Chương 30 - Cầm Được Là Chạy (2)
Diệt Tộc (13)
2024-08-07 10:29:25
Đợi đến khi độc lại bị đè xuống, Thượng Quan Uyển ném Hữu sứ xuống, mặc áo rời đi.
Hữu sứ choáng váng bò dậy khỏi giường, lau vết máu trên khóe miệng, cũng cười lạnh lùng, mặc áo đuổi theo Thượng Quan Uyển.
Nơi Thượng Quan Uyển muốn đến là tông tộc Văn thị, đã Văn Nguyên Phi tàn nhẫn như vậy, không những giết con mà còn muốn kéo cả nhà họ Thượng Quan xuống nước, Thượng Quan Uyển sao có thể để tông tộc Văn thị được yên ổn.
Tông tộc Văn thị đã sớm nhận được tin nhà họ Thượng Quan bị diệt nhưng thấy Thượng Quan Uyển vẫn có chút sợ hãi, vội vàng nịnh nọt lấy lòng, sợ Thượng Quan Uyển không vui sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nhìn tộc trưởng Văn thị cười như một con chó, Thượng Quan Uyển cười, cười rất quyến rũ.
Tộc trưởng Văn thị thấy Thượng Quan Uyển cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe nói Thượng Quan Uyển có quan hệ quan trọng với Âm Minh cung, đương nhiên trong lòng nảy sinh sợ hãi. Nhưng tộc trưởng họ Văn thở phào quá nhanh, chưa kịp lau mồ hôi thì tay Thượng Quan Uyển đã đưa về phía tộc trưởng họ Văn.
Chỉ thấy Thượng Quan Uyển nhẹ nhàng nắm lấy, cổ của tộc trưởng Văn thị như bị bóp nghẹt, cổ lõm xuống mấy chỗ, thậm chí tộc trưởng Văn thị còn không kịp nói gì, tròng mắt lồi ra, cổ "Rắc" một tiếng là gãy.
Sau đó Thượng Quan Uyển ném tộc trưởng Văn thị ra ngoài với vẻ mặt lạnh lẽo, nói một câu rùng rợn: "Giết hết bọn chúng cho ta, không chừa một ai."
Hữu sứ ló ra từ bên cạnh, cười lạnh lùng nói: "Giết người à, ta giỏi nhất."
Vừa dứt lời, Hữu sứ đã xông ra, nơi nào hắn đi qua đều vang lên tiếng kêu thảm thiết, không một ai sống sót. Cùng lúc đó, Thượng Quan Uyển cũng ra tay, không chút nương tay, nơi nào nàng ta đi qua đều là xác chết nằm la liệt.
Có người cố gắng bỏ chạy nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi bị tàn sát, máu chảy thành sông.
So với gia đình Thượng Quan gia, tông tộc Văn thị là một tông tộc lớn, trong đó có hơn một nghìn người. Nhưng dù có đông người đến mấy thì thế nào, phần lớn đều là những người tay trói gà không chặt, cộng thêm Thượng Quan Uyển và Hữu sứ đều ra sức tàn sát, số người có thể chạy thoát được rất ít.
Tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin vang lên khắp nơi nhưng Thượng Quan Uyển nghe vào lại thấy vô cùng phấn khích.
Những người chạy thoát vội chạy đến chỗ Văn Nguyên Phi báo tin, Văn Nguyên Phi nghe xong trừng mắt, trong lòng dâng lên cơn tức giận và căm hận ngút trời, vội vàng cầu cứu tân hoàng, hy vọng tân hoàng có thể xuất binh giúp đỡ. Lúc này, Văn Nguyên Phi vô cùng hối hận vì đã trả lại binh phù cho tân hoàng, nếu không thì hắn ta có thể dẫn binh đi vây Thượng Quan Uyển.
Tân hoàng trưng ra gương mặt không biểu cảm ra lệnh để Văn Nguyên Phi dẫn theo ba nghìn cấm vệ quân đi vây, Văn Nguyên Phi nghe xong mừng rỡ trong lòng.
Vốn tưởng rằng tân hoàng sẽ không dễ nói chuyện như vậy, không ngờ tân hoàng lại phái cấm vệ quân ra. Văn Nguyên Phi vội vàng nói lời cảm ơn với tân hoàng, dẫn theo cấm vệ quân nhanh chóng xông về phía tông tộc.
Nhưng tin tức này đến muộn một chút, đợi đến khi Văn Nguyên Phi dẫn người đến tông tộc thì cuộc tàn sát đã đến hồi kết.
"Tiện nhân, bổn tướng quân giết chết ngươi!" Nhìn thấy xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông, nam nữ già trẻ đều ngã gục trong vũng máu, Văn Nguyên Phi trong nháy mắt đỏ mắt, không kịp ra lệnh cho cấm vệ quân, xông về phía Thượng Quan Uyển.
Thượng Quan Uyển cười lạnh lùng, không chút nương tay đánh ra một chưởng.
Nhưng vì trước đó bị nhập ma, cộng thêm cuộc tàn sát vừa rồi, sức mạnh của Thượng Quan Uyển chỉ còn ba phần lúc trước, toàn lực đánh ra một chưởng, vậy mà không giết chết được Văn Nguyên Phi, chỉ đánh hắn ta bay ngược trở về.
Hữu sứ nhìn thấy một đám cung thủ phía sau Văn Nguyên Phi, đồng tử co lại, vội vàng kéo Thượng Quan Uyển đang muốn tiến lên đánh Văn Nguyên Phi thêm một chưởng, nhỏ giọng nói: "Nhanh đi, nếu chậm thì không đi được nữa."
Lúc này Thượng Quan Uyển điên cuồng, căn bản không có ý định muốn sống, dù đồng quy vu tận cùng Văn Nguyên Phi. Cho nên, dù bị Hữu sứ kéo lại, Thượng Quan Uyển cũng không có ý định lui về, tung một chưởng đánh bay Hữu sứ, lại đánh về phía Văn Nguyên Phi.
Văn Nguyên Phi bị Thượng Quan Uyển đánh một chưởng bay về, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra mình không phải là đối thủ của Thượng Quan Uyển, vội vàng ra lệnh cho cấm vệ quân vừa mới đến: "Bắn tên, giết chết bọn chúng!"
Nói xong liền lăn lộn bò về phía cấm vệ quân, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi cái chết.
Mũi tên "vun vút" bay tới, không chỉ nhắm vào tim Thượng Quan Uyển, thậm chí còn cắt đứt đường lui của Thượng Quan Uyển. Thượng Quan Uyển vừa vất vả ngăn cản vừa lui về, cuối cùng vẫn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Văn Nguyên Phi, lúc đỡ tên đã tức giận trừng mắt nhìn Văn Nguyên Phi.
"Bắn tên, bắn chết ả!" Văn Nguyên Phi lau sạch máu trên khóe miệng, ra lệnh một cách tàn nhẫn.
Thấy tên bay tới quá dày, ban đầu Hữu sứ muốn rời đi nhưng nghĩ đến sự sống chết của Thượng Quan Uyển liên quan đến sự sống chết của mình, do dự một lúc, nghiến răng tiến lên giúp đỡ, đưa Thượng Quan Uyển lui về trong từ đường của tông tộc Văn thị.
Cửa sổ đóng lại, không ai biết bọn họ trốn ở đâu, cho dù là mũi tên sắc bén nhất cũng không thể xuyên thủng bức tường này.
"Tướng quân, xem ra bây giờ chỉ có thể phóng hỏa." Đội trưởng cấm vệ quân bàn bạc với Văn Nguyên Phi.
Hữu sứ choáng váng bò dậy khỏi giường, lau vết máu trên khóe miệng, cũng cười lạnh lùng, mặc áo đuổi theo Thượng Quan Uyển.
Nơi Thượng Quan Uyển muốn đến là tông tộc Văn thị, đã Văn Nguyên Phi tàn nhẫn như vậy, không những giết con mà còn muốn kéo cả nhà họ Thượng Quan xuống nước, Thượng Quan Uyển sao có thể để tông tộc Văn thị được yên ổn.
Tông tộc Văn thị đã sớm nhận được tin nhà họ Thượng Quan bị diệt nhưng thấy Thượng Quan Uyển vẫn có chút sợ hãi, vội vàng nịnh nọt lấy lòng, sợ Thượng Quan Uyển không vui sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nhìn tộc trưởng Văn thị cười như một con chó, Thượng Quan Uyển cười, cười rất quyến rũ.
Tộc trưởng Văn thị thấy Thượng Quan Uyển cười, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe nói Thượng Quan Uyển có quan hệ quan trọng với Âm Minh cung, đương nhiên trong lòng nảy sinh sợ hãi. Nhưng tộc trưởng họ Văn thở phào quá nhanh, chưa kịp lau mồ hôi thì tay Thượng Quan Uyển đã đưa về phía tộc trưởng họ Văn.
Chỉ thấy Thượng Quan Uyển nhẹ nhàng nắm lấy, cổ của tộc trưởng Văn thị như bị bóp nghẹt, cổ lõm xuống mấy chỗ, thậm chí tộc trưởng Văn thị còn không kịp nói gì, tròng mắt lồi ra, cổ "Rắc" một tiếng là gãy.
Sau đó Thượng Quan Uyển ném tộc trưởng Văn thị ra ngoài với vẻ mặt lạnh lẽo, nói một câu rùng rợn: "Giết hết bọn chúng cho ta, không chừa một ai."
Hữu sứ ló ra từ bên cạnh, cười lạnh lùng nói: "Giết người à, ta giỏi nhất."
Vừa dứt lời, Hữu sứ đã xông ra, nơi nào hắn đi qua đều vang lên tiếng kêu thảm thiết, không một ai sống sót. Cùng lúc đó, Thượng Quan Uyển cũng ra tay, không chút nương tay, nơi nào nàng ta đi qua đều là xác chết nằm la liệt.
Có người cố gắng bỏ chạy nhưng cuối cùng cũng không tránh khỏi bị tàn sát, máu chảy thành sông.
So với gia đình Thượng Quan gia, tông tộc Văn thị là một tông tộc lớn, trong đó có hơn một nghìn người. Nhưng dù có đông người đến mấy thì thế nào, phần lớn đều là những người tay trói gà không chặt, cộng thêm Thượng Quan Uyển và Hữu sứ đều ra sức tàn sát, số người có thể chạy thoát được rất ít.
Tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin vang lên khắp nơi nhưng Thượng Quan Uyển nghe vào lại thấy vô cùng phấn khích.
Những người chạy thoát vội chạy đến chỗ Văn Nguyên Phi báo tin, Văn Nguyên Phi nghe xong trừng mắt, trong lòng dâng lên cơn tức giận và căm hận ngút trời, vội vàng cầu cứu tân hoàng, hy vọng tân hoàng có thể xuất binh giúp đỡ. Lúc này, Văn Nguyên Phi vô cùng hối hận vì đã trả lại binh phù cho tân hoàng, nếu không thì hắn ta có thể dẫn binh đi vây Thượng Quan Uyển.
Tân hoàng trưng ra gương mặt không biểu cảm ra lệnh để Văn Nguyên Phi dẫn theo ba nghìn cấm vệ quân đi vây, Văn Nguyên Phi nghe xong mừng rỡ trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn tưởng rằng tân hoàng sẽ không dễ nói chuyện như vậy, không ngờ tân hoàng lại phái cấm vệ quân ra. Văn Nguyên Phi vội vàng nói lời cảm ơn với tân hoàng, dẫn theo cấm vệ quân nhanh chóng xông về phía tông tộc.
Nhưng tin tức này đến muộn một chút, đợi đến khi Văn Nguyên Phi dẫn người đến tông tộc thì cuộc tàn sát đã đến hồi kết.
"Tiện nhân, bổn tướng quân giết chết ngươi!" Nhìn thấy xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông, nam nữ già trẻ đều ngã gục trong vũng máu, Văn Nguyên Phi trong nháy mắt đỏ mắt, không kịp ra lệnh cho cấm vệ quân, xông về phía Thượng Quan Uyển.
Thượng Quan Uyển cười lạnh lùng, không chút nương tay đánh ra một chưởng.
Nhưng vì trước đó bị nhập ma, cộng thêm cuộc tàn sát vừa rồi, sức mạnh của Thượng Quan Uyển chỉ còn ba phần lúc trước, toàn lực đánh ra một chưởng, vậy mà không giết chết được Văn Nguyên Phi, chỉ đánh hắn ta bay ngược trở về.
Hữu sứ nhìn thấy một đám cung thủ phía sau Văn Nguyên Phi, đồng tử co lại, vội vàng kéo Thượng Quan Uyển đang muốn tiến lên đánh Văn Nguyên Phi thêm một chưởng, nhỏ giọng nói: "Nhanh đi, nếu chậm thì không đi được nữa."
Lúc này Thượng Quan Uyển điên cuồng, căn bản không có ý định muốn sống, dù đồng quy vu tận cùng Văn Nguyên Phi. Cho nên, dù bị Hữu sứ kéo lại, Thượng Quan Uyển cũng không có ý định lui về, tung một chưởng đánh bay Hữu sứ, lại đánh về phía Văn Nguyên Phi.
Văn Nguyên Phi bị Thượng Quan Uyển đánh một chưởng bay về, lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra mình không phải là đối thủ của Thượng Quan Uyển, vội vàng ra lệnh cho cấm vệ quân vừa mới đến: "Bắn tên, giết chết bọn chúng!"
Nói xong liền lăn lộn bò về phía cấm vệ quân, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi cái chết.
Mũi tên "vun vút" bay tới, không chỉ nhắm vào tim Thượng Quan Uyển, thậm chí còn cắt đứt đường lui của Thượng Quan Uyển. Thượng Quan Uyển vừa vất vả ngăn cản vừa lui về, cuối cùng vẫn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Văn Nguyên Phi, lúc đỡ tên đã tức giận trừng mắt nhìn Văn Nguyên Phi.
"Bắn tên, bắn chết ả!" Văn Nguyên Phi lau sạch máu trên khóe miệng, ra lệnh một cách tàn nhẫn.
Thấy tên bay tới quá dày, ban đầu Hữu sứ muốn rời đi nhưng nghĩ đến sự sống chết của Thượng Quan Uyển liên quan đến sự sống chết của mình, do dự một lúc, nghiến răng tiến lên giúp đỡ, đưa Thượng Quan Uyển lui về trong từ đường của tông tộc Văn thị.
Cửa sổ đóng lại, không ai biết bọn họ trốn ở đâu, cho dù là mũi tên sắc bén nhất cũng không thể xuyên thủng bức tường này.
"Tướng quân, xem ra bây giờ chỉ có thể phóng hỏa." Đội trưởng cấm vệ quân bàn bạc với Văn Nguyên Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro