Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 29

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

  Chương 29: "Chắc chắn nó sẽ đi vào một ngày nào đó."Trước khi hết tiết thể dục, cả lớp tập hợp lại nghe giáo viên ân cần dạy bảo, nói thể lực của bọn họ không ổn, sau giờ học phải tập luyện nhiều hơn.Đến khi tiếng chuông vang lên, mọi người tản ra.Mây trên trời cao vời vợi, từng đám trắng như lông vũ, nền trời xanh thẳm tựa nước biển. Mặt trời lặng lẽ biến mất, trong chớp mắt, bầu trời đã âm u.Gió lạnh thổi qua. Triệu Thương Thương mặc lại áo khoác đồng phục, Giang Tuần ở hàng sau đi tới. "Tôi muốn đến thư viện mượn sách.""Cậu biết đường đi không?" Triệu Thương Thương hỏi.Lúc trước bọn họ có đi một lần, vị trí của thư viện khá vắng vẻ, cô không chắc Giang Tuần có nhớ rõ đường không."Bản đồ tôi vẽ đâu?" "Quên mang rồi."Triệu Thương Thương chỉ đường: "Từ đây đi đến ngã tư thứ hai, nhìn thấy biển hiệu của khu nhà giáo viên rồi rẽ trái..." Nói được một nửa cô lại đổi ý: "Bỏ đi, tôi dẫn cậu đi. Cậu vừa đến, ngay cả thẻ mượn sách còn chưa làm, dùng của tôi nè."Giang Tuần đạt được kết quả mong muốn.Trong khuôn viên, con đường nhỏ lát đá xanh hẹp và uốn lượn, gió thổi qua rừng trúc tạo thành những làn sóng như biển cả. Triệu Thương Thương bước đi nhẹ nhàng ở phía trước, Giang Tuần đi phía sau ngăn cách mọi ánh nhìn.Trương Đán, người mười phút trước vấp phải trắc trở ở cửa hàng nhìn hai người đi xa. Thư viện của trường mang một nét cổ điển như đã trải qua sự lắng đọng của thời gian. Tòa nhà thấp tầng, tường gạch màu nâu đỏ, bên ngoài cửa sổ phủ kín những dây thường xuân.Lối vào có tấm biển cảnh báo "Không được gây ồn ào". Vào bên trong, bốn phía im ắng.Giang Tuần tìm được sách muốn tìm, vừa ra ngoài cậu đã nhìn thấy Triệu Thương Thương đang ngồi trên ghế trước cửa, cắn một quả táo đỏ giòn."Mượn được sách rồi à?" Cô hỏi."Tìm được một quyển, còn một quyển đã được người khác mượn rồi." "Vậy đợi mấy ngày nữa rồi quay lại xem thử."Giang Tuần nhìn vết răng nhỏ cô để lại trên thịt quả táo, tiếng nhai giòn tan khe khẽ vang lên, hai chân duỗi thẳng, đưa ra khỏi bóng râm dưới mái hiên để đón ánh nắng.Cô ăn gì cũng nở nụ cười, tràn đầy niềm vui và sự hài lòng. "Cậu muốn ăn hả?" Triệu Thương Thương lắc quả táo nhỏ trong tay với Giang Tuần, "Dì cho đó, chỉ có một quả thôi, không có phần cậu đâu."Dì vệ sinh quét dọn thư viện vừa mang theo xô nước đi không lâu. "Tôi chia quýt với dì ấy." Triệu Thương Thương nói. "Tôi tặng dì ấy một quả quýt, dì ấy đáp lại bằng một quả táo."Triệu Thương Thương chợt cười hai tiếng, ám chỉ với Giang Tuần rất rõ ràng: “Tôi cho cậu mượn thẻ sách, cậu đáp lại bằng sách bài tập."Giang Tuần lập tức hiểu ý cô, "Môn toán hôm nay không có nhiều bài tập, cậu vẫn nên tự làm đi.""Được thôi." Giọng cô ỉu xìu."Câu nào cậu không biết có thể hỏi tôi." "Được!"- Phòng học buổi chiều được chiếu sáng bởi ánh nắng mỏng manh, những chiếc lá long não xanh lấp lánh dưới ánh nắng.Trong tiết tiếng Anh, cả lớp chia nhóm để luyện nói, Triệu Thương Thương tự động được phân thành một nhóm với bàn trước, dựng thẳng sách lên nghe người kia đọc.Trong tiếng đọc sách ồn ào truyền đến một hai tiếng mèo kêu.Những người khác cũng nghe thấy, tiếng đọc sách dần dừng lại, mọi người đều cố gắng tìm ra nơi phát ra tiếng kêu. Giáo viên tiếng Anh đi vệ sinh về thì thấy lớp đang hỗn loạn. Đại biểu lớp tiếng Anh đứng ở chỗ ngồi hô im lặng, tổ chức kỷ luật, nhưng không có lực uy hiếp lắm.Một cái đuôi trắng như tuyết xuất hiện dưới bục giảng, chàng trai ở hàng đầu tiên nhìn thấy rồi túm lấy nó.Mèo con bị kinh sợ chạy trốn tứ phía, nhanh nhẹn chui qua khe hở dưới gầm bàn rồi lao thẳng về hàng ghế sau.Giáo viên tiếng Anh đập bàn thu hút sự chú ý của mọi người."Bây giờ vẫn đang trong giờ học! Tranh thủ luyện tập đi, năm phút sau cô sẽ chọn ngẫu nhiên nhóm để kiểm tra!" Tiếng đọc sách lại vang lên.Triệu Thương Thương dùng sách làm rào chắn, quay đầu nhìn về phía hàng cuối lớp học, mèo con đã không chạy nữa, giờ đang đi qua đi lại giữa các chân bàn, cuối cùng dừng lại dưới bàn Giang Tuần, dùng đệm thịt màu hồng kéo dây giày cậu.Giang Tuần túm lấy gáy nó, nhặt nó lên đặt vào giữa những trang giấy trải rộng, cơ thể mềm mại che đi hơn nửa đoạn văn tiếng Anh.Rất nhiều ánh mắt nhìn qua, tiếng đọc sách lại dần yếu đi. Giáo viên tiếng Anh đi tới hàng sau xem thử, ánh mắt đảo qua từng chỗ ngồi, đi tới trước bàn Giang Tuần bắt mèo con rời khỏi phòng học, trước khi đi còn đặc biệt nhìn Giang Tuần.Cậu phản ứng lại một cách thờ ơ, cúi xuống buộc lại dây giày.Giáo viên tiếng Anh đặt con mèo dưới lá chuối trong bồn hoa, thả nó đi, trong lớp phát ra tiếng "A" thất vọng.Sau khi tan học, Triệu Thương Thương chạy đến hàng sau tìm Giang Tuần, nhíu lại để sát vào quần áo cậu ngửi ngửi, "Người ta nói trên người người nuôi mèo sẽ có mùi của mèo, dễ dàng thu hút mèo con." "Có ngửi thấy không?"Tay phải Giang Tuần đánh dấu các lựa chọn trong vở bài tập, tranh thủ giải bài tập giáo viên tiếng Anh giao, cơ thể phối hợp không cử động, lơ đãng hỏi cô.Triệu Thương Thương ngửi thấy mùi bạc hà sạch sẽ sảng khoái trên quần áo cậu, còn có mùi thảo dược của một loại bột giặt nào đó hòa lẫn vào, vừa dễ chịu lại nhàn nhạt, hấp dẫn khứu giác của cô."Trước kia trên quần áo cậu có một chút mùi thuốc bắc, nhưng bây giờ không còn nữa.""Lúc nào?" "Lúc ở núi Thất Nha, ngày đầu tiên chúng ta biết nhau tôi đã ngửi thấy rồi."Cậu đã làm bài tập tiếng Anh xong, vẫn còn bài viết văn cuối cùng, Giang Tuần bấm bút hai lần, trầm ngâm nhìn cô: “Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, cậu ngửi mùi trên người tôi."Cậu bình thản thuật lại sự thật, Triệu Thương Thương giật mình, lập tức giải thích: "Chỉ là mũi tôi khá thính, không phải tôi cố ý ngửi đâu."Giang Tuần cười: "Cậu là cún à?" "Cậu mới là cún."Cậu nhường cô, chỉ cười không cãi lại. Triệu Thương Thương nhớ trong nhà cậu có một con mèo, "Cậu có mang Tam Hoa qua đây không?""Ở phố Bạch Thủy. Hai ngày trước nó chạy ra ngoài, sáng hôm nay mới quay lại."Triệu Thương Thương giật mình, "Tự quay lại?""Ừm." Giọng điệu Giang Tuần không có gì lo lắng, "Nó muốn về sẽ về."Nghe Cổ Khâu Thành nói Giang Tuần đã nuôi Tam Hoa gần hai năm, "Cậu xem Tam Hoa là gì?" Triệu Thương Thương tò mò hỏi. Có người xem mèo như chủ, có người xem nó là thú cưng, còn có người nuôi mèo như con, gọi như tâm can bảo bối.Vậy Giang Tuần thì sao?Cậu suy nghĩ một chút, "Có lẽ là một người bạn cùng phòng có duyên gặp nhau, có thể chung sống hòa thuận."Triệu Thương Thương nhìn cậu, "Cho nên cậu phải trân trọng những lúc ở cạnh nhau.""Ừm.""Vậy nếu nó đi thì sao?""Chắc chắn nó sẽ đi vào một ngày nào đó." Cậu tỉnh táo nói. Tiếng đùa giỡn trên hành lang kết thúc cuộc trò chuyện của hai người.Trước khi tan học, Giang Tuần nhớ lời dặn của Cổ Khâu Thành, cậu nói với Triệu Thương Thương: "Thứ bảy tôi muốn mời các cậu đến nhà tôi ăn cơm."Sau khi Giang Tuần chuyển đến trung học số mười lăm học, cậu mang theo mèo sống ở phố Bạch Thủy. Vì muốn tránh sự sắp xếp đi xem mắt và giục cưới của người nhà, cũng để tiện chăm sóc Giang Tuần, Cổ Khâu Thành cũng đến ở cùng, có thể chăm sóc lẫn nhau.Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây có một khoảng sân nhỏ, cũng thích hợp để nuôi Cổ Nại. Cổ Khâu Thành bảo Giang Tuần gọi bạn bè đến tụ họp vào cuối tuần, ngôi nhà đã lâu không có người cần sự náo nhiệt, thêm chút hơi người. "Được, tôi giúp cậu báo cho Dương Dương với Du Mân." Triệu Thương Thương nói."Nếu Du Lệ không đi học thêm cũng có thể tới, A Thủy không tới được, thứ bảy trường cậu ấy không được nghỉ..."Sáng sớm thứ bảy có một cơn mưa, đến bảy tám giờ thì tạnh. Mặt đất chưa khô, khắp nơi đều có vết nước ướt.Triệu Thương Thương đến đúng giờ. Tam Hoa nằm cạnh một cành cây, híp mắt từ trên cao nhìn xuống vị khách đến nhà.Giang Tuần vừa dắt chó đi dạo về, nghe thấy tiếng động bên ngoài, mở cửa ra và nhìn thấy một bó hoa hướng dương lớn và cô.= Hết chương 29 =

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0