Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 33

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Chương 33: Cảm giác thật tuyệt khi tâm ý được người khác trân trọng” Giang Tuần nói.”Nhìn đi nhìn đi, giọng điện lúc nói chuyện của cháu bây giờ cũng giống đó.==========Cổ Khâu Thành giơ điện thoại chưa kịp chụp.Tiếng cười của Cổ Khâu Thành sắp làm bụi trên nóc xe rớt xuống.) Giang Tuần vẫn bình tĩnh nhìn cô, “Cậu may bao tải cho tôi?””“Đùa thôi, đùa thôi.” Triệu Thương Thương thử tưởng tượng ra hình ảnh đó…” Được rồi, không tưởng tượng ra được.”Đùa thôi, đùa thôi.Trong lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô và Cổ Khâu Thành cười như tiếng gà gáy.”Giang Tuần bất đắc dĩ, mở cửa sổ xe ra một nửa, ánh hoàng hôn vàng óng tràn ngập đường lớn. Đèn chuyển sang xanh, xe bắt đầu chạy, gió lạnh ùa vào, Giang Tuần liền đóng cửa sổ lại.Giang Tuần suy nghĩ rồi nói: “Có thể dùng đèn lồng.Cậu suy nghĩ theo lời Triệu Thương Thương vừa nói, “Cậu mặc Phi Ngư, Phi Ngư phục là của triều Minh, vậy tôi cũng chọn trang phục thời Minh đi. Thư sinh thời Minh thường mặc trực chuyết…”Nhìn dáng vẻ của ông ấy có vẻ như đang định giúp cô lấy thật.(*Trực chuyết: là một loại trang phục truyền thống của nam giới thời Minh ở Trung Quốc. Đây là một loại áo dài dáng suông, không bó sát cơ thể, thường được mặc bởi các văn nhân, học giả, và tăng nhân.)Hôm sau, Triệu Thương Thương nói ý tưởng cầm Tú Xuân đao của mình với Giang Tuần, suy nghĩ rồi nói: “Cậu nên phối hợp với đạo cụ nào thì được nhỉ?“Trực chuyết?””Con cần đao Tú Xuân*. “Chính là một loại áo cổ chéo, tay áo rộng, trông khá giống với đại bào*.””(*道袍: đạo bào là một loại trang phục truyền thống của các đạo sĩ trong Đạo giáo ở Trung Quốc.)Giang Tuần chuyển trường, hôm qua mới nhận đồng phục mới.“Vậy được, hợp với cậu đó, cậu mặc chắc chắn sẽ có cảm giác giống một vị tiên vậy.” Triệu Thương Thương bắt đầu mong chờ.”Cô không nói ra, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở núi Thất Nha cô đã cảm thấy cậu giống một vị tiên bé nhỏ.Triệu Thương Thương xem hết, cô thấy mình đã học xong rồi.Sau khi đưa Triệu Thương Thương về, Cổ Khâu Thành và Giang Tuần trở lại phố Bạch Thủy. Trên đường đi, Cổ Khâu Thành nói: “Sau này kết hôn, chú muốn sinh một đứa con gái đáng yêu như Thương Thương.””“Nói chuyện với con bé rất thú vị, tâm trạng cũng tốt hơn. Mỗi ngày đều vui vẻ có thể sống lâu trăm tuổi.””Giang Tuần nhắc nhở anh ấy: “Bây giờ chú còn độc thân đó.””Catwalk. Ngay cả vợ còn chưa có mà muốn con gái gì chứ?”Tâm trạng của Cổ Khâu Thành rất phức tạp, lại nghĩ đến sự giục cưới của người nhà, anh ấy liên tục thở dài.Triệu Thương Thương ngạc nhiên nói: “Cậu vẫn còn giữ à?Giang Tuần: “Cố lên.”Triệu Thương Thương cảm thấy cậu dám nhưng cô không làm gì được cậu, đành phải xem như cậu không tồn tại.Cổ Khâu Thành: “Chú cảm thấy cháu học theo dáng vẻ nói chuyện của Thương Thương cười cợt chú.”Đóng cửa lại dường như đã tiến vào một thế giới tĩnh lặng khác, dòng thời gian trôi qua và bụi mù đều bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa.Giang Tuần cười: “Ảo giác thôi.”Diệp Xuân Lâm: “Ông quan tâm dì ấy trường đại học dành cho người cao tuổi hay trẻ tuổi làm gì, ít nhất người ta cũng chuyên nghiệp.“Nhìn đi nhìn đi, giọng điện lúc nói chuyện của cháu bây giờ cũng giống đó.” Đây là một loại áo dài dáng suông, không bó sát cơ thể, thường được mặc bởi các văn nhân, học giả, và tăng nhân.“Ừm.” Giang Tuần thẳng thắn thừa nhận, “Gần đèn thì sáng.”Ba Triệu: “Tôi nhớ dì ấy dạy ở trường đại học dành cho người cao tuổi mà?Cổ Khâu Thành: “Gần mực thì đen, sức hấp dẫn của Thương Thương của chúng ta không nhỏ.””“Thương Thương của chúng ta?”” “Chú là ba nuôi của con bé.””“Vậy chú phải hỏi cô Diệp và ba cậu ấy xem họ có đồng ý không.”” Giang Tuần vào nhà rồi thay giày, Tam Hoa bên cửa sổ đến gần liếm xương ngón tay cậu, cậu đẩy nó ra rồi tiếp tục tháo dây giày.”Chiếc áo khoác đồng phục mới cồng kềnh đã được cởi ra, cùng với khăn quàng treo trên giá treo áo, lộ ra chiếc áo hoodie màu xám bên trong.”“Đợi đã, đừng cởi nhanh vậy chứ.”Diệp Xuân Lâm an ủi cô, “Dáng đi chỉ cần luyện tập là được, hơn nữa dáng con thẳng, không có thói quen gù lưng hay duỗi cổ, lúc đi không tệ chỉ là không chuyên nghiệp thôi.Cổ Khâu Thành giơ điện thoại chưa kịp chụp.”Giang Tuần chuyển trường, hôm qua mới nhận đồng phục mới. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu mặc đồng phục đi học.Chương 33: Cảm giác thật tuyệt khi tâm ý được người khác trân trọng“Có gì đẹp mà chụp chứ?” Giang Tuần không quá quan tâm.Triệu Dập Thời từ phòng tắm ra, đứng ở cửa xem kịch, vừa lau tóc vừa nói: “Dao mổ heo.“Hiếm khi thấy mà, chắc chắn phải lưu làm kỷ niệm.””“Đi học phải mặc, sau này ngày nào cũng thấy.” Giang Tuần xé mở túi lấy cá khô cho Tam Hoa ăn.Giang Tuần: “Cố lên.Tam Hoa ăn chưa đủ, còn muốn nữa nhưng Giang Tuần không quan tâm tới nó, cậu cầm cặp lên lầu.”Cổ Khâu Thành mang tạp dề đứng trong bếp gọi: “Nửa tiếng sau xuống ăn cơm.” ”Dì Hồ ở căn 201 tòa bên cạnh?Giang Tuần trả lời “Dạ”, cặp sách trong tay không nặng, bên trong chỉ có tiểu thuyết trinh thám vẫn chưa đọc hết, cậu không thích mang bài tập về nhà, đều đã làm xong hết ở trường.Triệu Thương Thương cầm chổi lông gà đi từ đầu này đến đầu kia của phòng khách.Căn phòng cuối hành lang tầng hai là phòng vẽ tranh của ông ngoại, bây giờ cậu đang dùng.Được rồi, không tưởng tượng ra được.Đóng cửa lại dường như đã tiến vào một thế giới tĩnh lặng khác, dòng thời gian trôi qua và bụi mù đều bị ngăn lại bên ngoài cánh cửa.”Hiếm khi thấy mà, chắc chắn phải lưu làm kỷ niệm.Giang Tuần nhớ lại lời Triệu Thương Thương nói, nữ hiệp cưỡi ngựa phi qua con phố dài, gặp được thư sinh bày sạp bán thuốc bên cạnh cầu.Giang Tuần nhắc nhở anh ấy: “Bây giờ chú còn độc thân đó.Cậu cầm bút lên vẽ ra.Bây giờ cô không có đao Tú Xuân, Giang Tuần bảo cô lấy chổi lông gà làm đạo cụ tạm.–”Sau khi ăn cơm tối xong, Triệu Thương Thương lấy điện thoại xem vài video, “Hướng dẫn diễn catwalk cho người mới bắt đầu”, “Tư thế catwalk khi mặc hán phục”, “Học nhanh trong 5 phút, dạy bạn làm chủ kỹ năng trên sàn catwalk”. ”Nói chuyện với con bé rất thú vị, tâm trạng cũng tốt hơn.Triệu Thương Thương xem hết, cô thấy mình đã học xong rồi.” Giang Tuần không quá quan tâm.“Mẹ, mẹ tới xem giúp con thử đi.”Cậu suy nghĩ theo lời Triệu Thương Thương vừa nói, “Cậu mặc Phi Ngư, Phi Ngư phục là của triều Minh, vậy tôi cũng chọn trang phục thời Minh đi.Diệp Xuân Lâm từ phòng ngủ ra, “Xem gì?”Triệu Thương Thương cảm thấy ba đang khen mẹ rồi tiện thể tổn thương cô.“Catwalk.” Triệu Thương Thương nghiêm túc nói, cô nhìn mình từ đầu đến chân, cần phải có thêm đạo cụ, “Con cần một cây đao.”Chiếc áo khoác đồng phục mới cồng kềnh đã được cởi ra, cùng với khăn quàng treo trên giá treo áo, lộ ra chiếc áo hoodie màu xám bên trong.Ba Triệu đang rửa chén trong bếp, không nghe rõ, hỏi: “Dao gọt trái cây hay dao phay?”Ba người còn lại đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.Nhìn dáng vẻ của ông ấy có vẻ như đang định giúp cô lấy thật.Sau khi được cậu nhắc nhở, Triệu Thương Thương mới nhớ ra sinh nhật bà Trịnh vào năm ngoài cô đã tự làm quà sinh nhật cho bà ấy.Triệu Dập Thời từ phòng tắm ra, đứng ở cửa xem kịch, vừa lau tóc vừa nói: “Dao mổ heo.””Bây giờ chưa có trang phục, đạo cụ hay trang điểm gì hết, đương nhiên là rất buồn cười rồi.“…”-“Con cần đao Tú Xuân*.” Triệu Thương Thương nói với họ: “Con sẽ mặc Phi Ngư phục đóng vai nữ hiệp trình diễn trang phục cổ trang.”” Ba người còn lại đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.Ngay cả vợ còn chưa có mà muốn con gái gì chứ?Diệp Xuân Lâm là người biết rõ con gái cá ướp muối nhà mình không thích lên sân khấu biểu diễn nhất, cô đã từng để lại cho người khác ấn tượng sâu sắc trong hội diễn văn nghệ ở nhà trẻ, cô vừa lắc eo nhỏ vừa mếu máo sắp khóc, vừa đáng thương lại vô cùng đáng yêu.Tiếng cười của Cổ Khâu Thành sắp làm bụi trên nóc xe rớt xuống.Sau khi lớn cô cũng chỉ muốn làm người xem, chỉ nhìn người khác biểu diễn còn mình thì lười di chuyển.Ba Triệu đang rửa chén trong bếp, không nghe rõ, hỏi: “Dao gọt trái cây hay dao phay?Cho nên Diệp Xuân Lâm mới cảm thấy ngạc nhiên, không biết lần này lại có cơn gió nào thổi đến.Triệu Thương Thương nhìn Triệu Dập Thời đang ngồi trên sô pha, “Dương về phòng đi, không được nhìn.“Thử xem.” Diệp Xuân Lâm vô cùng mong đợi.Giang Tuần gật đầu, “Được bảo quản rất tốt, không có chút hư hại nào, tôi mang đến nhà ở phố Bạch Thủy rồi.Triệu Thương Thương nhìn Triệu Dập Thời đang ngồi trên sô pha, “Dương về phòng đi, không được nhìn.”” Triệu Thương Thương bắt đầu mong chờ. Triệu Dập Thời mang theo một mái tóc ướt cười vô cùng xấu xa: “Chị quản được em à?”Cậu cầm bút lên vẽ ra.Triệu Thương Thương cầu cứu ba: “Chắc chắn Dương Dương nó sẽ cười nhạo con.”)“Nó không dám.””Triệu Thương Thương cảm thấy cậu dám nhưng cô không làm gì được cậu, đành phải xem như cậu không tồn tại.Bây giờ cô không có đao Tú Xuân, Giang Tuần bảo cô lấy chổi lông gà làm đạo cụ tạm.”Triệu Thương Thương cầm chổi lông gà đi từ đầu này đến đầu kia của phòng khách.” Ba Triệu hỏi.Nhớ lại các bước trong video hướng dẫn, dừng lại, xoay người, vung đao (rút chổi lông gà), dừng động tác lại vài giây rồi quay người đi ngược về.Trên đường đi, Cổ Khâu Thành nói: “Sau này kết hôn, chú muốn sinh một đứa con gái đáng yêu như Thương Thương.Triệu Dập Thời ngã xuống ghế sô pha cười rung cả người, trùm khăn lên mặt nhưng bên dưới vẫn truyền ra tiếng cười.”“Bây giờ chưa có trang phục, đạo cụ hay trang điểm gì hết, đương nhiên là rất buồn cười rồi.” Triệu Thương Thương thất vọng nói, “Con chủ yếu muốn mọi người nhìn thử dáng đi của con thế nào.”Diệp Xuân Lâm an ủi cô, “Dáng đi chỉ cần luyện tập là được, hơn nữa dáng con thẳng, không có thói quen gù lưng hay duỗi cổ, lúc đi không tệ chỉ là không chuyên nghiệp thôi.””Từ tiểu học Diệp Xuân Lâm đã quan tâm đến vấn đề vóc dáng của hai chị em, điều chỉnh tư thế đọc và viết của hai người, bồi dưỡng thói quen đứng dựa vào tường sau bữa ăn.” Triệu Thương Thương thử tưởng tượng ra hình ảnh đó…Ba Triệu hết sức đồng ý: “Mặc dù Thương Thương của chúng ta không cao nhưng dáng rất thẳng, khí chất vô cùng tốt, con giống mẹ.””Triệu Thương Thương cảm thấy ba đang khen mẹ rồi tiện thể tổn thương cô. ”Thư sinh đốt đèn, rất hợp.“Ba, nếu ba không biết an ủi người khác thì có thể không an ủi.””“Hơn nữa con sẽ còn cao thêm.”Hôm nay là ngày đầu tiên cậu mặc đồng phục đi học.Triệu Dập Thời dựa vào tay vịn của ghế sofa, kéo khăn lông nặng hơn sau khi hút nước trên đầu xuống, nụ cười vẫn chưa tắt, cười nhạo cô.Diệp Xuân Lâm đánh cậu một cái để cảnh cáo, sau đó nói với Triệu Thương Thương: “Để mẹ hỏi dì Hồ của con xem, dì ấy dạy lớp catwalk ở trường đại học, nhờ dì ấy hướng dẫn cho con.”Sau khi đưa Triệu Thương Thương về, Cổ Khâu Thành và Giang Tuần trở lại phố Bạch Thủy.“Được ạ.” Nghe Diệp Xuân Lâm nói vậy Triệu Thương Thương liền tự tin hơn. ”Có sắn rồi, không cần chuẩn bị nữa, đèn lồng con thỏ cậu tặng tôi đúng lúc phát huy được tác dụng.“Lúc quan trọng vẫn là mẹ đáng tin cậy nhất.”Cổ Khâu Thành: “Gần mực thì đen, sức hấp dẫn của Thương Thương của chúng ta không nhỏ.“Dì Hồ ở căn 201 tòa bên cạnh?” Ba Triệu hỏi.Diệp Xuân Lâm từ phòng ngủ ra, “Xem gì?Diệp Xuân Lâm: “Đúng vậy.”Triệu Thương Thương: “…Ba Triệu: “Tôi nhớ dì ấy dạy ở trường đại học dành cho người cao tuổi mà?”Nhớ lại các bước trong video hướng dẫn, dừng lại, xoay người, vung đao (rút chổi lông gà), dừng động tác lại vài giây rồi quay người đi ngược về.Triệu Thương Thương: “…””Vậy chú phải hỏi cô Diệp và ba cậu ấy xem họ có đồng ý không.Diệp Xuân Lâm: “Ông quan tâm dì ấy trường đại học dành cho người cao tuổi hay trẻ tuổi làm gì, ít nhất người ta cũng chuyên nghiệp.””Đeo giỏ đựng sách?Triệu Thương Thương: “…””–”Đi học phải mặc, sau này ngày nào cũng thấy.Hôm sau, Triệu Thương Thương nói ý tưởng cầm Tú Xuân đao của mình với Giang Tuần, suy nghĩ rồi nói: “Cậu nên phối hợp với đạo cụ nào thì được nhỉ?” Đèn chuyển sang xanh, xe bắt đầu chạy, gió lạnh ùa vào, Giang Tuần liền đóng cửa sổ lại.“Đeo giỏ đựng sách?”Ba Triệu hết sức đồng ý: “Mặc dù Thương Thương của chúng ta không cao nhưng dáng rất thẳng, khí chất vô cùng tốt, con giống mẹ. “Hay dù giấy dầu?””Có gì đẹp mà chụp chứ?     Giang Tuần suy nghĩ rồi nói: “Có thể dùng đèn lồng.”Một chiếc khác cô cầm đến núi Thất Nha tặng cho Giang Tuần.“Đèn lồng?” Triệu Thương Thương hơi ngơ ngác.” Diệp Xuân Lâm vô cùng mong đợi. “Có sắn rồi, không cần chuẩn bị nữa, đèn lồng con thỏ cậu tặng tôi đúng lúc phát huy được tác dụng.” Giang Tuần nói.” Triệu Thương Thương nói.Sau khi được cậu nhắc nhở, Triệu Thương Thương mới nhớ ra sinh nhật bà Trịnh vào năm ngoài cô đã tự làm quà sinh nhật cho bà ấy. Một chiếc khác cô cầm đến núi Thất Nha tặng cho Giang Tuần.”Triệu Thương Thương ngạc nhiên nói: “Cậu vẫn còn giữ à?””Giang Tuần gật đầu, “Được bảo quản rất tốt, không có chút hư hại nào, tôi mang đến nhà ở phố Bạch Thủy rồi.””Thương Thương của chúng ta?“Được thôi, vậy cậu cứ dùng đèn lồng đi.” Triệu Thương Thương nói.” “Thư sinh đốt đèn, rất hợp.” Cô nở nụ cười rạng rỡ,”Cảm giác thật tuyệt khi tâm ý được người khác trân trọng. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0