Chương 16
Lận Vu Lâm
2025-03-05 08:19:34
Chương 16: “Chị có thể đánh thắng.”Ngồi phía sau Triệu Thương Thương là một chàng trai nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai sapphire, chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người cậu ta đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa, bị các loại hình vẽ bậy của nhiều nhân vật anime khác nhau chiếm giữ.Tam Hoa nhảy lên bàn, lén uống chỗ sữa còn lại.============Bài kiểm tra 800 mét mà Triệu Thương Thương lo lắng nhất không chỉ đạt tiêu chuẩn mà cô còn đứng thứ ba trong nhóm.Lớp 11 của Triệu Thương Thương bắt đầu bằng sự rối loạn.Triệu Thương Thương cảm thấy có khả năng.Sáng ngày khai giảng, con đường trước trường bị tắc nghẽn.Triệu Thương Thương viết từng nét một, cố gắng viết thật đẹp.Xe của bà Trịnh chỉ có thể di chuyển với tốc độ chậm như rùa.Cán bộ của lớp đều được chọn bằng việc bỏ phiếu, chỗ ngồi cũng không xếp lại, mọi người tự chọn chỗ của mình.Vì không muốn trì hoãn nữa, Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời chỉ có thể ôm cặp xuống xe, chạy nhanh tới trường.Sáng ngày khai giảng, con đường trước trường bị tắc nghẽn.Hai người chia tay nhau trước bảng thông báo mà không nói một lời.============Triệu Thương Thương tìm tới lớp mới của mình, tìm được chủ nhiệm mới, xếp hàng báo danh, xếp hàng nộp bài tập.”Xung quanh nhiều người chen chúc.Cậu ta còn nhìn cô với ánh mắt phách lối, đanh đá.Khó khăn lắm Triệu Thương Thương mới báo danh xong quay về lớp mới, tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ở phía sau ngồi xuống.”Đi thôi.Học kỳ mới, hoàn cảnh mới, cũng đầy rẫy những điều xa lạ.Ngoài ra còn có đèn lồng giấy thỏ ngọc làm bằng tay.Hoàn cảnh xa lạ, bạn học xa lạ, có rất ít gương mặt quen thuộc.Vừa về đến nhà đặt cặp sách xuống Triệu Thương Thương liền đẩy xe điện nhỏ ra khỏi nhà.Thành phố Bán Giang thực hiện “mô hình 3+3” của kỳ thi tuyển sinh đại học mới, ngoài 3 môn chính là “Toán Văn Anh” thì còn tự chọn 3 môn trong các môn “Chính trị, Lịch sử, Địa lý và Hóa học”.Cô dừng bút, gạch bỏ từng dòng chữ.Vậy nên điều này cung cấp nhiều sự kết hợp khác nhau cho học sinh lựa chọn, cũng dẫn đến sự thay đổi trong việc chia lớp.Triệu Thương Thương nói xong liền tự phủ định câu hỏi của mình: “Không đúng, cậu ta không xứng so sánh với Giang Tuần. Mọi người tụ tập thành tốp năm tốp ba nói chuyện cười đùa, bận rộn làm quen bạn mới.Có bún từ căn tin số 2 của trường trung học số mười lăm, gà rán ở cổng Nam và kim chi ở hẻm Hoa Cam.Triệu Thương Thương nhét cặp vào hộc bàn, kéo rèm lại che đi ánh nắng chói chang chiếu vào, cô gục xuống bàn bắt đầu ngủ bù chờ đến lúc thi.Triệu Thương Thương ngồi trên ghế đẩu dưới mái hiên vào buổi sáng, nhăn nhó đánh răng, ngũ quan trễ xuống, vừa tủi thân vừa gắt gỏng, vô cùng không tình nguyện.Kỳ thi nhập học được tổ chức trong hai ngày, sau đó là bài kiểm tra thể chất.”Mặt trời nóng đến mức khiến người ta choáng váng. Bài kiểm tra 800 mét mà Triệu Thương Thương lo lắng nhất không chỉ đạt tiêu chuẩn mà cô còn đứng thứ ba trong nhóm.Khó khăn lắm Triệu Thương Thương mới báo danh xong quay về lớp mới, tùy tiện tìm một vị trí gần cửa sổ ở phía sau ngồi xuống.Xem ra những buổi chạy bộ buổi sáng trong kỳ nghỉ hè không phải là vô ích.Vì không muốn trì hoãn nữa, Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời chỉ có thể ôm cặp xuống xe, chạy nhanh tới trường.Triệu Thương Thương thở hổn hển, gần như mệt đến mức không nhấc nổi đôi chân nặng tựa ngàn cân, phản ứng đầu tiên chính là muốn chia sẻ tin tốt này với Giang Tuần.Cô nói không quan tâm mấy tuổi, dù sao cô cũng lớn hơn cậu hai phút.Một tuần sau khai giảng, cuộc sống học đường dần tiến vào nề nếp.Thành phố Bán Giang thực hiện “mô hình 3+3” của kỳ thi tuyển sinh đại học mới, ngoài 3 môn chính là “Toán Văn Anh” thì còn tự chọn 3 môn trong các môn “Chính trị, Lịch sử, Địa lý và Hóa học”.Chủ nhiệm lớp mới họ Dương, là một giáo viên nữ dạy Địa, cô ấy ăn mặc thời trang, xinh đẹp, tuổi ngoài ba mươi. Cô ấy có vẻ là người cởi mở và dễ nói chuyện, nhanh chóng hoà mình với các học sinh.Trên xe điện nhỏ treo đầy đồ, cô lấy xuống từng món một, bọn họ nhận từng món một.Cán bộ của lớp đều được chọn bằng việc bỏ phiếu, chỗ ngồi cũng không xếp lại, mọi người tự chọn chỗ của mình.Ghế rung không ngừng giây nào.Ngồi phía sau Triệu Thương Thương là một chàng trai nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai sapphire, chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng trên người cậu ta đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa, bị các loại hình vẽ bậy của nhiều nhân vật anime khác nhau chiếm giữ.”Hello Giang Tuần,Có lần Triệu Thương Thương truyền sách bài tập ra phía sau, cô phát hiện trên bàn cậu ta chất đầy màu, cậu đang vẽ tranh.”Không biết.“Cậu học mỹ thuật à?” Triệu Thương Thương hỏi.Cảm giác có chút cô quạnh.Đối phương không trả lời, chẳng thèm nhìn ai đàng hoàng, kiêu ngạo ra mặt. Buổi sáng Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời cùng ra ngoài, ba mẹ đi làm tiện thể đưa hai người đến trường, chạng vạng tối hai người tự đi xe buýt về. Triệu Thương Thương không nói thêm nữa, cô đặt sách bài tập xuống rồi quay người làm chuyện của mình.Triệu Thương Thương dễ dàng bị cậu thuyết phục, gật đầu xem như đồng ý.Bắt đầu từ tiết học tiếp theo, Triệu Thương Thương phát hiện ra một vấn đề mà cô không thể chịu đựng được – người ngồi bàn sau thích rung chân.” Triệu Dập Thời nói.Người phía sau rung chân thì ghế của Triệu Thương Thương cũng rung theo.” Triệu Thương Thương vẫn còn khó chịu.Triệu Thương Thương dịch ghế về phía trước nhưng không có tác dụng gì, hơn nữa khoảng cách giữa chỗ ngồi quá nhỏ.Tôi có cãi nhau một lần với bạn học mới, cậu ta là học sinh mỹ thuật, có điều vẽ rất nghiệp dư, khiến người khác không thích được…“Trương Đán.” Triệu Thương Thương quay đầu gọi người kia, “Cậu đừng rung chân nữa được không?”Nhưng trong các học sinh lại đồn trong lớp 11/9 có một cô gái yếu ớt, mảnh khảnh nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt đã đánh học sinh năng khiếu học mỹ thuật.“Cậu đổi chỗ đi.”Thứ Ba và thứ Năm hàng tuần, người đưa thư sẽ đến trường đưa thư, thư được đặt trên kệ trong phòng bảo vệ.Ghế rung không ngừng giây nào.Sau khi học xong, Triệu Thương Thương ở trong lớp chờ Triệu Dập Thời tan học.Cậu ta còn nhìn cô với ánh mắt phách lối, đanh đá.Nhiều hình ảnh cùng lúc xuất hiện trong đầu cậu.Trong giờ nghỉ trưa, Triệu Thượng Thương lại bị động tác rung chân đánh thức, tính khí lúc thức dậy của cô phát tác, tức giận đập mạnh cuốn từ điển trên tay.Một tuần sau khai giảng, cuộc sống học đường dần tiến vào nề nếp.Triệu Thương Thương một trận thành danh trong lớp học.Mấy ngày nay trời mưa, thời tiết không tốt nên ba Triệu quết định đón bọn họ tan học.Một số cán bộ lớp đã kịp thời ngăn lại, sự việc cũng không có gì to tát, giáo viên cũng không biết.Triệu Thương Thương dịch ghế về phía trước nhưng không có tác dụng gì, hơn nữa khoảng cách giữa chỗ ngồi quá nhỏ.Nhưng trong các học sinh lại đồn trong lớp 11/9 có một cô gái yếu ớt, mảnh khảnh nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt đã đánh học sinh năng khiếu học mỹ thuật.Chủ nhiệm lớp mới họ Dương, là một giáo viên nữ dạy Địa, cô ấy ăn mặc thời trang, xinh đẹp, tuổi ngoài ba mươi.Buổi chiều Du Mân tới tìm, xác định Triệu Thương Thương không chịu thiệt cậu ấy mới về lớp mình.Mọi người tụ tập thành tốp năm tốp ba nói chuyện cười đùa, bận rộn làm quen bạn mới.Chưa tới hai phút, trên hành lang lại có nữ sinh gọi: “Triệu Thương Thương, có người tìm cậu.” Giọng cô gái mang theo sự phấn khởi.Triệu Thương Thương nhét cặp vào hộc bàn, kéo rèm lại che đi ánh nắng chói chang chiếu vào, cô gục xuống bàn bắt đầu ngủ bù chờ đến lúc thi.Là Triệu Dập Thời.Tiếng chuông vào học vang lên, trước khi đi, Triệu Dập Thời nói: “Người ngồi sau chị là…“Gì đây?” Triệu Thương Thương vẫn còn khó chịu.Lớp chọn của Triệu Dập Thời thường xuyên bị giữ lại học thêm một tiết.“Chị đánh nhau với người khác à?” Triệu Dập Thời nói.Và một chậu sung tì bà.“Không có, vẫn chưa đánh thật, bọn họ đồn quá rồi.” Triệu Thương Thương cắn một miếng kem rồi nói, “Chị đập từ điển lên bàn cậu ta chứ chưa có đập lên đầu cậu ta.”Triệu Thương Thương kẹp bưu thiếp vào sách, nhìn thời gian.“Đều là người học vẽ sao cậu ta lại kém như vậy, còn Giang Tuần sao lại tốt như vậy?””Cậu học mỹ thuật à?Triệu Dập Thời không ngờ việc này còn có thể dính tới Giang Tuần.Cho nên mặc dù hai người học cùng trường, cùng khối nhưng thời gian tan học căn bản không giống nhau.Triệu Thương Thương nói xong liền tự phủ định câu hỏi của mình: “Không đúng, cậu ta không xứng so sánh với Giang Tuần.”Vẻ mặt thỏa mãn của cô lúc ăn được món lấu mình thích.Triệu Dập Thời: “Giang Tuần cho chị uống thuốc độc đúng không?”Học kỳ mới, hoàn cảnh mới, cũng đầy rẫy những điều xa lạ.Triệu Thương Thương cảm thấy có khả năng.Buổi chiều Du Mân tới tìm, xác định Triệu Thương Thương không chịu thiệt cậu ấy mới về lớp mình.Sau khi tạm biệt Thanh Sơn Phô, rời xa núi Thất Nha, quay về thành phố học, cô dường như không còn nhớ nhiều về cậu nữa, nhưng thỉnh thoảng cậu sẽ xuất hiện trong đầu cô.Có điều sau khi xích mích với Trương Đán, trong thời gian ngắn đối phương cũng không làm phiền Triệu Thương Thương nữa, hai cái đùi cũng yên phận không còn rung liên tục.Dáng vẻ cậu cô đơn chạy bộ buổi sáng một mình, dáng vẻ cậu nhốt mình trong phòng vẽ, dáng vẻ cậu buồn chán nằm trên ghế sofa chơi đùa với mèo.Thoáng chốc khiến Triệu Thương Thương như được quay về kỳ nghỉ hè năm nay.Cảm giác có chút cô quạnh.Chưa tới hai phút, trên hành lang lại có nữ sinh gọi: “Triệu Thương Thương, có người tìm cậu.Tiếng chuông vào học vang lên, trước khi đi, Triệu Dập Thời nói: “Người ngồi sau chị là…”Giống như lần đầu tiên cô đến thăm, người mở cửa vẫn là Cổ Khâu Thành.Triệu Thương Thương nói: “Trương Đán.”Mặt nó to còn miệng ly nhỏ nên dù có thè lưỡi nó cũng không với tới được. “Đúng, Trương Đán đó, nếu cậu ta làm phiền chị thì chị cứ nói với giáo viên, hoặc tới tìm em, con trai sức lớn, chị đừng cứng rắn với người ta.”Một số cán bộ lớp đã kịp thời ngăn lại, sự việc cũng không có gì to tát, giáo viên cũng không biết.“Chị có thể đánh thắng.”“Biết chị lợi hại rồi, đai đen Taekwondo.”Tấm thứ hai không chút do dự viết cho Giang Tuần.“Nhưng chị tự mình động thủ làm gì.” Hiếm khi Triệu Dập Thời chủ động nhắc tới, “Không phải chị có ba cơ hội sai sử em à?””Triệu Thương Thương dễ dàng bị cậu thuyết phục, gật đầu xem như đồng ý.Triệu Thương Thương mặc áo khoác đồng phục, mang một đôi ủng đi mưa màu đen, đi đường thích đạp vào hố nước.Có điều sau khi xích mích với Trương Đán, trong thời gian ngắn đối phương cũng không làm phiền Triệu Thương Thương nữa, hai cái đùi cũng yên phận không còn rung liên tục.Trong thời đại thông tin phát triển này, những cách liên lạc nguyên thủy và đơn giản khiến cho lòng người mong đợi.Triệu Thương Thương vui vẻ hài lòng, tốt nhất là sống hòa thuận.Sau lưng truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.Ngược lại trong lớp có nữ sinh chủ động nói chuyện với cô, “Cậu ngầu quá.” Có người thì hỏi cô về Triệu Dập Thời tới lớp tìm cô, cuối cùng đều bị cô ậm ờ cho qua chuyện.Đi tới cầu thang, Triệu Dập Thời hỏi Triệu Thương Thương: “Chuyện gì thế?Tiết Bạch Lộ qua đi, trời mưa vài ngày, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.”Gì đây?Trước khi ra ngoài, Diệp Xuân Lâm nhắc hai người mặc thêm quần áo.Chương 16: “Chị có thể đánh thắng.Triệu Thương Thương mặc áo khoác đồng phục, mang một đôi ủng đi mưa màu đen, đi đường thích đạp vào hố nước.Những viên sỏi tròn lấp lánh.Triệu Dập Thời hỏi cô mấy tuổi rồi.Biểu cảm sinh động của cô sau khi trêu chọc người khác…Cô nói không quan tâm mấy tuổi, dù sao cô cũng lớn hơn cậu hai phút.Dạo này cậu có khỏe không?Buổi sáng Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời cùng ra ngoài, ba mẹ đi làm tiện thể đưa hai người đến trường, chạng vạng tối hai người tự đi xe buýt về. ”Cháu lên núi Thất Nha!Lớp chọn của Triệu Dập Thời thường xuyên bị giữ lại học thêm một tiết.Học sinh trực nhật dọn dẹp xong rồi rời đi, trong phòng học chỉ còn lại một mình Triệu Thương Thương. Cho nên mặc dù hai người học cùng trường, cùng khối nhưng thời gian tan học căn bản không giống nhau.Cô ấy có vẻ là người cởi mở và dễ nói chuyện, nhanh chóng hoà mình với các học sinh.Triệu Thương Thương sẽ tự về nhà.Chủ nhật là sinh nhật của bà Trịnh, một nhà bốn người vội vã về vào tối thứ Sáu, dự định cuối tuần sẽ ở lại Thanh Sơn Phô.Mấy ngày nay trời mưa, thời tiết không tốt nên ba Triệu quết định đón bọn họ tan học.Mặt trời nóng đến mức khiến người ta choáng váng.Sau khi học xong, Triệu Thương Thương ở trong lớp chờ Triệu Dập Thời tan học.Tiết Bạch Lộ qua đi, trời mưa vài ngày, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.Những hạt mưa xào xạc làm ướt lá cây long não dày đặc trước giảng đường, gió thổi tung rèm cửa.”Chị có thể đánh thắng.Học sinh trực nhật dọn dẹp xong rồi rời đi, trong phòng học chỉ còn lại một mình Triệu Thương Thương. Cô lấy một chồng bưu thiếp và tem mới mua trong hộc bàn ra.Cô lấy một chồng bưu thiếp và tem mới mua trong hộc bàn ra.Gần đây trường học nổi lên phong trào viết thư.”Triệu Thương Thương ——”Mọi người bắt đầu viết thư một cách sôi nổi, gửi cho những người bạn tốt đang học ở trường khác.Cậu đang cân nhắc có nên trả lời hay không, nhưng cuộc sống của cậu thật sự quá đơn điệu, chẳng có gì đáng để viết cả.Có qua có lại, viết thư, nhận thư, một trò chơi đầy bất ngờ.Triệu Thương Thương một trận thành danh trong lớp học.Trong thời đại thông tin phát triển này, những cách liên lạc nguyên thủy và đơn giản khiến cho lòng người mong đợi.”Thứ Ba và thứ Năm hàng tuần, người đưa thư sẽ đến trường đưa thư, thư được đặt trên kệ trong phòng bảo vệ. Cứ đến hai ngày này, trong lớp chắc chắn sẽ có người chạy đi lấy thư một ngày mấy lần.Trong giờ nghỉ trưa, Triệu Thượng Thương lại bị động tác rung chân đánh thức, tính khí lúc thức dậy của cô phát tác, tức giận đập mạnh cuốn từ điển trên tay.Triệu Thương Thương đã viết tấm bưu thiếp đầu tiên cho Trình Thủy đang học ở trung học số ba.Xe của bà Trịnh chỉ có thể di chuyển với tốc độ chậm như rùa.Tấm thứ hai không chút do dự viết cho Giang Tuần.” Trong phòng học yên tĩnh có tiếng bút soạt soạt.” “Hello Giang Tuần,”Dạo này cậu có khỏe không?Vậy nên điều này cung cấp nhiều sự kết hợp khác nhau cho học sinh lựa chọn, cũng dẫn đến sự thay đổi trong việc chia lớp.Tôi không khỏe lắm, sau khi lên lớp 11 có rất nhiều bài tập, môn toán khó quá, ngày nào cũng có bài kiểm tra, tôi mệt quá.Hai người chia tay nhau trước bảng thông báo mà không nói một lời. Tôi có cãi nhau một lần với bạn học mới, cậu ta là học sinh mỹ thuật, có điều vẽ rất nghiệp dư, khiến người khác không thích được…”Bước chân có hơi vội vàng tiết lộ tâm trạng của cậu.Đến lúc Triệu Thương Thương nhận ra thì cô phát hiện những chuyện mình viết đều không phải chuyện vui vẻ gì.Sau khi Triệu Thương Thương gửi bưu thiếp đi, ngày hôm sau Giang Tuần đã nhận được.Cô dừng bút, gạch bỏ từng dòng chữ.Đối phương không trả lời, chẳng thèm nhìn ai đàng hoàng, kiêu ngạo ra mặt.Lấy ra một tấm bưu thiếp mới, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết lại từ đầu, chia sẻ những chuyện vui với cậu:Trước khi ra ngoài, Diệp Xuân Lâm nhắc hai người mặc thêm quần áo.“Hello Giang Tuần,”…”Đều là người học vẽ sao cậu ta lại kém như vậy, còn Giang Tuần sao lại tốt như vậy?Nói với cậu một tin tốt, trong bài kiểm tra thể chất chạy 800 mét, tôi đã về thứ ba trong nhóm nhỏ của mình…””Triệu Thương Thương viết từng nét một, cố gắng viết thật đẹp.Cách cửa sau bị gió thổi đóng lại một cái rầm.Sau lưng truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.” Hiếm khi Triệu Dập Thời chủ động nhắc tới, “Không phải chị có ba cơ hội sai sử em à?Đầu bút dừng lại, Triệu Thương Thương quay đầu nhìn, là Trương Đán về lớp học, cậu ta cầm theo bảng màu và thùng màu đi vào từ cửa sau.Kỳ thi nhập học được tổ chức trong hai ngày, sau đó là bài kiểm tra thể chất.Cậu ta nhìn Triệu Thương Thương một cái, bỏ đồ trong tay vào tủ đựng đồ cá nhân ở cuối lớp rồi đóng sầm cửa lại.” Triệu Thương Thương hỏi.Một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ.Cậu bỗng nhiên có linh cảm.Cách cửa sau bị gió thổi đóng lại một cái rầm.Triệu Dập Thời xuất hiện trước cửa.Triệu Thương Thương kẹp bưu thiếp vào sách, nhìn thời gian.”Trương Đán. “Triệu Thương Thương ——”” Lão Triệu gọi.Triệu Dập Thời xuất hiện trước cửa.”Cậu nhìn nam sinh ở cuối lớp rồi bước vào cầm cặp của Triệu Thương Thương lên, tách cô ra khỏi Trương Đán.Lấy ra một tấm bưu thiếp mới, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết lại từ đầu, chia sẻ những chuyện vui với cậu:“Đi thôi.”Sau khi vẽ xong, Giang Tuần có hơi nhớ cô. Đi tới cầu thang, Triệu Dập Thời hỏi Triệu Thương Thương: “Chuyện gì thế?” Gần đây trường học nổi lên phong trào viết thư.“Không biết.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu ta đột nhiên vào, chị cũng giật mình, lúc đầu trong lớp chỉ có mình chị.”Triệu Thương Thương thở hổn hển, gần như mệt đến mức không nhấc nổi đôi chân nặng tựa ngàn cân, phản ứng đầu tiên chính là muốn chia sẻ tin tốt này với Giang Tuần.Triệu Thương Thương nhấc ủng đi mưa lên vẩy nước mưa, “Kệ cậu ta.”” –”Nhưng chị tự mình động thủ làm gì.Sau khi Triệu Thương Thương gửi bưu thiếp đi, ngày hôm sau Giang Tuần đã nhận được.Triệu Thương Thương vui vẻ hài lòng, tốt nhất là sống hòa thuận.Cậu đang cân nhắc có nên trả lời hay không, nhưng cuộc sống của cậu thật sự quá đơn điệu, chẳng có gì đáng để viết cả.Tôi không khỏe lắm, sau khi lên lớp 11 có rất nhiều bài tập, môn toán khó quá, ngày nào cũng có bài kiểm tra, tôi mệt quá.Tam Hoa nhảy lên bàn, lén uống chỗ sữa còn lại. Mặt nó to còn miệng ly nhỏ nên dù có thè lưỡi nó cũng không với tới được.Triệu Thương Thương đã viết tấm bưu thiếp đầu tiên cho Trình Thủy đang học ở trung học số ba.Giang Tuần dùng bút vẽ một đường trên mặt mèo.Triệu Thương Thương nhấc ủng đi mưa lên vẩy nước mưa, “Kệ cậu ta.Cậu bỗng nhiên có linh cảm.”Đúng, Trương Đán đó, nếu cậu ta làm phiền chị thì chị cứ nói với giáo viên, hoặc tới tìm em, con trai sức lớn, chị đừng cứng rắn với người ta.Cậu không biết viết gì nhưng cậu có thể vẽ gì đó tặng cô, đây mới là thứ cậu giỏi nhất.”Nhiều hình ảnh cùng lúc xuất hiện trong đầu cậu.Điều khiến Cổ Khâu Thành và Giang Tuần ngạc nhiên chính là Triệu Thương Thương đến có hơi khách sáo.Triệu Thương Thương ngồi trên ghế đẩu dưới mái hiên vào buổi sáng, nhăn nhó đánh răng, ngũ quan trễ xuống, vừa tủi thân vừa gắt gỏng, vô cùng không tình nguyện.”Vẻ mặt thỏa mãn của cô lúc ăn được món lấu mình thích.Là Triệu Dập Thời.Biểu cảm sinh động của cô sau khi trêu chọc người khác…”Chị đánh nhau với người khác à?Lúc vẽ, trong đầu Giang Tuần đều là dáng vẻ của cô, sinh động lại đáng yêu dưới ngòi bút.”Sau khi vẽ xong, Giang Tuần có hơi nhớ cô.Trong phòng học yên tĩnh có tiếng bút soạt soạt. Cuối tuần thứ hai sau khi khai giảng, Triệu Thương Thương trở về Thanh Sơn Phô.” Giọng cô gái mang theo sự phấn khởi.Chủ nhật là sinh nhật của bà Trịnh, một nhà bốn người vội vã về vào tối thứ Sáu, dự định cuối tuần sẽ ở lại Thanh Sơn Phô.Một cơn gió mạnh thổi qua cửa sổ.Vừa về đến nhà đặt cặp sách xuống Triệu Thương Thương liền đẩy xe điện nhỏ ra khỏi nhà.” Triệu Thương Thương cắn một miếng kem rồi nói, “Chị đập từ điển lên bàn cậu ta chứ chưa có đập lên đầu cậu ta.“Sắp ăn cơm rồi cháu còn đi đâu thế?” Lão Triệu gọi.Cậu không biết viết gì nhưng cậu có thể vẽ gì đó tặng cô, đây mới là thứ cậu giỏi nhất.“Cháu lên núi Thất Nha! Ăn cơm không cần chờ cháu!””Không có, vẫn chưa đánh thật, bọn họ đồn quá rồi.Gió mát thổi đến.Cậu nhìn nam sinh ở cuối lớp rồi bước vào cầm cặp của Triệu Thương Thương lên, tách cô ra khỏi Trương Đán.Thoáng chốc khiến Triệu Thương Thương như được quay về kỳ nghỉ hè năm nay.Lớp 11 của Triệu Thương Thương bắt đầu bằng sự rối loạn.Khi cô bất ngờ xuất hiện trước biệt thự núi Thất Nha, Cổ Nại tưởng có khách lạ đến, cách cửa sân sủa to.Khi cô bất ngờ xuất hiện trước biệt thự núi Thất Nha, Cổ Nại tưởng có khách lạ đến, cách cửa sân sủa to.Giống như lần đầu tiên cô đến thăm, người mở cửa vẫn là Cổ Khâu Thành.”Sắp ăn cơm rồi cháu còn đi đâu thế?“A Tuần ——” Cổ Khâu Thành vừa gọi, Giang Tuần trong nhà đã bước qua bậc thang đi ra. Bước chân có hơi vội vàng tiết lộ tâm trạng của cậu.Có lần Triệu Thương Thương truyền sách bài tập ra phía sau, cô phát hiện trên bàn cậu ta chất đầy màu, cậu đang vẽ tranh.Điều khiến Cổ Khâu Thành và Giang Tuần ngạc nhiên chính là Triệu Thương Thương đến có hơi khách sáo.”A Tuần ——” Cổ Khâu Thành vừa gọi, Giang Tuần trong nhà đã bước qua bậc thang đi ra.Trên xe điện nhỏ treo đầy đồ, cô lấy xuống từng món một, bọn họ nhận từng món một.Ăn cơm không cần chờ cháu!Có bún từ căn tin số 2 của trường trung học số mười lăm, gà rán ở cổng Nam và kim chi ở hẻm Hoa Cam.”Ngoài ra còn có đèn lồng giấy thỏ ngọc làm bằng tay.”Những viên sỏi tròn lấp lánh.Hoàn cảnh xa lạ, bạn học xa lạ, có rất ít gương mặt quen thuộc.Và một chậu sung tì bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro