Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 27
Sương Bạch Nguyệt Minh
2024-11-23 00:54:39
Quả nhiên, trong phòng lập tức vang lên vài tiếng ho yếu ớt.
"Được rồi, vậy thì kệ mẫu thân các con đi. Chúng ta ăn cơm trước. Ăn xong lại làm thêm nửa buổi chiều là xong phần móng nhà rồi."
"Vâng, tổ phụ."
Lý Tiểu Hàn và Vương thị vội vàng bưng chén đũa và đồ ăn lên.
Món ăn vô cùng đơn giản, cũng không đựng chung với nhau, bao gồm hai bát tô nộm bí xanh và hai bát tô canh mướp hương.
Tuy toàn là rau nhưng số lượng nhiều, bên trong canh mướp hương còn có cả thịt khô.
"Bát tô không để vừa, trong nồi vẫn còn nhiều, ăn xong con lại múc thêm ạ."
Lý Tiểu Hàn nói.
Chẳng qua Lý Sinh Lễ vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm:
"Quá đơn giản."
"Chúng ta là người một nhà, có thịt có rau, đơn giản chỗ nào, như này đã là tốt lắm rồi, hay là đệ còn định mở tiệc luôn hay sao?"
Lý Sinh Nghĩa vừa nói dứt câu, bèn gắp một miếng thịt khô, thầm nghĩ thịt khô này thái cũng rất dày.
Nghe nhị huynh của mình nói như vậy, sắc mặt của Lý Sinh Lễ cũng trở nên tốt hơn, ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ lên tiếng dặn dò:
"Thôi, thôi, chúng ta ăn đi."
Ăn cơm xong, mọi người lại vội vàng đến mảnh đất của Lý Hiền Đông để làm việc.
Mọi người vừa rời đi, Trần thị lập tức chạy ra khỏi phòng, càng nghĩ càng thấy có gì đó không thích hợp, nhìn thái độ của Lý Sinh Lễ thì có vẻ như món ăn này không tệ.
Quả nhiên nhìn vào nồi canh chỉ còn lại mấy miếng mướp hương, không nhìn thấy gì nữa, Trần thịt đột nhiên ngẩng đầu lên, đã thiếu một miếng thịt khô của bà ta.
Đó là cả một miếng thịt khô dài, ngày xưa đến tận dịp tết mới bỏ ra ăn, đã vậy còn phải chia làm nhiều bữa.
"Tổ mẫu, tổ phụ vừa nói là ‘đơn giản’, vậy thì phải làm sao bây giờ? Tối nay phải giết gà sao ạ? Quả nhiên cuối cùng vẫn phải giết."
"Giết cái gì mà giết? Cũng đã chia nhà rồi, muốn gà thì tự đi mà mua đi."
Cuối cùng thì Trần thị cũng không nhịn được nữa, tức giận thốt lên.
"Vậy... vậy được rồi ạ, con sẽ đi hỏi phụ thân và tổ phụ một chút."
Lý Tiểu Hàn giả vờ sợ hãi nói.
Ha ha, với tính cách sĩ diện của tổ phụ, nàng ít nhiều cũng sẽ lấy thêm được một chút đồ ăn, dù sao những con gà này đều là do mẫu thân và nàng vất vả cực khổ nuôi dưỡng.
Rửa bát xong, Lý Tiểu Hàn và Vương thị lại đến nhà mới để phụ giúp.
Do nhân lực nhiều hơn, còn chưa tới giờ Thân (15:00 tới 17:00) mọi người đã đào xong móng nhà, Lý Sinh Nghĩa dẫn người về, chỉ nói lần sau khi nào vật liệu và thợ xây đến, bọn họ sẽ lại tới giúp đỡ.
Về phần cơm, bọn họ quyết định không ăn, bụng đang nửa vời, lần sau hẵng tính tiếp.
Lý Sinh Nghĩa: Ta cũng không phải kẻ ngốc, Trần thị đau đầu lúc nào không đau, đến giờ cơm lại đau, còn không phải là không muốn giúp đỡ đứa con riêng của bà ta sao?
Sau khi biết tin buổi tối không cần phải mời cơm nữa, Trần thị vô cùng mừng rỡ vì gà của mình được bảo vệ, nhưng cuối cùng bà ta cũng tháo mặt nạ xuống, dùng giọng điệu kỳ quái nói:
“Hiền Đông à, đừng trách mẫu thân lắm miệng, nếu đã chia nhà thì nên có dáng vẻ của chia nhà. Sau này con xây nhà sẽ tốn rất nhiều thời gian. Việc nấu nướng này cũng không thể lần nào cũng dùng đồ trong nhà được."
Nói đến mức khiến sắc mặt Lý Hiền Đông lúc xanh lúc trắng.
"Phụ thân, người đừng buồn, dù sao người cũng không phải con ruột. Nên bỏ đi, đừng để ở trong lòng ạ. Cũng chẳng nên trông đợi làm gì, người cứ trở về phòng trước đi."
Lý Tiểu Hàn vừa an ủi Lý Hiền Đông vừa đỡ ông trở về phòng, trước khi rời đi còn ‘bắn lén một mũi tên’:
"Người không giống tam thúc, tam thúc là con ruột, cho nên tổ mẫu nhất định sẽ lo liệu mọi việc thoả đáng khi thúc ấy chia nhà."
Trần thị ngột ngạt đến mức không biết nên nói từ đâu, là phản bác bà ta không phải là mẫu thân kế, hay nói sẽ không giúp Lý Hiền Tây, hay Lý Hiền Tây sẽ không cần chia nhà.
"Được rồi, vậy thì kệ mẫu thân các con đi. Chúng ta ăn cơm trước. Ăn xong lại làm thêm nửa buổi chiều là xong phần móng nhà rồi."
"Vâng, tổ phụ."
Lý Tiểu Hàn và Vương thị vội vàng bưng chén đũa và đồ ăn lên.
Món ăn vô cùng đơn giản, cũng không đựng chung với nhau, bao gồm hai bát tô nộm bí xanh và hai bát tô canh mướp hương.
Tuy toàn là rau nhưng số lượng nhiều, bên trong canh mướp hương còn có cả thịt khô.
"Bát tô không để vừa, trong nồi vẫn còn nhiều, ăn xong con lại múc thêm ạ."
Lý Tiểu Hàn nói.
Chẳng qua Lý Sinh Lễ vẫn cảm thấy chưa hài lòng lắm:
"Quá đơn giản."
"Chúng ta là người một nhà, có thịt có rau, đơn giản chỗ nào, như này đã là tốt lắm rồi, hay là đệ còn định mở tiệc luôn hay sao?"
Lý Sinh Nghĩa vừa nói dứt câu, bèn gắp một miếng thịt khô, thầm nghĩ thịt khô này thái cũng rất dày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nhị huynh của mình nói như vậy, sắc mặt của Lý Sinh Lễ cũng trở nên tốt hơn, ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ lên tiếng dặn dò:
"Thôi, thôi, chúng ta ăn đi."
Ăn cơm xong, mọi người lại vội vàng đến mảnh đất của Lý Hiền Đông để làm việc.
Mọi người vừa rời đi, Trần thị lập tức chạy ra khỏi phòng, càng nghĩ càng thấy có gì đó không thích hợp, nhìn thái độ của Lý Sinh Lễ thì có vẻ như món ăn này không tệ.
Quả nhiên nhìn vào nồi canh chỉ còn lại mấy miếng mướp hương, không nhìn thấy gì nữa, Trần thịt đột nhiên ngẩng đầu lên, đã thiếu một miếng thịt khô của bà ta.
Đó là cả một miếng thịt khô dài, ngày xưa đến tận dịp tết mới bỏ ra ăn, đã vậy còn phải chia làm nhiều bữa.
"Tổ mẫu, tổ phụ vừa nói là ‘đơn giản’, vậy thì phải làm sao bây giờ? Tối nay phải giết gà sao ạ? Quả nhiên cuối cùng vẫn phải giết."
"Giết cái gì mà giết? Cũng đã chia nhà rồi, muốn gà thì tự đi mà mua đi."
Cuối cùng thì Trần thị cũng không nhịn được nữa, tức giận thốt lên.
"Vậy... vậy được rồi ạ, con sẽ đi hỏi phụ thân và tổ phụ một chút."
Lý Tiểu Hàn giả vờ sợ hãi nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ha ha, với tính cách sĩ diện của tổ phụ, nàng ít nhiều cũng sẽ lấy thêm được một chút đồ ăn, dù sao những con gà này đều là do mẫu thân và nàng vất vả cực khổ nuôi dưỡng.
Rửa bát xong, Lý Tiểu Hàn và Vương thị lại đến nhà mới để phụ giúp.
Do nhân lực nhiều hơn, còn chưa tới giờ Thân (15:00 tới 17:00) mọi người đã đào xong móng nhà, Lý Sinh Nghĩa dẫn người về, chỉ nói lần sau khi nào vật liệu và thợ xây đến, bọn họ sẽ lại tới giúp đỡ.
Về phần cơm, bọn họ quyết định không ăn, bụng đang nửa vời, lần sau hẵng tính tiếp.
Lý Sinh Nghĩa: Ta cũng không phải kẻ ngốc, Trần thị đau đầu lúc nào không đau, đến giờ cơm lại đau, còn không phải là không muốn giúp đỡ đứa con riêng của bà ta sao?
Sau khi biết tin buổi tối không cần phải mời cơm nữa, Trần thị vô cùng mừng rỡ vì gà của mình được bảo vệ, nhưng cuối cùng bà ta cũng tháo mặt nạ xuống, dùng giọng điệu kỳ quái nói:
“Hiền Đông à, đừng trách mẫu thân lắm miệng, nếu đã chia nhà thì nên có dáng vẻ của chia nhà. Sau này con xây nhà sẽ tốn rất nhiều thời gian. Việc nấu nướng này cũng không thể lần nào cũng dùng đồ trong nhà được."
Nói đến mức khiến sắc mặt Lý Hiền Đông lúc xanh lúc trắng.
"Phụ thân, người đừng buồn, dù sao người cũng không phải con ruột. Nên bỏ đi, đừng để ở trong lòng ạ. Cũng chẳng nên trông đợi làm gì, người cứ trở về phòng trước đi."
Lý Tiểu Hàn vừa an ủi Lý Hiền Đông vừa đỡ ông trở về phòng, trước khi rời đi còn ‘bắn lén một mũi tên’:
"Người không giống tam thúc, tam thúc là con ruột, cho nên tổ mẫu nhất định sẽ lo liệu mọi việc thoả đáng khi thúc ấy chia nhà."
Trần thị ngột ngạt đến mức không biết nên nói từ đâu, là phản bác bà ta không phải là mẫu thân kế, hay nói sẽ không giúp Lý Hiền Tây, hay Lý Hiền Tây sẽ không cần chia nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro