Cô dâu xung hỉ (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-14 17:57:55
Và rồi cô và Cố Sơ Dụ cuối cùng cũng đã chia tay trong không khí không vui lắm, lúc mẹ cô - Liêu Bình Hương nghe tin con gái chia tay bạn trai nhiều năm cũng có lo lắng, sợ rằng cô sẽ đau buồn.
Ơ nhưng mà... Đàm Châu hình như không buồn lắm, chẳng những vậy mà còn bắt đầu lao đi kiếm tiền như điên, khi Vệ Nhược Ca - chị dâu của cô hỏi:
- Châu à, em muốn kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?
- Cuộc đời em bây giờ chỉ có ba thứ quan trọng, một là mẹ, hai là bản thân, ba là tiền. Không kiếm tiền thì làm sao nuôi được mẹ và bản thân đây?
Vệ Nhược Ca và Liêu Bình Hương nhìn nhau, đến đây bà ấy lại nhỏ giọng nói:
- Chuyện của con và Sơ Dụ... Kết thúc thật rồi sao? Hơn nữa tình bạn hai mươi năm của con và Yến Uyển cứ như vậy... Mà chấm dứt sao?
Bàn tay đang soạn giáo án của Đàm Châu bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó cô lại cười nhạt một cái, thấp giọng nói:
- Vi Yến Uyển đã mang thai rồi... So với gia đình mình thì Vi gia vẫn rất tốt hơn mà, bây giờ hai người họ cũng sắp kết hôn rồi. Chín năm thôi mà, chấm dứt thì cứ chấm dứt thôi.
Dù rằng Đàm Châu nói như thế nhưng Liêu Bình Hương vẫn biết rằng con gái mình rất buồn. Chín năm đó, đây không phải là khoảng thời gian ngắn đâu, dường như là cả tuổi thanh xuân của nhau rồi còn gì, đột nhiên nói chấm dứt là chấm dứt... Ai mà không đau lòng chứ?
[...]
Buổi chiều đó Đàm Châu vẫn đi theo lịch trình mà đến biệt phủ Cố gia để dạy Cố Sơ Tây học, đương nhiên mọi người đã quen mặt rồi nên cũng không quá để ý.
Tuy nhiên hôm nay lại có chuyện kì lạ, ở Cố gia bây giờ không chỉ có bác sĩ mà còn có cả các thành viên khác của Cố gia, một số các cô gái lạ mắt, và còn có cả một vị lão tăng rất già. Khi Đàm Châu đi qua đám đông thì đột nhiên vị cao tăng kia lại mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô, còn chưa để người nhà họ Cố kịp hiểu chuyện gì thì vị cao tăng đó đã bước đến trước mặt cô, nói:
- Thiện tai, xin hỏi vị thí chủ này, cô sinh vào ngày giờ nào?
Đàm Châu có chút khó hiểu, còn muốn đưa mắt sang Cao Thiên Trang để cầu cứu, hiển nhiên Cao Thiên Trang cũng định sẽ đến nói mấy câu nhưng lại bị Cố Quý Phàm ngăn lại. Vì không có ai cứu nên Đàm Châu đành phải tự cứu lấy mình, cô cũng nhìn vị cao tăng kia, nói:
- Ngày 24 tháng 07, hình như là vào giờ Dần.
- Vậy thì đúng rồi, cô! Chính là cô!
Đàm Châu ngơ ngác, cái gì mà cô? Cô phạm pháp hả? Ủa đâu có... Cô nhớ mấy hôm nay cô chỉ đi dạy rồi soạn giáo án thôi mà?
Vị cao tăng đó đi đến chỗ của Cố Trực Dinh - cha của Cố Quý Phàm, nói:
- Cố lão gia, số mệnh của cô gái đó cực kỳ phù hợp với ngài, nếu như có thể cưới nàng dâu này vào xung hỉ thì chắc chắn bệnh của ông sẽ mau khỏi thôi. Hơn nữa, giờ sinh của cô ấy là số vượng con, lại mang dương khí rất mạnh, chắc chắn sẽ sinh ra nam thai!
Cố Trực Dinh ho khan mấy tiếng, rồi lại bảo cô đến gần chỗ mình, dù Đàm Châu không hiểu lắm nhưng cô vẫn đi đến. Còn chưa đợi cô nói gì thì Cố Trực Dinh đã nắm lấy tay cô, nói:
- Cháu tên gì?
- Cháu tên Đàm Châu ạ.
- Đàm Châu... Đàm Châu...
Đột nhiên bây giờ Cố Trực Dinh lại nhìn sang Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang, ông ấy còn nhíu mày nói:
- Cái tên này không phải là bạn gái của Sơ Dụ sao? Hai đứa và Tây Tây cũng thường nhắc đến.
- Cha, hai đứa nhỏ đã chia tay rồi ạ, hiện tại vợ sắp cưới của Sơ Dụ họ Vi, là Vi Yến Uyển con gái tập đoàn Vi thị.
- Hồ náo! Cố Sơ Dụ đó và Đàm Châu đã yêu đương chín năm, cả thanh xuân con gái nhà người ta mà nói chia tay là chia tay sao? Bảo thằng nhãi đó đến đây, cả cô gái họ Vi kia nữa.
Dù rằng Cố Trực Dinh đang muốn đòi lại công bằng cho cô, nhưng Đàm Châu lại thấy không cần thiết lắm, cô còn nói:
- Cố lão gia, là cháu chủ động chia tay trước, ông không cần thấy bất bình đâu ạ.
Cố Trực Dinh lại vỗ vỗ lên tay cô, đến đây ông ấy lại nói:
- Đứa nhỏ lương thiện này đúng là khiến người ta đau lòng, đã chia tay với Cố Sơ Dụ lại còn đồng ý dạy Tây Tây học. Tiểu Châu, cháu đúng là cô gái tốt.
Đàm Châu cười có chút gượng, nếu như không phải vì tiền lương hậu hĩnh thì cho dù Cố gia có kiệu tám người khiêng thì cô cũng không nhận đâu, cơ mà một phần khác cũng là vì Tây Tây quá đáng yêu lại còn ngoan ngoãn, nên cô cũng rất thích con bé.
Lúc này đột nhiên chú út của Cố Sơ Dụ - cũng chính là con trai út nhà họ Cố - Cố Quý Dực lại đi đến bên cạnh cô, còn nhìn cha mình nói:
- Thưa cha, nếu như cô ấy mệnh của cô ấy phù hợp với cha, thì con sẽ cưới cô ấy.
Lời nói của Cố Quý Dực không chỉ làm cho Cố gia ngạc nhiên, ngay cả Đàm Châu cũng ngơ ngác.
Ủa gì vậy? Cô đi dạy thêm thôi mà? Tự nhiên có chồng ngang vậy?
#Yu~
Ơ nhưng mà... Đàm Châu hình như không buồn lắm, chẳng những vậy mà còn bắt đầu lao đi kiếm tiền như điên, khi Vệ Nhược Ca - chị dâu của cô hỏi:
- Châu à, em muốn kiếm nhiều tiền như vậy làm gì?
- Cuộc đời em bây giờ chỉ có ba thứ quan trọng, một là mẹ, hai là bản thân, ba là tiền. Không kiếm tiền thì làm sao nuôi được mẹ và bản thân đây?
Vệ Nhược Ca và Liêu Bình Hương nhìn nhau, đến đây bà ấy lại nhỏ giọng nói:
- Chuyện của con và Sơ Dụ... Kết thúc thật rồi sao? Hơn nữa tình bạn hai mươi năm của con và Yến Uyển cứ như vậy... Mà chấm dứt sao?
Bàn tay đang soạn giáo án của Đàm Châu bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó cô lại cười nhạt một cái, thấp giọng nói:
- Vi Yến Uyển đã mang thai rồi... So với gia đình mình thì Vi gia vẫn rất tốt hơn mà, bây giờ hai người họ cũng sắp kết hôn rồi. Chín năm thôi mà, chấm dứt thì cứ chấm dứt thôi.
Dù rằng Đàm Châu nói như thế nhưng Liêu Bình Hương vẫn biết rằng con gái mình rất buồn. Chín năm đó, đây không phải là khoảng thời gian ngắn đâu, dường như là cả tuổi thanh xuân của nhau rồi còn gì, đột nhiên nói chấm dứt là chấm dứt... Ai mà không đau lòng chứ?
[...]
Buổi chiều đó Đàm Châu vẫn đi theo lịch trình mà đến biệt phủ Cố gia để dạy Cố Sơ Tây học, đương nhiên mọi người đã quen mặt rồi nên cũng không quá để ý.
Tuy nhiên hôm nay lại có chuyện kì lạ, ở Cố gia bây giờ không chỉ có bác sĩ mà còn có cả các thành viên khác của Cố gia, một số các cô gái lạ mắt, và còn có cả một vị lão tăng rất già. Khi Đàm Châu đi qua đám đông thì đột nhiên vị cao tăng kia lại mở mắt, nhìn chằm chằm vào cô, còn chưa để người nhà họ Cố kịp hiểu chuyện gì thì vị cao tăng đó đã bước đến trước mặt cô, nói:
- Thiện tai, xin hỏi vị thí chủ này, cô sinh vào ngày giờ nào?
Đàm Châu có chút khó hiểu, còn muốn đưa mắt sang Cao Thiên Trang để cầu cứu, hiển nhiên Cao Thiên Trang cũng định sẽ đến nói mấy câu nhưng lại bị Cố Quý Phàm ngăn lại. Vì không có ai cứu nên Đàm Châu đành phải tự cứu lấy mình, cô cũng nhìn vị cao tăng kia, nói:
- Ngày 24 tháng 07, hình như là vào giờ Dần.
- Vậy thì đúng rồi, cô! Chính là cô!
Đàm Châu ngơ ngác, cái gì mà cô? Cô phạm pháp hả? Ủa đâu có... Cô nhớ mấy hôm nay cô chỉ đi dạy rồi soạn giáo án thôi mà?
Vị cao tăng đó đi đến chỗ của Cố Trực Dinh - cha của Cố Quý Phàm, nói:
- Cố lão gia, số mệnh của cô gái đó cực kỳ phù hợp với ngài, nếu như có thể cưới nàng dâu này vào xung hỉ thì chắc chắn bệnh của ông sẽ mau khỏi thôi. Hơn nữa, giờ sinh của cô ấy là số vượng con, lại mang dương khí rất mạnh, chắc chắn sẽ sinh ra nam thai!
Cố Trực Dinh ho khan mấy tiếng, rồi lại bảo cô đến gần chỗ mình, dù Đàm Châu không hiểu lắm nhưng cô vẫn đi đến. Còn chưa đợi cô nói gì thì Cố Trực Dinh đã nắm lấy tay cô, nói:
- Cháu tên gì?
- Cháu tên Đàm Châu ạ.
- Đàm Châu... Đàm Châu...
Đột nhiên bây giờ Cố Trực Dinh lại nhìn sang Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang, ông ấy còn nhíu mày nói:
- Cái tên này không phải là bạn gái của Sơ Dụ sao? Hai đứa và Tây Tây cũng thường nhắc đến.
- Cha, hai đứa nhỏ đã chia tay rồi ạ, hiện tại vợ sắp cưới của Sơ Dụ họ Vi, là Vi Yến Uyển con gái tập đoàn Vi thị.
- Hồ náo! Cố Sơ Dụ đó và Đàm Châu đã yêu đương chín năm, cả thanh xuân con gái nhà người ta mà nói chia tay là chia tay sao? Bảo thằng nhãi đó đến đây, cả cô gái họ Vi kia nữa.
Dù rằng Cố Trực Dinh đang muốn đòi lại công bằng cho cô, nhưng Đàm Châu lại thấy không cần thiết lắm, cô còn nói:
- Cố lão gia, là cháu chủ động chia tay trước, ông không cần thấy bất bình đâu ạ.
Cố Trực Dinh lại vỗ vỗ lên tay cô, đến đây ông ấy lại nói:
- Đứa nhỏ lương thiện này đúng là khiến người ta đau lòng, đã chia tay với Cố Sơ Dụ lại còn đồng ý dạy Tây Tây học. Tiểu Châu, cháu đúng là cô gái tốt.
Đàm Châu cười có chút gượng, nếu như không phải vì tiền lương hậu hĩnh thì cho dù Cố gia có kiệu tám người khiêng thì cô cũng không nhận đâu, cơ mà một phần khác cũng là vì Tây Tây quá đáng yêu lại còn ngoan ngoãn, nên cô cũng rất thích con bé.
Lúc này đột nhiên chú út của Cố Sơ Dụ - cũng chính là con trai út nhà họ Cố - Cố Quý Dực lại đi đến bên cạnh cô, còn nhìn cha mình nói:
- Thưa cha, nếu như cô ấy mệnh của cô ấy phù hợp với cha, thì con sẽ cưới cô ấy.
Lời nói của Cố Quý Dực không chỉ làm cho Cố gia ngạc nhiên, ngay cả Đàm Châu cũng ngơ ngác.
Ủa gì vậy? Cô đi dạy thêm thôi mà? Tự nhiên có chồng ngang vậy?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro