Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Nhấc Sọt Cá 2
Tùy Vân Khê
2024-08-05 11:52:33
Vẫn cẩn thận như cũ, vừa nhấc lên lập tức cho vào cái sọt không, một trận vùng vẫn dữ dội! Mấy con tôm vũng vẫy khiến Tang La nhưỡng mày: "Còn rất nhiều!"
Rút từng cành cây còn sót lại ra một lượt, lên bờ!
Rút vài cành cây ra, mấy con tôm này phỏng chừng phải được nửa bát to, bên trong còn có ba con cua đang bơi lội.
"Bội thu rồi, chúng ta đêm nay có thể ăn một bữa no nê!"
Hai huynh muội lúc này không cần kìm nén nữa, trực tiếp hoan hô.
Thẩm An phản ứng nhanh: "Đại tẩu, chúng ta lại đặt thêm một lượt bẫy nữa đi? Sáng mai lại đến thu!"
Tang La cũng có ý này: "Được, chẳng qua phải dịch lên phía trước một đoạn nhỏ."
Cũng không sợ hai ba lần cùng một chỗ bắt được đống lớn, chỉ là ở đây bọn họ đã mấy cái bẫy, lần thu hoạch tiếp ngay sau đó chắc chắn sẽ ít hơn.
Thẩm An và Thẩm Ninh mang theo một cái sọt rỗng, mỗi người ôm vài bó cây, vui vẻ chạy về phía trước, Tang La xách giỏ đầy cá theo sau.
Lần này không cần Tang La dạy, hai tiểu hài tử tự mình có thể làm được.
Sau khi sắp xếp vài cái bẫy xong, Thẩm An nhìn giỏ cá trong tay Tang La, trong mắt vẫn có chút tiếc nuối: "Lẽ ra nên mang thêm nồi đất nhà chúng ta tới, lúc này nhiều thêm một cái sọt rồi."
Lúc đến đây Tang La không nghĩ đến cái này, chỉ có thể nói: "Sáng mai nhớ mang theo là được, đi thôi, trở về dọn dẹp một chút rồi chúng ta làm đồ ăn ngon!"
Thẩm An nhìn cái sọt trong tay Tang La, lại thấy thỏa mãn, đưa tay ra cầm sọt trong tay của Tang La: "Đại tẩu, để đệ cầm cái này."
Thẩm Ninh cũng xen vào: "Muội nữa muội nữa!"
Tang La biết hai tiểu hài tử này quá vui vẻ, cũng không cản bọn họ: "Hai đứa cầm đi, nhìn kỹ mấy con cua, cầm cành cây trên tay, nếu như nó trèo lên thì đẩy nó xuống, kẻo bị nó kẹp."
Bị con cua này kẹp phải không hề dễ chịu chút nào.
"Vâng!"
Thẩm An nhìn trái nhìn phải, bẻ một cành cây bên khe suối, vặt hết lá đi, bẻ làm hai, mình một cái, đưa cho Thẩm Ninh một cái, sau đó hai hai huynh muội tâm tình vui vẻ khiêng cái sọt kia một đường trở về.
Tang La đi đến trước mặt hai người, bước chân lại không nhanh, ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh mặt đất tìm kiếm cái gì đó.
Thẩm Ninh thấy vậy hỏi: "Đại tẩu, tẩu tìm cái gì vậy?"
"Gừng rừng, cá có mùi tanh, phải thêm gừng để bớt tanh, như vậy khi nấu lên mùi vị sẽ ngon hơn."
Thẩm Ninh vẻ mặt bối rối.
Không sai, thời đại này có gừng tươi, nhưng không phổ biến, gừng tươi lúc này vẫn được coi là một loại gia vị trong những cao môn đại hộ, nhưng thường được coi là một loại thuốc hơn, ở trong y quán mới có gừng khô.
Gừng tươi đương nhiên cũng được bán làm gia vị, nhưng giá bán lại vô cùng đắt đỏ, người ở thôn quê ít khi dùng tiền mua đồ gia vị gì đó, dầu muối còn là thứ xa xỉ, sao sẽ tiêu một đống tiền lớn để mua gừng tươi làm gia vị?
Trong thời không ban đầu của Tang La, trong thời kỳ đầu gừng cũng là đồ vật xa xỉ, trong “Sử ký - Hoá thực liệt truyện” có câu ‘nghìn luống gừng hẹ, hơn nghìn hộ đều đang chờ đợi’.
Thời không này cũng như vậy, giống Thẩm An và Thẩm Ninh hoàn toàn chưa từng nghe qua thứ tên là gừng tươi này, Tang La có thể biết thời không này có gừng tươi cùng với giá trị của nó vẫn là bởi vì nguyên thân xuất thân thứ tộc, trong nhà khi ướp thịt sẽ dùng đến, thỉnh thoảng cũng sẽ nấu canh gừng trừ lạnh.
Nàng giải thích: "Gừng không chỉ dùng để nấu ăn, thật ra còn là một loại thuốc, nhiễm phong hàn uống nước gừng tươi nấu lên cũng sẽ đỡ hơn, chỉ là thứ này rất đắt, các ngươi cũng có thể tìm gừng rừng, lá của nó hơi giống lá tre, củ phía dưới có màu vàng sần sùi, thường mọc dưới tán cây hoặc bóng râm ở sườn đồi, trong rừng tre có lẽ cũng có, các ngươi bình thường cũng để ý một chút, nếu thật sự tìm được cũng là đồ tốt, mùa đông có thể làm thuốc dự phòng, cũng có thể tự mình thử trồng một ít."
Thật ra, Tang La không chắc lúc này rốt cuộc có gừng rừng hay không, tìm trong ký ức của nguyên thân cũng không tìm thấy, nàng tìm cái này cũng chỉ vì muốn làm cá, gặp được là may mắn..
Tiểu huynh muội vừa nghe là thứ tốt có thể làm thuốc, nhìn nhau, cùng gật đầu: "Vâng, sau này bọn đệ để tâm nhiều một chút, nếu gặp phải thứ giống vậy liền đào về nhà đưa cho tẩu xem!"
Lúc này Thẩm Ninh đặc biệt sùng bái Tang La, vừa đi vừa suy nghĩ: "Đại tẩu tẩu biết nhiều thứ thật đấy, bắt cá, làm đậu phụ thần tiên, nhận biết gừng rừng, còn biết làm sao chữa bệnh nhiễm phong hàn."
Thẩm An vốn đang bắt đầu chú ý đến mấy thứ giống lá tre bên cạnh, có khả năng là gừng rừng, nghe thấy lời này, bước chân của cậu bé không thể giải thích được mà dừng lại.
Rút từng cành cây còn sót lại ra một lượt, lên bờ!
Rút vài cành cây ra, mấy con tôm này phỏng chừng phải được nửa bát to, bên trong còn có ba con cua đang bơi lội.
"Bội thu rồi, chúng ta đêm nay có thể ăn một bữa no nê!"
Hai huynh muội lúc này không cần kìm nén nữa, trực tiếp hoan hô.
Thẩm An phản ứng nhanh: "Đại tẩu, chúng ta lại đặt thêm một lượt bẫy nữa đi? Sáng mai lại đến thu!"
Tang La cũng có ý này: "Được, chẳng qua phải dịch lên phía trước một đoạn nhỏ."
Cũng không sợ hai ba lần cùng một chỗ bắt được đống lớn, chỉ là ở đây bọn họ đã mấy cái bẫy, lần thu hoạch tiếp ngay sau đó chắc chắn sẽ ít hơn.
Thẩm An và Thẩm Ninh mang theo một cái sọt rỗng, mỗi người ôm vài bó cây, vui vẻ chạy về phía trước, Tang La xách giỏ đầy cá theo sau.
Lần này không cần Tang La dạy, hai tiểu hài tử tự mình có thể làm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi sắp xếp vài cái bẫy xong, Thẩm An nhìn giỏ cá trong tay Tang La, trong mắt vẫn có chút tiếc nuối: "Lẽ ra nên mang thêm nồi đất nhà chúng ta tới, lúc này nhiều thêm một cái sọt rồi."
Lúc đến đây Tang La không nghĩ đến cái này, chỉ có thể nói: "Sáng mai nhớ mang theo là được, đi thôi, trở về dọn dẹp một chút rồi chúng ta làm đồ ăn ngon!"
Thẩm An nhìn cái sọt trong tay Tang La, lại thấy thỏa mãn, đưa tay ra cầm sọt trong tay của Tang La: "Đại tẩu, để đệ cầm cái này."
Thẩm Ninh cũng xen vào: "Muội nữa muội nữa!"
Tang La biết hai tiểu hài tử này quá vui vẻ, cũng không cản bọn họ: "Hai đứa cầm đi, nhìn kỹ mấy con cua, cầm cành cây trên tay, nếu như nó trèo lên thì đẩy nó xuống, kẻo bị nó kẹp."
Bị con cua này kẹp phải không hề dễ chịu chút nào.
"Vâng!"
Thẩm An nhìn trái nhìn phải, bẻ một cành cây bên khe suối, vặt hết lá đi, bẻ làm hai, mình một cái, đưa cho Thẩm Ninh một cái, sau đó hai hai huynh muội tâm tình vui vẻ khiêng cái sọt kia một đường trở về.
Tang La đi đến trước mặt hai người, bước chân lại không nhanh, ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh mặt đất tìm kiếm cái gì đó.
Thẩm Ninh thấy vậy hỏi: "Đại tẩu, tẩu tìm cái gì vậy?"
"Gừng rừng, cá có mùi tanh, phải thêm gừng để bớt tanh, như vậy khi nấu lên mùi vị sẽ ngon hơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ninh vẻ mặt bối rối.
Không sai, thời đại này có gừng tươi, nhưng không phổ biến, gừng tươi lúc này vẫn được coi là một loại gia vị trong những cao môn đại hộ, nhưng thường được coi là một loại thuốc hơn, ở trong y quán mới có gừng khô.
Gừng tươi đương nhiên cũng được bán làm gia vị, nhưng giá bán lại vô cùng đắt đỏ, người ở thôn quê ít khi dùng tiền mua đồ gia vị gì đó, dầu muối còn là thứ xa xỉ, sao sẽ tiêu một đống tiền lớn để mua gừng tươi làm gia vị?
Trong thời không ban đầu của Tang La, trong thời kỳ đầu gừng cũng là đồ vật xa xỉ, trong “Sử ký - Hoá thực liệt truyện” có câu ‘nghìn luống gừng hẹ, hơn nghìn hộ đều đang chờ đợi’.
Thời không này cũng như vậy, giống Thẩm An và Thẩm Ninh hoàn toàn chưa từng nghe qua thứ tên là gừng tươi này, Tang La có thể biết thời không này có gừng tươi cùng với giá trị của nó vẫn là bởi vì nguyên thân xuất thân thứ tộc, trong nhà khi ướp thịt sẽ dùng đến, thỉnh thoảng cũng sẽ nấu canh gừng trừ lạnh.
Nàng giải thích: "Gừng không chỉ dùng để nấu ăn, thật ra còn là một loại thuốc, nhiễm phong hàn uống nước gừng tươi nấu lên cũng sẽ đỡ hơn, chỉ là thứ này rất đắt, các ngươi cũng có thể tìm gừng rừng, lá của nó hơi giống lá tre, củ phía dưới có màu vàng sần sùi, thường mọc dưới tán cây hoặc bóng râm ở sườn đồi, trong rừng tre có lẽ cũng có, các ngươi bình thường cũng để ý một chút, nếu thật sự tìm được cũng là đồ tốt, mùa đông có thể làm thuốc dự phòng, cũng có thể tự mình thử trồng một ít."
Thật ra, Tang La không chắc lúc này rốt cuộc có gừng rừng hay không, tìm trong ký ức của nguyên thân cũng không tìm thấy, nàng tìm cái này cũng chỉ vì muốn làm cá, gặp được là may mắn..
Tiểu huynh muội vừa nghe là thứ tốt có thể làm thuốc, nhìn nhau, cùng gật đầu: "Vâng, sau này bọn đệ để tâm nhiều một chút, nếu gặp phải thứ giống vậy liền đào về nhà đưa cho tẩu xem!"
Lúc này Thẩm Ninh đặc biệt sùng bái Tang La, vừa đi vừa suy nghĩ: "Đại tẩu tẩu biết nhiều thứ thật đấy, bắt cá, làm đậu phụ thần tiên, nhận biết gừng rừng, còn biết làm sao chữa bệnh nhiễm phong hàn."
Thẩm An vốn đang bắt đầu chú ý đến mấy thứ giống lá tre bên cạnh, có khả năng là gừng rừng, nghe thấy lời này, bước chân của cậu bé không thể giải thích được mà dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro