Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 45

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Triệu Thương Thương nghĩ đến Giang Tuần.Cô đã làm xong bài tập cuối tuần trước hạn, cô đang ở bên ngoài, không có đề thi hay câu hỏi nào không biết làm nhưng cô vẫn gọi điện thoại cho Giang Tuần."Thương Thương?" Giọng nói quen thuộc của Giang Tuần hòa lẫn với tiếng ồn ào của trẻ con.Hai bên đều rất ồn ào."Bên cậu có nhiều trẻ con lắm à?" Triệu Thương Thương hỏi. "Họ hàng bên nội tôi khá nhiều." Giang Tuần cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa lên lầu, đến nhà kính trên tầng cao nhất, cuối cùng cũng yên tĩnh."Cậu thì sao, cậu đang ở đâu thế?" Giang Tuần biết rõ rồi vẫn hỏi.Lúc cậu vừa đến lớp 9 thì đã được Triệu Thương Thương thêm vào nhóm lớp. Mặc dù cậu luôn im lặng nhưng thỉnh thoảng sẽ xem tin nhắn trong nhóm, biết Trương Đán sắp ra nước ngoài, tối nay cả lớp tạm biệt cậu ta ở khách sạn.Trong nhóm mới có thêm ảnh buổi tụ tập tối nay. Quả nhiên Triệu Thương Thương nói: "Đang ở khách sạn tiễn Trương Đán."Âm thanh của MV có hơi lớn, Triệu Thương Thương che một lỗ tai nhưng vẫn không nghe thấy Giang Tuần nói gì.Cô đứng dậy đi ra ngoài, "Alo, Giang Tuần, cậu nghe tôi nói không?"Rời khỏi bầu không khí đa cảm và tiếng nhạc ồn ào, ra khỏi khách sạn, bóng đêm thật sâu, bỏ lại sự náo nhiệt phía sau.Giang Tuần nói: "Nghe được." "Tiễn Trương Đán." Cậu lặp lại. "Đúng vậy." Triệu Thương Thương nói, "Cậu ấy sắp ra nước ngoài du học rồi, nhà cậu ấy cũng định cư ở nước ngoài nên có lẽ sau này sẽ rất khó gặp được.""Tốt quá.""Gì cơ."Giang Tuần ngồi trên ghế gỗ trong nhà kính, dường như cậu đang cười nói, "Tôi nói chúc cậu ấy tiền đồ như gấm.""Ha ha, tôi cũng viết vậy trên lưu bút." Triệu Thương Thương nói. "Lưu bút?""Cậu ấy phát cho mỗi người trong lớp một tờ lưu bút." Triệu Thương Thương đi dọc theo con đường tiến về phía trước, "Có điều cậu không ở đây nên không biết thôi." "Còn không có ai viết lưu bút cho tôi."Nghe cậu nói vậy Triệu Thương Thương có hơi ngạc nhiên, ngẫm lại cũng đúng, cậu không đến trường nhiều, không có nhiều bạn bè."Đợi cậu quay lại chúng ta viết cho nhau đi." Triệu Thương Thương đến ngã tư đường, nhìn qua đèn đỏ ở đối diện, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng chuyện này thường sẽ làm lúc sắp tốt nghiệp hoặc chia tay.""Vậy tôi không cần nữa." Giang Tuần nói.Triệu Thương Thương băng qua đường với đám đông, nhìn thấy vô số gương mặt xa lạ ở phía bên kia, cô chỉ chăm chú lắng nghe giọng nói của cậu. Ánh trăng treo trên bầu trời đêm màu hồng, ban đêm vẫn có chút lạnh, cô nắm chặt đầu ngón tay, cười nói, "Được thôi, thật ra cũng không cần phải đợi đến lúc chia xa mới viết được.""Thật sao?" Giang Tuần dường như không tin."Thật mà." Triệu Thương Thương nói, "Tôi vừa quy định." Tối nay cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện sau này."Giang Tuần, sau này cậu muốn làm gì?" "Tiếp tục vẽ.""Cũng đúng, cậu là họa sĩ lớn!" "Cậu thì sao?" Giang Tuần hỏi, "Tôi chưa nghĩ ra.""Không vội, vẫn còn thời gian, cậu có thể từ từ suy nghĩ."Triệu Thương Thương đi mệt rồi, cô mua bắp nướng và hạt dẻ rang ven đường, cô cũng tốt bụng mua cho Triệu Dập Thời một phần.Giang Tuần nghe thấy tiếng sột soạt giống chuột nhỏ gặm đồ ăn, hỏi: "Cậu đang làm gì thế?""Ngồi ven đường ăn." Triệu Thương Thương nói: "Bên cạnh tôi có một cặp đôi đang kết nối loa và micro, chút nữa họ sẽ hát, nghe xong tôi sẽ về nhà.” "Đừng về quá muộn." Giang Tuần nói, "Chú ý an toàn." "Được."Ca khúc đầu tiên cặp đôi kia hát chính là "Last Dance" của Ngũ Bách.Sau khi nghe hát xong, Triệu Thương Thương đón một chiếc taxi ven đường, báo tên tiểu khu. Sau khi về đến nhà, cô gửi tin nhắn cho Giang Tuần: "Tôi về nhà rồi."-Thứ hai lên lớp, Trương Đán không xuất hiện trong lớp nữa, bàn của cậu ta cũng đã được dọn đi. Mọi người thoáng chốc chìm đắm trong nỗi buồn chia tay tối thứ Bảy tuần trước, rồi nhanh chóng quên đi, tiếp tục với thói quen đến lớp, tan học, làm bài tập và giành nhà ăn.Không có gì thay đổi cả.Vì sắp đến kỳ thi tháng, chủ nhiệm lớp tạo áp lực nên trong lớp có chút không khí học tập. Giờ giải lao có ít người đi chơi hơn, người học bài nhiều hơn.Trong tiết Địa, Dương San cầm giáo án đứng trên bục hỏi: "...Lượng mưa đều quanh năm, nhiệt độ phù hợp, cho nên?"Đại biểu môn Địa nói tiếp: "Có lợi cho cỏ mọng nước phát triển”. "Đúng vậy." Dương San hỏi lại sự hình thành của khí hậu, "Thứ gì điều khiển gió tây quanh năm?”"Vùng áp suất thấp cận cực!"Triệu Thương Thương chọn những phần quan trọng viết lên sách giáo khoa.Dương San giảng bài rất nhanh, có một số kiến thức cô còn chưa nắm được thì bài học đã nhảy tới trang tiếp theo, chuyện này thường xảy ra. Một tiết học đã khiến mọi người vừa mệt vừa uể oải.Sau khi tiếng chuông vang lên, Triệu Thương Thương gục xuống bàn vùi đầu ngủ. Nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút rồi ngẩng đầu nhìn về phía sau, chỗ ngồi của Giang Tuần vẫn trống không, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào.Cậu nói sẽ đi một tuần nhưng chớp mắt đã gần nửa tháng rồi. Sao lại không giữ lời.Giữa trưa, Triệu Thương Thương gặp được Du Mân ở nhà ăn, hai người ngồi đối diện nhau.Du Mân thấy cô đi một mình liền hỏi: "Giang Tuần chưa quay lại à?"Triệu Thương Thương gẩy gẩy rau xanh trong khay, uể oải nói: "Đúng vậy." Du Mân gắp đùi gà trên cơm cho cô, "Ăn đùi đi." "Không cần.""Cậu chê tôi? Tôi chưa đụng vào đâu!"Du Mân nói với vẻ mặt "Cậu không biết tốt xấu gì cả": "Thấy cậu cô đơn rất đáng thương nên tôi mới cho cậu ăn.""Không chê, tôi không có khẩu vị thật." Triệu Thương Thương nói. Du Mân: "Bệnh hả?"Triệu Thương Thương nhấc mắt liếc cậu ấy một cái, "Muốn đánh nhau thì nói thẳng"Du Mân: "Bệnh tương tư."Triệu Thương Thương gác đũa, có vẻ cô muốn động thủ, Du Mân nhanh chóng bổ sung: "Cậu nói xem, có phải cậu nhớ Giang Tuần rồi đúng không?" Triệu Thương Thương khựng lại. Du Mân: "Vậy tôi đâu có nói sai."Triệu Thương Thương thu tay lại, "Được rồi, không so đo với cậu.""Rốt cuộc khi nào Giang Tuần mới về thế?" Du Mân ngậm một ngụm cơm cảm thán, "Trưởng câu lạc bộ của tôi hôm nay còn hỏi thăm sinh nhật của cậu ấy là ngày mấy.""Trưởng câu lạc bộ của cậu còn chưa từ bỏ à?" "Hình như cũng không phải lúc nào cũng nhớ nhung." Du Mân khách quan miêu tả, "Chỉ là cậu ấy đột nhiên nhớ ra rằng có một anh chàng đẹp trai như vậy nhưng lại không thể nào có được thì sẽ thấy ngứa ngáy trong lòng." Triệu Thương Thương cong mắt cười, "Vậy cứ để cô ấy ngứa ngáy đi."-Chẳng bao lâu sau khi trời tối, đèn đường lần lượt bật sáng.Buổi tối trước ngày thi tháng, Triệu Thương Thương ở nhà ôn tập, mấy đứa trẻ đang tập xe thăng bằng, tiếng ồn khá lớn. Sau đó, chúng cãi nhau, làm ầm lên, cô bé tóc tết hai bên khóc lóc đòi tìm phụ huynh để mách, tiếng càng ồn hơn.Triệu Thương Thương ngồi trước bàn học có hơi không tập trung, nửa tiếng sau đã lặng lẽ biến mất không thấy bóng dáng đâu. Cô gọi video cho Giang Tuần, muốn ôm chân phật, lấy kinh nghiệm của cậu để đối phó với cuộc thi.Cuộc gọi được kết nối, trên màn hình xuất hiện trần nhà trắng, không khí tràn ngập hơi nước kèm theo tiếng nước chảy.Còn giọng của Giang Tuần cách hơi xa.Triệu Thương Thương bỗng nhiên kịp phản ứng: "Cậu đang tắm?" "Ừm.""Cúp đây." Cô quả quyết quyết định, "Mười phút sau nói chuyện tiếp." "Năm phút là đủ." Giang Tuần nói.Năm phút sau, Giang Tuần lại gọi tới. Triệu Thương Thương nhìn thấy cậu ngồi trên giường, dùng khăn lông lau tóc, mặt ửng đỏ vì hơi nóng: "Cậu nói đi.""Thật ra cũng không có gì, chỉ là ngày mai thi tháng..." Triệu Thương Thương ấp úng, gãi đầu, ghé mặt đến trước ống kính, "Tôi có hơi khó chịu, ôn tập không vào.""Ghét ghê, cậu không cần thi! Tôi muốn đổi với cậu!"Cô càng nói càng hâm mộ cậu, nhớ tới tình tiết mình đọc được trong tiểu thuyết, cô bắt đầu tưởng tượng: "Tôi tuyên bố bây giờ trời bắt đầu mưa và có sét đánh, một tia sét đánh trúng cậu và tôi, chúng ta hoán đổi cơ thể, ngày mai cậu đi thi thay tôi..." Giang Tuần không nhịn được cười, mái tóc ướt phủ trên mí mắt chậm chạp nhỏ nước, cậu cười rung cả vai, cổ áo lệch đi.Triệu Thương Thương ho khan hai tiếng, nghe thấy cậu cười nói: "Nhưng tôi không muốn bị sét đánh.""Cũng đúng nhỉ.""Thương Thương, gần chín giờ rồi." Giang Tuần không thể không nhắc nhở cô chú ý thời gian.Triệu Thương Thương a một tiếng, "Cậu không quay về thi thì học chung với tôi đi."Giang Tuần chỉnh lại cổ áo ngủ, ngồi xếp bằng trên giường xám, "Cậu muốn ôn môn nào trước?" Triệu Thương Thương lật nhanh tài liệu ôn tập trong tay: “Địa lý.” Tối hôm đó hai người đã gọi video hết ba tiếng bốn mươi phút.Phần lớn thời gian đều giảng đề, thỉnh thoảng sẽ xen kẽ những chủ đề khác: "Cô bé tết tóc ở tầng dưới không giành được xe cân bằng nên đã khóc, không ngờ giọng cô bé lại khàn như người hút thuốc, khóc lên thật sự rất đặc sắc...""Không biết mèo nhà nào chạy tới nhà tôi, đi dạo một vòng rồi lại đi...""Hôm nay nhà ăn của trường có bán bánh trung thu xào, có rất nhiều người xếp hàng, tôi không muốn chờ nên không ăn được." "Đại biểu môn Địa và lớp trưởng phàn nàn sau lưng Dương San, kết quả bị Dương San nghe được, tôi thấy ba người họ lúc đó khá xấu hổ.""..."Cuối cùng Triệu Thương Thương hỏi: "Chuyện bên cậu có phải rất rắc rối nên mới kéo dài thời gian đúng không?""Đã gần xong rồi." Giang Tuần nói.Vốn dĩ cậu có thể về sớm hơn như mấy ngày gần đây phản ứng mang thai của Thẩm Chi Thư rất nghiêm trọng nên cậu ở lại thành phố Yến thêm vài ngày. Thẩm Chi Thư và Giang Chính đã đệ đơn ly hôn. Về chuyện phân chia tài sản, hai bên đã bắt đầu đàm phán từ hai tháng trước, bây giờ cũng gần bàn xong rồi."Thương Thương." "Sao thế."Giang Tuần im lặng vài giây, "Tôi muốn về Bán Giang." "Vậy cậu còn không về nhanh lên.""Tôi đã đặt vé tàu cao tốc vào ngày mốt." "Cậu đi một mình à, dì có về với cậu không?" "Tôi đi một mình." Triệu Thương Thương chia màn hình xem dự báo thời tiết, "Ngày mốt trời sẽ nắng, đúng lúc tôi cũng thi xong, còn là thứ sáu nữa, wow, cậu biết chọn ngày tốt đó."Giang Tuần vốn không nghĩ vậy, lúc đặt vé cậu không quan tâm đến thời tiết, nhiệt độ hay thứ mấy, cậu chỉ tình cờ quay lại vào ngày đó thôi.Bây giờ nghe Triệu Thương Thương nói vậy, hình như ngày kia đúng là một ngày tốt.= Hết chương 45 =

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0