Chương 30 - Cầm Được Là Chạy (2)
Xắn Tay Áo Đập...
2024-08-07 10:29:25
Mà tính tình của Chu thị vốn đã lớn, bây giờ bị bệnh thì càng trở nên tệ hơn, dáng vẻ như cả thế giới đều nợ nàng, cũng chính vì vậy mà Cố Toàn Phúc càng thêm mất kiên nhẫn.
Tính tình của Chu thị như vậy là rất bình thường, trước đây Cố Toàn Phúc cũng biết tính tình của Chu thị không tốt, chỉ là người chịu đựng tính tình của Chu thị không phải là hắn, nên hắn không thấy có gì, ngược lại còn quen. Bây giờ tính tình tệ hại của Chu thị phát tiết lên người Cố Toàn Phúc, thì không giống vậy nữa.
Cố Toàn Phúc cũng không phải là người có tính tình tốt, đương nhiên không muốn chịu ấm ức này, Chu thị ngoan ngoãn không làm ầm ĩ thì còn được hầu hạ, một khi Chu thị làm ầm ĩ, Cố Toàn Phúc sẽ bỏ mặc không quan tâm, có khi bỏ mặc đến ba ngày. Chu thị đói đến hoa mắt chóng mặt, đâu còn tính tình để nói.
Nhưng người này không nhớ lâu, đợi đến khi ăn uống no đủ, chắc chắn lại làm ầm ĩ, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Vì số mệnh sao chổi của Chu thị, ngoài Cố Toàn Phúc ra thì cơ bản không có ai muốn đến gần Chu thị, càng đừng nói đến việc chăm sóc.
Bây giờ sắp đến Tết, Chu thị lại làm ầm ĩ, Cố Toàn Phúc tức giận bỏ đi đến chỗ Cố Đại Hà, vốn định đến chỗ hắn để trút bầu tâm sự, tiện thể nói với Cố Đại Hà, bảo hắn về lão phòng bên kia. Cố Toàn Phúc nghĩ rất hay, lại cưới cho Cố Đại Hà một người vợ ngoan ngoãn hiền lành, về sau có người vợ này chăm sóc Chu thị, tự mình sẽ thoát ra được.
Hơn nữa Cố Đại Hà lại là người có phúc khí, có thể trấn áp được tà tính của Chu thị, nói cho cùng thì mặc dù trong lòng Cố Toàn Phúc hơi khó chịu với Chu thị, nhưng dù sao cũng đã sống với nhau cả đời, lại thực sự thương người bạn già này, sao có thể nỡ lòng bỏ mặc như vậy.
Dù sao thì số mệnh tốt hay xấu, cũng đã sống cả đời rồi, còn có thể kém hơn được bao nhiêu?
Cố Toàn Phúc tính toán rất chuẩn, nếu mình chết, Cố Đại Hà chắc chắn bỏ ra bạc quan tài này, cho dù Cố Đại Hà không bỏ ra thì còn có ba nhi tử khác, không thể để hắn cuốn chiếu chôn.
Chỉ là Cố Toàn Phúc đến không đúng lúc, lúc này Cố Đại Hà đang tìm Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi nghe Cố Đại Hà nói lời cầu xin như vậy cũng không đồng ý, chỉ bảo Cố Đại Hà tự mình đi nói, dù sao đó cũng là vợ của hắn, hắn không tự mình đi lấy lòng thì bảo ai đi? Lời của con cái thì có tác dụng, nhưng như vậy không gọi là khuyên giải, mà là làm khó Trương thị.
Với tính tình của Trương thị, nếu con cái mở lời, Trương thị chắc chắn sẽ đồng ý.
Cố Đại Hà thấy Cố Phán Nhi không đồng ý cũng không còn cách nào khác, mặc dù có hơi bực mình, nhưng dù sao cũng không thể nổi giận, dù sao chuyện này là do hắn làm sai, không liên quan đến khuê nữ.
Trên đường về hắn cứ suy nghĩ xem nên nói với Trương thị như thế nào, sau khi ăn Tết, giá đỗ nhỏ sẽ đi thi đồng sinh, bất kể có đỗ hay không, Cố Đại Hà đều thấy mình là cha rất có mặt mũi, nhưng nếu vẫn cứ tách ra như vậy, không khéo sẽ ảnh hưởng đến nhi tử.
Cố Đại Hà một là không nỡ xa Trương thị, hai là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến nhi tử, ba là một mình ở ngoài thực sự rất khổ, bên cạnh không có ai hỏi han.
Vừa về đến cổng tiểu viện đã thấy Cố Toàn Phúc đang đi đi lại lại trong sân, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề, Cố Đại Hà nhíu mày. Không muốn gặp Cố Toàn Phúc cho lắm, vì Cố Toàn Phúc luôn bảo hắn về lão phòng bên kia, Cố Đại Hà bây giờ hoàn toàn không muốn về bên kia nữa.
Về một lần là lạnh lòng một lần, bây giờ đã lạnh đến tận xương tủy rồi, không muốn bước chân vào cái nhà đó nữa.
Như trong dự đoán, Cố Toàn Phúc đến là để khuyên Cố Đại Hà về, còn nói dáng vẻ Chu thị như vậy cũng không sống được bao lâu nữa, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi vân vân. Một câu Chu thị không sống được bao lâu nữa đã nói trúng tim đen của Cố Đại Hà, không phải là nói như vậy sẽ chào đón Chu thị, mà là cảm thấy Chu thị sắp chết rồi, thực sự không cần phải so đo gì nữa.
Cứ coi như lời Cố Toàn Phúc nói là chân lý, người này đã già hồ đồ rồi, nên mới làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
“Cha đừng khuyên nữa, nếu cha một mình không làm xuể thì con sẽ thuê người giúp cha, sẽ không để cha mệt mỏi đâu.” Nói cho cùng thì Cố Đại Hà không muốn về, nơi duy nhất hắn muốn về là nhà của giá đỗ nhỏ, vì đó mới là nhà của hắn.
Cố Toàn Phúc thấy vẫn không khuyên được Cố Đại Hà, trong lòng cũng lạnh ngắt, nhưng nghe Cố Đại Hà nói thuê người thì không từ chối, chỉ lẩm bẩm một câu: “Người ngoài sao có thể tốt bằng người nhà được, nhưng nếu người nhà không giúp thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng người ngoài thôi.”
Nghe được nửa câu đầu, Cố Đại Hà còn tưởng Cố Toàn Phúc không muốn thuê người.
Nhưng đã nói là thuê người, Cố Đại Hà cũng không nuốt lời, đã đồng ý thì sau Tết sẽ thuê người đến chăm sóc Chu thị, để Cố Toàn Phúc yên tâm về ăn Tết.
Đến ngày hai mươi chín tháng Chạp, Cố Đại Hải làm việc bên ngoài cũng về, dẫn theo Lý thị và Cố Lai Điền, coi như ngoài phòng của lão tam ra, lão phòng này đã đông đủ.
Tính tình của Chu thị như vậy là rất bình thường, trước đây Cố Toàn Phúc cũng biết tính tình của Chu thị không tốt, chỉ là người chịu đựng tính tình của Chu thị không phải là hắn, nên hắn không thấy có gì, ngược lại còn quen. Bây giờ tính tình tệ hại của Chu thị phát tiết lên người Cố Toàn Phúc, thì không giống vậy nữa.
Cố Toàn Phúc cũng không phải là người có tính tình tốt, đương nhiên không muốn chịu ấm ức này, Chu thị ngoan ngoãn không làm ầm ĩ thì còn được hầu hạ, một khi Chu thị làm ầm ĩ, Cố Toàn Phúc sẽ bỏ mặc không quan tâm, có khi bỏ mặc đến ba ngày. Chu thị đói đến hoa mắt chóng mặt, đâu còn tính tình để nói.
Nhưng người này không nhớ lâu, đợi đến khi ăn uống no đủ, chắc chắn lại làm ầm ĩ, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Vì số mệnh sao chổi của Chu thị, ngoài Cố Toàn Phúc ra thì cơ bản không có ai muốn đến gần Chu thị, càng đừng nói đến việc chăm sóc.
Bây giờ sắp đến Tết, Chu thị lại làm ầm ĩ, Cố Toàn Phúc tức giận bỏ đi đến chỗ Cố Đại Hà, vốn định đến chỗ hắn để trút bầu tâm sự, tiện thể nói với Cố Đại Hà, bảo hắn về lão phòng bên kia. Cố Toàn Phúc nghĩ rất hay, lại cưới cho Cố Đại Hà một người vợ ngoan ngoãn hiền lành, về sau có người vợ này chăm sóc Chu thị, tự mình sẽ thoát ra được.
Hơn nữa Cố Đại Hà lại là người có phúc khí, có thể trấn áp được tà tính của Chu thị, nói cho cùng thì mặc dù trong lòng Cố Toàn Phúc hơi khó chịu với Chu thị, nhưng dù sao cũng đã sống với nhau cả đời, lại thực sự thương người bạn già này, sao có thể nỡ lòng bỏ mặc như vậy.
Dù sao thì số mệnh tốt hay xấu, cũng đã sống cả đời rồi, còn có thể kém hơn được bao nhiêu?
Cố Toàn Phúc tính toán rất chuẩn, nếu mình chết, Cố Đại Hà chắc chắn bỏ ra bạc quan tài này, cho dù Cố Đại Hà không bỏ ra thì còn có ba nhi tử khác, không thể để hắn cuốn chiếu chôn.
Chỉ là Cố Toàn Phúc đến không đúng lúc, lúc này Cố Đại Hà đang tìm Cố Phán Nhi.
Cố Phán Nhi nghe Cố Đại Hà nói lời cầu xin như vậy cũng không đồng ý, chỉ bảo Cố Đại Hà tự mình đi nói, dù sao đó cũng là vợ của hắn, hắn không tự mình đi lấy lòng thì bảo ai đi? Lời của con cái thì có tác dụng, nhưng như vậy không gọi là khuyên giải, mà là làm khó Trương thị.
Với tính tình của Trương thị, nếu con cái mở lời, Trương thị chắc chắn sẽ đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Đại Hà thấy Cố Phán Nhi không đồng ý cũng không còn cách nào khác, mặc dù có hơi bực mình, nhưng dù sao cũng không thể nổi giận, dù sao chuyện này là do hắn làm sai, không liên quan đến khuê nữ.
Trên đường về hắn cứ suy nghĩ xem nên nói với Trương thị như thế nào, sau khi ăn Tết, giá đỗ nhỏ sẽ đi thi đồng sinh, bất kể có đỗ hay không, Cố Đại Hà đều thấy mình là cha rất có mặt mũi, nhưng nếu vẫn cứ tách ra như vậy, không khéo sẽ ảnh hưởng đến nhi tử.
Cố Đại Hà một là không nỡ xa Trương thị, hai là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến nhi tử, ba là một mình ở ngoài thực sự rất khổ, bên cạnh không có ai hỏi han.
Vừa về đến cổng tiểu viện đã thấy Cố Toàn Phúc đang đi đi lại lại trong sân, dáng vẻ như có tâm sự nặng nề, Cố Đại Hà nhíu mày. Không muốn gặp Cố Toàn Phúc cho lắm, vì Cố Toàn Phúc luôn bảo hắn về lão phòng bên kia, Cố Đại Hà bây giờ hoàn toàn không muốn về bên kia nữa.
Về một lần là lạnh lòng một lần, bây giờ đã lạnh đến tận xương tủy rồi, không muốn bước chân vào cái nhà đó nữa.
Như trong dự đoán, Cố Toàn Phúc đến là để khuyên Cố Đại Hà về, còn nói dáng vẻ Chu thị như vậy cũng không sống được bao lâu nữa, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi vân vân. Một câu Chu thị không sống được bao lâu nữa đã nói trúng tim đen của Cố Đại Hà, không phải là nói như vậy sẽ chào đón Chu thị, mà là cảm thấy Chu thị sắp chết rồi, thực sự không cần phải so đo gì nữa.
Cứ coi như lời Cố Toàn Phúc nói là chân lý, người này đã già hồ đồ rồi, nên mới làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
“Cha đừng khuyên nữa, nếu cha một mình không làm xuể thì con sẽ thuê người giúp cha, sẽ không để cha mệt mỏi đâu.” Nói cho cùng thì Cố Đại Hà không muốn về, nơi duy nhất hắn muốn về là nhà của giá đỗ nhỏ, vì đó mới là nhà của hắn.
Cố Toàn Phúc thấy vẫn không khuyên được Cố Đại Hà, trong lòng cũng lạnh ngắt, nhưng nghe Cố Đại Hà nói thuê người thì không từ chối, chỉ lẩm bẩm một câu: “Người ngoài sao có thể tốt bằng người nhà được, nhưng nếu người nhà không giúp thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng người ngoài thôi.”
Nghe được nửa câu đầu, Cố Đại Hà còn tưởng Cố Toàn Phúc không muốn thuê người.
Nhưng đã nói là thuê người, Cố Đại Hà cũng không nuốt lời, đã đồng ý thì sau Tết sẽ thuê người đến chăm sóc Chu thị, để Cố Toàn Phúc yên tâm về ăn Tết.
Đến ngày hai mươi chín tháng Chạp, Cố Đại Hải làm việc bên ngoài cũng về, dẫn theo Lý thị và Cố Lai Điền, coi như ngoài phòng của lão tam ra, lão phòng này đã đông đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro