Chương 30 - Cầm Được Là Chạy (2)

Hai Bệnh Nhân

2024-08-07 10:29:25

Trong mắt Cố Phán Nhi hiện lên một tia khinh thường, khi Trần thị chuẩn bị lao vào nàng, nàng nhanh chóng né tránh, nhân tiện còn gài chân. Nhìn thấy Trần thị bị ngã nhào, không đợi Trần thị hét lên một tiếng, nàng lập tức chạy vào tam phòng. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng hét như tiếng lợn của Trần thị, giống với cái tiếng con lợn bị bà ta giết hôm qua vậy.

“Chậc chậc, béo quá thật sự không tốt đâu!” Khi Cố Phán Nhi quay lại thì nhìn thấy hai cô bé với đôi mắt lấp lánh đang nhìn nàng, nàng không khỏi sờ mũi: “Thật ra gầy quá cũng không nên. “

Tứ Nha chỉ tay nói: “Đại tỷ, thực ra Lưu Nhi cũng muốn béo lên một chút. Nương nói mập một chút mới có phúc.”

Cố Phán Nhi thầm nghĩ, mặc dù Trần Thị có chút đáng ghét nhưng bà ấy quả thực có phúc hơn Trương thị gầy gò rất nhiều.

Tam Nha cúi đầu, ánh mắt hơi lóe lên, sờ đầu Tứ Nha nói: “Lưu Nhi ăn nhiều thịt một chút là có thể tăng cân.” Đáng tiếc ngay cả dịp tết cũng không đủ ăn, có thể uống được canh thịt cũng đã tốt lắm rồi.

Cố Phán Nhi liếc nhìn Tam Nha, mặc dù trước đây đã từng gặp muội muội này, mà lúc đó không để ý kĩ lắm. Bây giờ nhìn kĩ hơn, Cố Phán Nhi phát hiện muội muội này nhìn mặt xanh xao cơ thể thì còi cọc, nhưng từ đường nét ngũ quan có thể thấy nàng vẫn là một mỹ nữ, so ra thì Tứ Nha giống như con vịt xấu xí vậy.

Hơn nữa nếu nhìn kĩ, sẽ thấy cùng là hai chị em, vẻ mặt của Tam Nha đẹp hơn nhiều với Tứ Nha .

Người muội muội này... Cố Phán Nhi cau mày, bản thân không thể nhìn thấu nàng.

Thấy Cố Phán Nhi không nói chuyện, Tam Nha rũ mắt xuống thể hiện sự thất vọng, khi ngẩng đầu lên không phát hiện trên vẻ mặt nàng có gì không ổn, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt đầy buồn bã và sợ hãi: “Đại tỷ về thăm cha nương phải không? Đêm qua nương… nương… hu hu...” Nàng vừa nói vừa khóc òa lên.

“Hu hu… nương treo cổ rồi, thật đáng sợ…” Tứ Nha nói nốt mấy lời mà Tam Nha chưa nói, lại còn òa một tiếng khóc theo, tiếng khóc to hơn Tam Nha nhiều.

Cố Phán Nhi nhìn Tam Nha rồi nhìn Tứ Nha, cùng là đang khóc, tại sao nàng chỉ muốn lau nước mắt cho Tứ Nha, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Tam Nha lại thấy phiền nhỉ? Sau khi lục lại ký ức, hình như chỉ cần Tam Nha khóc thì nguyên thân sẽ đói bụng. Khóe mắt Cố Phán Nhi giật giật, đây là phản ứng có điều kiện sao?

“Được rồi, đừng khóc nữa, người còn sống là được rồi!” Chỉ an ủi người khác như vậy, đơn giản thế thôi!

Chẳng qua sự an ủi của Cố Phán Nhi không có tác dụng gì. Đến khi Trần thị phía sau thấy rên rỉ hồi lâu mà không có ai chú ý đến mình, nàng từ dưới đất đứng dậy, tức giận chạy về phía tam phòng.

“Đại Nha ngu ngốc cút ra đây cho lão nương?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đáp lại Trần thị là tiếng đóng cửa “rầm” của Cố Phán Nhi , hơn nữa còn khóa từ bên trong. Sau đó Cố Phán Nhi rất ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ nghịch ngợm vừa khóc đã ngừng, bọn chúng hoảng sợ nhìn cánh cửa đã đóng lại, giống như bên ngoài có quái vật vậy.

Đúng vậy, Trần thị hiệu quả hơn lời nói của nàng rất nhiều.

Tứ Nha sợ hãi lùi về sau Tam Nha: “Đại tỷ, là đại bá nương, làm sao đây?”

Tam Nha vỗ lưng an ủi Tứ Nha: “Đừng sợ, có đại tỷ ở đây!”

Nghe vậy Cố Phán Nhi lại liếc nhìn Tam Nha, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lên tiếng an ủi nàng: “Không phải sợ, nếu bà ấy dám đánh muội, tỷ sẽ đánh bà ấy, nắm đấm của tỷ mạnh hơn rất nhiều so với bà ta.”

Tứ Nha nghe vậy yên tâm hơn chút, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Đại tỷ lừa người , rõ ràng đại tỷ là người bị đại bá nương đánh nhiều nhất, tỷ chưa bao giờ đánh lại bà ta cả!”

Tam Nha sờ đầu Tứ Nha không nói gì, cúi đầu xuống không biết đang nghĩ gì.

Khóe miệng Cố Phán Nhi giật giật, nguyên chủ lúc trước quá ngu ngốc, nếu là mình thì đã sớm đánh nàng đến mức ngay cả nương nàng cũng không nhận ra nữa. Đừng nói với nàng bất cứ điều gì về việc kính trọng người lớn hay hiếu thảo, cũng chẳng phải cha nương ruột của nàng, mà chỉ là một đại bá nương không có quan hệ huyết thống. Bắt nạt người khác quá đáng thì nên đánh thật nặng, nếu không bà ta sẽ cho rằng nàng dễ bắt nạt.

Tuy nhiên, lý luận của Cố Phán Nhi ở nơi này rõ ràng là không phù hợp, nên sau này nàng thường xuyên bị chỉ trích.

“Tiểu Tứ ngoan, tỷ đã bao giờ lừa muội?” Cố Phán Nhi mỉm cười vỗ bờ vai nhỏ nhắn của Tứ Nha, không ngờ hơi quá sức, lỡ đẩy Tư Nha sang một bên. May thay có Tam Nha đỡ giúp, nàng không khỏi có chút ngượng ngùng sờ mũi: “Tiểu Tứ à, muội thật sự phải ăn nhiều thịt hơn mới được, không có chuyện gì thì đến chỗ đại tỷ chơi đi, dù sao vẫn có nội tạng lợn để ăn.”

Tam Nha nghe vậy hai mắt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng trở nên ảm đạm. Thực ra, thịt lợn khá ngon, chỉ là đại tỷ nói lâu như vậy đến nửa câu cũng không thèm nhắc đến nàng.

Tứ Nha không biết ngại là gì, khi Cố Phán Nhi bảo nàng ăn nhiều thịt hơn, đôi mắt cô sáng lên: “Đại tỷ, tỷ nói thật à? Muội thực sự có thể ăn thịt ở nhà tỷ sao?”

Cố Phán Nhi gật đầu, cảm thấy nha đầu này thực ra khá ngu ngốc, không biết có phải đói không nên trí óc có chút kém phát triển không. Có lẽ sau này nàng ăn uống tốt hơn sẽ phát triển hơn. Nàng liếc nhìn Tam Nha đang cúi đầu không nói gì, do dự một lúc rồi nói với nàng: “Tiểu Tam... khụ, tam muội, muội và Tiểu Tứ đi cùng nhau nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Cầm Được Là Chạy (2)

Số ký tự: 0