Chú cún to xác rất mong con
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-14 17:57:55
Điều đầu tiên Cố Quý Dực làm sau khi nhận được giấy chứng nhận kết hôn chính là đem đi khoe khoang khắp mọi nơi, có lẽ nhân viên Cố thị khá bất ngờ với hành vi kì lạ của Tổng Giám Đốc, nhưng ai nấy cũng chỉ biết cười cười rồi chúc mừng.
Khi đưa vợ vào đến phòng riêng Cố Quý Dực đã không nhịn được mà nhìn sang Hạ Thiên, nói:
- Cậu đi mua vài cân kẹo hỉ rồi phát cho mọi người. Nếu không có lệnh của tôi thì không được vào văn phòng.
Hạ Thiên nghe qua thôi cũng đủ biết hàm ý sâu xa là gì rồi, ý của Cố Quý Dực rất đơn giản, chính là đừng làm phiền anh ở riêng với vợ nữa, mau cút đi càng xa càng tốt. Nhìn sang phu nhân đang lắc đầu chán nản nhưng Hạ Thiên cũng chỉ biết cười trừ, xem ra thứ mà cậu ta chuẩn bị bây giờ không chỉ đơn giản là kẹo hỉ nữa rồi.
Hừm… Nên mua một chiếc nôi màu xanh hay màu hồng nhỉ?
[…]
Đuổi được Hạ Thiên đu thì Cố Quý Dực liền bày ra dáng vẻ không chút liêm sỉ mà hôn lên môi cô, chẳng những thế mà còn muốn ở công ty tìm thêm một chút lợi lộc. Ban đầu Đàm Châu cũng muốn đẩy anh ra, nhưng nói sao đi nữa thì bây giờ cũng là khoảng thời gian anh hưng phấn nhất, cô cũng không muốn khiến chồng mới cưới phải suy sụp nên đã nương theo anh.
Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng và từ tốn, nhưng rồi sau đó lại biến thành sự chiếm hữu và có chút gì đó điên cuồng lưu luyến. Tuy nhiên Cố Quý Dực cũng không có mất nhân tính đến mức đem Đàm Châu đè xuống rồi động phòng, nói sao thì sớm muộn gì tối nay họ vẫn phải động thôi! Anh không gấp.
Nhưng mà cánh môi vừa nhỏ vừa xinh đẹp của Đàm Châu thật là khó cưỡng lại, bây giờ anh phải làm sao đây?
Đang hôn rất lưu luyến thì đột nhiên điện thoại của cô lại reo lên, làm cho cả hai người phải ngừng lại, đưa mắt nhìn vào tên người gọi đến thì Đàm Châu lại nhìn anh, nói:
- Là chị Tịnh Văn.
- Mặc kệ cô ấy, chúng ta tiếp tục!
Vốn dĩ Cố Quý Dực định sẽ tiếp tục hôn cô, hay nói đúng hơn là anh đã hôn cô rồi nhưng lại bị Đàm Châu đẩy ra một chút, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh một cái, nói:
- Ngoan, để em nghe điện thoại đã.
Được xoa dịu như thế thì Cố Quý Dực cũng ngoan ngoãn cho cô nghe điện thoại, nhưng nhìn cô như thế anh làm sao mà nhịn được đây, mặc kệ cô có cho phép hay không, Cố Quý Dực vẫn hôn lên gương mặt của cô, hôn lên cổ của cô, hít hít lấy mùi hương ngọt ngào từ cô, lại hôn lên tai cô, hôn lên môi, lại hôn xuống tay, nói chung thì chỗ nào hôn được anh đều hôn hết.
Còn Đàm Châu cũng chỉ nhìn anh rồi bật cười, nhưng vì đang nói chuyện với Vương Tịnh Văn nên cô vẫn phải kìm nén nụ cười lại.
- [Tiểu Châu, chiều nay em có rảnh không? Chị muốn mời em đến nhà đó, em có nhớ lần trước chúng ta đã đặt một cái nôi cho em bé không? Hôm nay người ta giao rồi nè, chị muốn cùng em mở nó ra]
- Chị Tịnh Văn, nếu chị cứ để em tranh vai với chồng chị thì anh ấy sẽ đánh em mất.
- [Mặc kệ anh ấy đi, hơn nữa em và Quý Dực cũng đang chuẩn bị có em bé mà nhỉ? Sang đây sẵn tiện chị cho em một chút kinh nghiệm]
Chưa cần nhìn mặt của Vương Tịnh Văn cũng biết chị ấy đang háo hức đến mức nào, còn lúc này Đàm Châu cũng nhìn xuống chỗ của anh, nhưng anh lại đang bận rộn hôn tay của cô, còn hít hít tay của cô nữa chứ, trông dáng vẻ kia chẳng khác gì một chút cún to xác cả.
- Chị Tịnh Văn, vậy chiều nay em đưa anh ấy đến cùng được không? Em có chuyện muốn báo với chị trước.
- [Cố Quý Dực ấy hả? Cũng được, chiều nay lão Lý nhà chị cũng có ở nhà, sẵn tiện để hai người họ uống một chút với nhau]
Dừng một chút, Vương Tịnh Văn lại nói:
- [Em yên tâm, chỉ có hai gia đình chúng ta thôi. Chị không gọi Tịnh Liên đâu]
Đàm Châu cũng chỉ “vâng vâng dạ dạ” rồi tắt máy, sau khi tắt máy cô còn chưa nói lời nào mà Cố Quý Dực đã trực tiếp hôn lên môi cô, còn đưa tay ôm chặt lấy cô nữa chứ. Cách hành xử này của anh thật sự là khiến cho Đàm Châu thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
- Bà xã, em nói gì mà lâu vậy?
Khi này Đàm Châu cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhẹ nhàng xoa xoa đầu anh, lại nói:
- Chị Tịnh Văn muốn chiều nay chúng ta sang nhà chị ấy ăn cơm. Anh đưa em đi nha?
Cố Quý Dực dụi dụi đầu vào cổ của cô, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô một cái, lại nói:
- Em và cô ấy thân thiết quá nhỉ? Nếu không phải hai người mới quen nhau thì anh còn nghĩ đứa bé trong bụng cô ấy là con em đấy. Đàm Châu, em đừng hòng bỏ bê anh.
Cô bị anh chọc cười, tên này đúng là cái gì cũng nói ra được, mặt dày vô sỉ đến thế là cùng.
Nhưng cô cũng biết cách dỗ chồng lắm đó, nhìn thấy anh đang hờn dỗi, Đàm Châu lại hôn lên môi anh một cái, nói:
- Hơn nữa chị ấy còn nói sẽ dạy cho em vài cách để chăm sóc bé con, anh nói xem… Em có nên đi không?
- Đi, đi chứ, anh cũng đi!
Đàm Châu bật cười, xem ra có người mong con còn hơn cả cô.
#Yu~
Khi đưa vợ vào đến phòng riêng Cố Quý Dực đã không nhịn được mà nhìn sang Hạ Thiên, nói:
- Cậu đi mua vài cân kẹo hỉ rồi phát cho mọi người. Nếu không có lệnh của tôi thì không được vào văn phòng.
Hạ Thiên nghe qua thôi cũng đủ biết hàm ý sâu xa là gì rồi, ý của Cố Quý Dực rất đơn giản, chính là đừng làm phiền anh ở riêng với vợ nữa, mau cút đi càng xa càng tốt. Nhìn sang phu nhân đang lắc đầu chán nản nhưng Hạ Thiên cũng chỉ biết cười trừ, xem ra thứ mà cậu ta chuẩn bị bây giờ không chỉ đơn giản là kẹo hỉ nữa rồi.
Hừm… Nên mua một chiếc nôi màu xanh hay màu hồng nhỉ?
[…]
Đuổi được Hạ Thiên đu thì Cố Quý Dực liền bày ra dáng vẻ không chút liêm sỉ mà hôn lên môi cô, chẳng những thế mà còn muốn ở công ty tìm thêm một chút lợi lộc. Ban đầu Đàm Châu cũng muốn đẩy anh ra, nhưng nói sao đi nữa thì bây giờ cũng là khoảng thời gian anh hưng phấn nhất, cô cũng không muốn khiến chồng mới cưới phải suy sụp nên đã nương theo anh.
Nụ hôn ban đầu rất nhẹ nhàng và từ tốn, nhưng rồi sau đó lại biến thành sự chiếm hữu và có chút gì đó điên cuồng lưu luyến. Tuy nhiên Cố Quý Dực cũng không có mất nhân tính đến mức đem Đàm Châu đè xuống rồi động phòng, nói sao thì sớm muộn gì tối nay họ vẫn phải động thôi! Anh không gấp.
Nhưng mà cánh môi vừa nhỏ vừa xinh đẹp của Đàm Châu thật là khó cưỡng lại, bây giờ anh phải làm sao đây?
Đang hôn rất lưu luyến thì đột nhiên điện thoại của cô lại reo lên, làm cho cả hai người phải ngừng lại, đưa mắt nhìn vào tên người gọi đến thì Đàm Châu lại nhìn anh, nói:
- Là chị Tịnh Văn.
- Mặc kệ cô ấy, chúng ta tiếp tục!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ Cố Quý Dực định sẽ tiếp tục hôn cô, hay nói đúng hơn là anh đã hôn cô rồi nhưng lại bị Đàm Châu đẩy ra một chút, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của anh một cái, nói:
- Ngoan, để em nghe điện thoại đã.
Được xoa dịu như thế thì Cố Quý Dực cũng ngoan ngoãn cho cô nghe điện thoại, nhưng nhìn cô như thế anh làm sao mà nhịn được đây, mặc kệ cô có cho phép hay không, Cố Quý Dực vẫn hôn lên gương mặt của cô, hôn lên cổ của cô, hít hít lấy mùi hương ngọt ngào từ cô, lại hôn lên tai cô, hôn lên môi, lại hôn xuống tay, nói chung thì chỗ nào hôn được anh đều hôn hết.
Còn Đàm Châu cũng chỉ nhìn anh rồi bật cười, nhưng vì đang nói chuyện với Vương Tịnh Văn nên cô vẫn phải kìm nén nụ cười lại.
- [Tiểu Châu, chiều nay em có rảnh không? Chị muốn mời em đến nhà đó, em có nhớ lần trước chúng ta đã đặt một cái nôi cho em bé không? Hôm nay người ta giao rồi nè, chị muốn cùng em mở nó ra]
- Chị Tịnh Văn, nếu chị cứ để em tranh vai với chồng chị thì anh ấy sẽ đánh em mất.
- [Mặc kệ anh ấy đi, hơn nữa em và Quý Dực cũng đang chuẩn bị có em bé mà nhỉ? Sang đây sẵn tiện chị cho em một chút kinh nghiệm]
Chưa cần nhìn mặt của Vương Tịnh Văn cũng biết chị ấy đang háo hức đến mức nào, còn lúc này Đàm Châu cũng nhìn xuống chỗ của anh, nhưng anh lại đang bận rộn hôn tay của cô, còn hít hít tay của cô nữa chứ, trông dáng vẻ kia chẳng khác gì một chút cún to xác cả.
- Chị Tịnh Văn, vậy chiều nay em đưa anh ấy đến cùng được không? Em có chuyện muốn báo với chị trước.
- [Cố Quý Dực ấy hả? Cũng được, chiều nay lão Lý nhà chị cũng có ở nhà, sẵn tiện để hai người họ uống một chút với nhau]
Dừng một chút, Vương Tịnh Văn lại nói:
- [Em yên tâm, chỉ có hai gia đình chúng ta thôi. Chị không gọi Tịnh Liên đâu]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Châu cũng chỉ “vâng vâng dạ dạ” rồi tắt máy, sau khi tắt máy cô còn chưa nói lời nào mà Cố Quý Dực đã trực tiếp hôn lên môi cô, còn đưa tay ôm chặt lấy cô nữa chứ. Cách hành xử này của anh thật sự là khiến cho Đàm Châu thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.
- Bà xã, em nói gì mà lâu vậy?
Khi này Đàm Châu cũng choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhẹ nhàng xoa xoa đầu anh, lại nói:
- Chị Tịnh Văn muốn chiều nay chúng ta sang nhà chị ấy ăn cơm. Anh đưa em đi nha?
Cố Quý Dực dụi dụi đầu vào cổ của cô, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô một cái, lại nói:
- Em và cô ấy thân thiết quá nhỉ? Nếu không phải hai người mới quen nhau thì anh còn nghĩ đứa bé trong bụng cô ấy là con em đấy. Đàm Châu, em đừng hòng bỏ bê anh.
Cô bị anh chọc cười, tên này đúng là cái gì cũng nói ra được, mặt dày vô sỉ đến thế là cùng.
Nhưng cô cũng biết cách dỗ chồng lắm đó, nhìn thấy anh đang hờn dỗi, Đàm Châu lại hôn lên môi anh một cái, nói:
- Hơn nữa chị ấy còn nói sẽ dạy cho em vài cách để chăm sóc bé con, anh nói xem… Em có nên đi không?
- Đi, đi chứ, anh cũng đi!
Đàm Châu bật cười, xem ra có người mong con còn hơn cả cô.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro