cũng thả lỏng, tiền đồ phía trước dường như đột nhiên trở nên tươi sáng, cũng có hy vọng về tương lai.

Ba người nói nói cười cười đi về nhà, ven đường nhìn thấy có cây hành dại và rau sam, thuận tay ngắt mang về, đợi đến chiều tà khi đi thu sọt cá lại tìm thêm rau sam, gom lại với nhau thành một đĩa thức ăn buổi tối.

Về đến nhà, trên mặt Thẩm Ninh đã hoàn toàn mất đi vẻ chán nản, để đồ dùng trong nhà xuống, giúp Tang La bóc đay.

Nhưng là Thẩm An, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ngọn núi, nhìn xung quanh vài lần, bàn bạc với Tang La: "Đại tẩu, đệ lại đi hái thêm chút lá cây thần tiên nhé? Chúng ta lại làm một chút để ăn."

Thật ra buổi trưa cậu bé vẫn chưa ăn đã thèm.

Thẩm An và Thẩm Ninh đã sống với thúc thúc thẩm thẩm, Thẩm Liệt lúc đó cũng chỉ mới là thiếu niên mới lớn, mặc dù có thể chăm sóc đệ đệ muội muội một chút, lên núi bắt chim đào trứng, xuống sông mò cua bắt cá lẳng lặng cho đệ đệ muội muội thêm chút đồ ăn, nhưng đồ ăn vặt gì đó, hai tiểu hài tử này thật sự chưa từng ăn qua.

Thứ như đậu phụ thần tiên, đối với hai tiểu hài tử lần đầu ăn mà nói quả thật là thứ đồ cực kỳ mỹ vị, làm sao có thể không thèm, một bát đó chia ba người, sao có thể ăn đủ.

Thẩm Ninh nghe lời nhị ca nói, cũng nhìn Tang La, hiển nhiên cũng có ý đó.

Tang La cười: "Được rồi, ở bên đó mà tìm, đừng đi vào sâu hơn."

Thẩm An liên tục gật đầu: "Không cần đi vào sâu, cái đó ở gần đây có không ít."

Thẩm Ninh không thể ngồi yên, Tang La dứt khoát xua tay: "Muội muốn đi thì cứ đi theo đi, chỗ đay này ta tự mình bóc."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Thẩm Ninh sáng lên: "Vậy muội đi, thuận tiện tìm một ít rau sam."

Hai tiểu hài tử vui vẻ chạy đi, vừa đi, Thẩm An còn vừa nhỏ giọng dặn dò muội muội: "Không được bẻ cành, lá cây cũng chọn loại dễ vặt như tẩu tử nói, vặt rải rác, không thể vặt mỗi một chỗ, nếu không mấy hôm nay thì không sao, sau này người trong thôn biết chúng ta bán cái kia ở phiên chợ, sẽ thường dạo quanh chỗ này, nói không chừng còn tìm được manh mối."

Thẩm Ninh gật đầu một cái thật mạnh: "Muội hiểu! Không thể để lại dấu vết, chúng ta lát nữa chỉ vặt lá cây, lấy y phục đựng."

Sau khi đại ra rời khỏi nhà, hai huynh muội sống rất khổ, đặc biệt khi người ở thôn lân cận trở về nói đại ca bọn họ tử trận rồi, sau khoảng thời gian áy náy ngắn ngủi của Tam thúc, cuộc sống của hai tiểu hài tử ở Thẩm gia càng trở nên khó khăn hơn, sau lại Tam thẩm dứt khoát tìm một đại tẩu về cho bọn họ, mượn lý do đó phân ba người bọn họ ra ngoài.

Hơn hai năm, đây là lần đầu tiên tiểu huynh muội cảm nhận được thứ như này, thứ thuộc về bọn họ, có thể cho bọn họ cảm giác an toàn, có thể cho bọn họ nhìn thấy hy vọng, tất nhiên phải nắm chặt trong lòng bàn tay.

~

Gần như cả buổi chiều, Tang La bóc cây đay, Thẩm An và Thẩm Ninh hái lá thần tiên rồi trở về tự làm đồ ăn cho mình.

Đậu hũ thần tiên rất dễ làm, khi làm Tang La cũng không tránh hai huynh muội, Thẩm Ninh đặc biệt có thiên phú trong việc này, lá buổi trưa hái về tự mình xử lý theo từng bước buổi sáng Tang La làm.

Lại có Tang La thỉnh thoảng nhắc đến một vài bí quyết quan trọng, toàn bộ quá trình không cần Tang La nhúng tay, đợi hoàn thành bước cuối cùng, Thẩm Ninh vui vẻ không thôi: "Tẩu tử, đây là được rồi?"

Tang La nói đùa: "Được rồi, chờ đông lại là thành, A Ninh nhà chúng ta cũng là một tiểu cô nương có tay nghề."

Thẩm Ninh thẹn thùng mỉm cười: "Là đại tẩu đồng ý dạy muội."

Những nồi vại mà hai tiểu hài tử dùng, nên rửa thì rửa, nên tráng thì tráng, Tang La nhìn sắc trời, nói: "Đi thôi, chúng ta đi thu sọt cá, buổi tối có thể thêm đồ ăn hay không còn phải xem ông trời có ban thưởng hay không, xem hai sọt này có góp được chút sức lực nào không."

Một câu nói trực tiếp làm cho hai tiểu huynh muội kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày

Số ký tự: 0