Xấu xa vô sỉ!
Vương Khiết Băng (Yu)
2024-07-14 17:57:55
Đợi Cố Quý Dực và Liêu Bình Hương đã chốt xong ngày giờ thì Đàm Châu mới bước ra phòng khách, bây giờ không khí đã khác hẳn lúc nãy rồi. Thay vì nồng nặc mùi thuốc súng thì có vẻ như mẹ cô đã hòa nhã hơn rất nhiều.
Liêu Bình Hương vừa nhìn thấy con gái đi đến chỗ mình liền đẩy cô sang chỗ của anh, nói:
- Sắp kết hôn tới nơi rồi thì cứ ngồi cạnh nhau đi, còn ngại ngùng gì nữa chứ?
- Mẹ... Ý mẹ là... Mẹ đồng ý á?
- Ừ, tống được trái boom nổ chậm như con là mẹ mừng hết lớn.
Đàm Châu có chút bĩu môi, cơ mà Vệ Nhược Ca ở bên cạnh cũng chỉ biết cười rồi lắc đầu, mẹ của họ nói mạnh miệng vậy thôi chứ dễ gì mà buông bỏ được cô con gái cưng như Đàm Châu chứ. Cứ chờ mà xem, tới ngày cô xuất giá người khóc to nhất chắc chắn là Liêu Bình Hương nè.
Ngồi lại nói chuyện với nhau thêm một chút thì Liêu Bình Hương còn nói Cố Quý Dực cứ ở lại đây, cùng gia đình họ ăn cơm tối, đương nhiên anh cũng đồng ý rồi. Cơ mà giờ này thì cũng không có việc gì phải làm, chỉ chờ Đàm Trát về nữa là có thể ăn cơm rồi, trong khi chờ đợi thì Liêu Bình Hương lại bảo Đàm Châu đưa anh lên phòng nghỉ ngơi một chút.
Vốn dĩ Đàm Châu còn định đưa anh vào phòng cho khách, nhưng Liêu Bình Hương ở dưới nhà lại nói vọng lên:
- Châu à, đưa Quý Dực vào phòng con đi, phòng cho khách mẹ dùng để đồ rồi nha!
Đàm Châu cũng chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó là đưa anh vào của mình. Vì là một giáo viên tiểu học nên xung quanh phòng cô chỉ có sách, sách và sách mà thôi.
Cố Quý Dực ngồi xuống giường thì cũng nhìn thấy một tấm ảnh ở đầu giường, là bức ảnh của Đàm Châu vào những năm Đại học, khi đó cô rất đáng yêu, còn bây giờ thì vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Nhưng anh thì ngồi ở đó, còn Đàm Châu thì lại bận rộn dọn dẹp một chút, cuối cùng cô dọn ra được một túi đồ rất lớn, đưa đến trước mặt anh, nói:
- Anh đem chỗ quà này về trả cho Cố Sơ Dụ đi, tôi không giữ lại gì đâu.
- Nếu nó đã tặng em rồi thì em cứ nhận lấy, ghét thì đốt bỏ, trả lại nó làm gì?
- Cố Quý Dực, anh đúng là tiêu tiền như rác nhỉ? Chỗ này đều là đồ hiệu đó, số tiền bán lại cũng được vài con số.
Anh chỉ cười một cái, đưa ánh mắt có vài phần vui vẻ nhìn cô, nói:
- Nhưng đó là tiền của Cố Sơ Dụ mà, cứ kệ đi, cũng không phải tiền của anh.
- Cố Quý Dực, anh đúng là...!
Đàm Châu cũng không muốn đôi co với người này nữa, người ta nói đúng mà... Không nên dạy người giàu cách tiêu tiền, nhà anh giàu, cả nhà anh đều giàu nên mới không cần, còn cô nghèo nên cô rất cần tiền đó! Vốn dĩ đây là kỉ niệm của cô và Cố Sơ Dụ, những năm qua cô còn không nỡ dùng đến, bây giờ bỏ đi thì cũng uổng... Thôi thì cô sẽ đem bán vậy.
Anh nhìn thấy cô cứ lưỡng lự, vốn còn nghĩ Đàm Châu có vấn vương tình cũ, cơ mà sau đó thì anh lại thấy cô chia ra làm hai thùng nhỏ, còn ghi chú rất rõ ràng, một bên là dùng để đi từ thiện, một bên là để đem bán, Cố Quý Dực lại nhìn cô bằng cặp mắt khác, nói:
- Em tính đem đi từ thiện sao?
- Đúng rồi, số quần áo này tuy là hàng cao cấp nhưng nếu bán cũng là tôi có tiền. Thay vào đó đem đi từ thiện, ai cần thì lấy, ai muốn thì bán thôi.
Có lẽ Đàm Châu không tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của cô thật sự rất tỏa sáng, còn tỏa sáng hơn cả đấng cứu thế nữa. Còn Cố Quý Dực thì lại nói:
- Nghe nói em tốt nghiệp ngành sư phạm?
- Cũng không sai, tôi học song song hai chuyên ngành, một là sư phạm, hai là kinh tế. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ làm giáo viên, cơ mà khó tìm việc làm quá đi mất.
Nếu là kinh tế thì chẳng phải chỉ cần nói với Đàm Trát là cô có thể đi làm rồi sao? Công ty Đàm thị chẳng lẽ còn thiếu chỗ cho cô vào làm?
Nhưng cũng nhờ vậy mà Cố Quý Dực lại nảy lên một ý nghĩ khác, anh nhìn cô, nói:
- Em nghĩ sao về Cố thị?
- Gì? Cố thị á? Hừm... Rất lớn, rất có tiềm năng, thu nhập rất cao.
- Nếu anh muốn mời em vào Cố thị, thì em sẽ đồng ý chứ?
Anh còn nghĩ Đàm Châu sẽ ngạc nhiên, sau đó là hỏi lại xem anh đang nói có thật không. Nhưng không ngờ cô lại cười nhạt một cái, nói:
- Cố Quý Dực, anh không sợ tôi vào Cố thị sẽ đánh chết cháu trai của anh à? Hơn nữa còn có cháu dâu tương lai của anh nữa chứ, một đôi như vậy chết ở Cố thị chắc không phải do tôi đâu ha?
Khi này Đàm Châu còn nghĩ Cố Quý Dực sẽ vì Cố gia, vì Cố thị mà thôi ý định đưa cô vào công ty, nhưng ai mà có ngờ Cố Quý Dực là một kẻ điên! Anh đích thị là một kẻ điên, còn nhìn cô, cười rất mãn nguyện, nói:
- Không sao, em đánh chết người thì tôi sẽ dọn dẹp. Miễn sao sau đó em sinh trả Cố gia một cháu trai là được rồi.
Khóe môi của Đàm Châu hơi giật giật, nói:
- Xấu xa vô sỉ!
- Cảm ơn đã quá khen, vợ tương lai.
#Yu~
Liêu Bình Hương vừa nhìn thấy con gái đi đến chỗ mình liền đẩy cô sang chỗ của anh, nói:
- Sắp kết hôn tới nơi rồi thì cứ ngồi cạnh nhau đi, còn ngại ngùng gì nữa chứ?
- Mẹ... Ý mẹ là... Mẹ đồng ý á?
- Ừ, tống được trái boom nổ chậm như con là mẹ mừng hết lớn.
Đàm Châu có chút bĩu môi, cơ mà Vệ Nhược Ca ở bên cạnh cũng chỉ biết cười rồi lắc đầu, mẹ của họ nói mạnh miệng vậy thôi chứ dễ gì mà buông bỏ được cô con gái cưng như Đàm Châu chứ. Cứ chờ mà xem, tới ngày cô xuất giá người khóc to nhất chắc chắn là Liêu Bình Hương nè.
Ngồi lại nói chuyện với nhau thêm một chút thì Liêu Bình Hương còn nói Cố Quý Dực cứ ở lại đây, cùng gia đình họ ăn cơm tối, đương nhiên anh cũng đồng ý rồi. Cơ mà giờ này thì cũng không có việc gì phải làm, chỉ chờ Đàm Trát về nữa là có thể ăn cơm rồi, trong khi chờ đợi thì Liêu Bình Hương lại bảo Đàm Châu đưa anh lên phòng nghỉ ngơi một chút.
Vốn dĩ Đàm Châu còn định đưa anh vào phòng cho khách, nhưng Liêu Bình Hương ở dưới nhà lại nói vọng lên:
- Châu à, đưa Quý Dực vào phòng con đi, phòng cho khách mẹ dùng để đồ rồi nha!
Đàm Châu cũng chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó là đưa anh vào của mình. Vì là một giáo viên tiểu học nên xung quanh phòng cô chỉ có sách, sách và sách mà thôi.
Cố Quý Dực ngồi xuống giường thì cũng nhìn thấy một tấm ảnh ở đầu giường, là bức ảnh của Đàm Châu vào những năm Đại học, khi đó cô rất đáng yêu, còn bây giờ thì vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Nhưng anh thì ngồi ở đó, còn Đàm Châu thì lại bận rộn dọn dẹp một chút, cuối cùng cô dọn ra được một túi đồ rất lớn, đưa đến trước mặt anh, nói:
- Anh đem chỗ quà này về trả cho Cố Sơ Dụ đi, tôi không giữ lại gì đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu nó đã tặng em rồi thì em cứ nhận lấy, ghét thì đốt bỏ, trả lại nó làm gì?
- Cố Quý Dực, anh đúng là tiêu tiền như rác nhỉ? Chỗ này đều là đồ hiệu đó, số tiền bán lại cũng được vài con số.
Anh chỉ cười một cái, đưa ánh mắt có vài phần vui vẻ nhìn cô, nói:
- Nhưng đó là tiền của Cố Sơ Dụ mà, cứ kệ đi, cũng không phải tiền của anh.
- Cố Quý Dực, anh đúng là...!
Đàm Châu cũng không muốn đôi co với người này nữa, người ta nói đúng mà... Không nên dạy người giàu cách tiêu tiền, nhà anh giàu, cả nhà anh đều giàu nên mới không cần, còn cô nghèo nên cô rất cần tiền đó! Vốn dĩ đây là kỉ niệm của cô và Cố Sơ Dụ, những năm qua cô còn không nỡ dùng đến, bây giờ bỏ đi thì cũng uổng... Thôi thì cô sẽ đem bán vậy.
Anh nhìn thấy cô cứ lưỡng lự, vốn còn nghĩ Đàm Châu có vấn vương tình cũ, cơ mà sau đó thì anh lại thấy cô chia ra làm hai thùng nhỏ, còn ghi chú rất rõ ràng, một bên là dùng để đi từ thiện, một bên là để đem bán, Cố Quý Dực lại nhìn cô bằng cặp mắt khác, nói:
- Em tính đem đi từ thiện sao?
- Đúng rồi, số quần áo này tuy là hàng cao cấp nhưng nếu bán cũng là tôi có tiền. Thay vào đó đem đi từ thiện, ai cần thì lấy, ai muốn thì bán thôi.
Có lẽ Đàm Châu không tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của cô thật sự rất tỏa sáng, còn tỏa sáng hơn cả đấng cứu thế nữa. Còn Cố Quý Dực thì lại nói:
- Nghe nói em tốt nghiệp ngành sư phạm?
- Cũng không sai, tôi học song song hai chuyên ngành, một là sư phạm, hai là kinh tế. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ làm giáo viên, cơ mà khó tìm việc làm quá đi mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là kinh tế thì chẳng phải chỉ cần nói với Đàm Trát là cô có thể đi làm rồi sao? Công ty Đàm thị chẳng lẽ còn thiếu chỗ cho cô vào làm?
Nhưng cũng nhờ vậy mà Cố Quý Dực lại nảy lên một ý nghĩ khác, anh nhìn cô, nói:
- Em nghĩ sao về Cố thị?
- Gì? Cố thị á? Hừm... Rất lớn, rất có tiềm năng, thu nhập rất cao.
- Nếu anh muốn mời em vào Cố thị, thì em sẽ đồng ý chứ?
Anh còn nghĩ Đàm Châu sẽ ngạc nhiên, sau đó là hỏi lại xem anh đang nói có thật không. Nhưng không ngờ cô lại cười nhạt một cái, nói:
- Cố Quý Dực, anh không sợ tôi vào Cố thị sẽ đánh chết cháu trai của anh à? Hơn nữa còn có cháu dâu tương lai của anh nữa chứ, một đôi như vậy chết ở Cố thị chắc không phải do tôi đâu ha?
Khi này Đàm Châu còn nghĩ Cố Quý Dực sẽ vì Cố gia, vì Cố thị mà thôi ý định đưa cô vào công ty, nhưng ai mà có ngờ Cố Quý Dực là một kẻ điên! Anh đích thị là một kẻ điên, còn nhìn cô, cười rất mãn nguyện, nói:
- Không sao, em đánh chết người thì tôi sẽ dọn dẹp. Miễn sao sau đó em sinh trả Cố gia một cháu trai là được rồi.
Khóe môi của Đàm Châu hơi giật giật, nói:
- Xấu xa vô sỉ!
- Cảm ơn đã quá khen, vợ tương lai.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro