Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 56

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Chương 56: Giống như đang ôm chặt nhau.Giọng điệu này chính là đang bênh vực.Trong ngữ cảnh đời sống thường ngày, “Vương Bảo Xuyến” thường được nhắc đến với hàm ý châm biếm hoặc vui đùa về việc chịu khó, kiên nhẫn hoặc sống trong cảnh kham khổ.=============Du Mân cười to, suýt nữa đã ngã về phía Giang Tuần, Giang Tuần không chút lưu tình tránh đi.“Cậu quay lại rồi à?” Bài hát trong tai Triệu Thương Thương vẫn còn vang lên.'”Sau khi Giang Tuần ngồi xuống cậu càng gần cô hơn, khoác đồng phục lên lưng ghế, ngón tay nhét tai nghe vào lỗ tai, “Về kiểm tra xem cậu đang nghe gì.” Giang Tuần cúi đầu, quanh chóp mũi cậu là mùi sữa dừa nhàn nhạt trên tóc cô.Bài hát đã được phát hết, sau vài giây yên tĩnh, một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.”Dần dần, tư thế của Giang Tuần từ ngồi bến thành nằm sấp, một cánh tay duỗi dài làm gối phía sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.Ống tay áo rụt lên nửa tấc lộ ra xương cổ tay, ánh nắng tan vỡ phía sau lưng cậu, rải thành một mảng vàng óng ánh.Sau khi kết hôn, Tiết Bình Quý phải đi ra chiến trường, để lại Vương Bảo Xuyến sống trong cảnh nghèo khổ suốt 18 năm.Dây tai nghe lắc lư theo động tác của cậu, giống như có một con chim sẻ đột nhiên đậu trên dây phơi đồ.”Chú chim sẻ này chậm chạp không bay đi mà cứ nhảy nhót trong lòng Triệu Thương Thương.Triệu Thương Thương: “Tôi chỉ xem chút thôi, không hái, bị người khác phát hiện cũng không tốt, mất hết mặt mũi.Không ai nói gì.”Hai ba phút sau, bạn cùng lớp lần lượt trở về, phòng học yên tĩnh dần có thêm những âm thanh ồn ào.”Giáo viên chưa đến, mọi người vẫn chưa tập trung lại, đứng trong hành lang phơi nắng, thảo luận về lễ khai mạc đại hội thể thao vừa rồi.”Thật sao?Triệu Thương Thương lo Dương San đột nhiên tập kích nên cẩn thận lấy tai nghe của Giang Tuần xuống, cất điện thoại đi.Du Mân vừa tức vừa buồn cười, “Tạm không nói chuyện khác, mình đổi cách xưng hô được không? Giang Tuần mở mắt ra, ngồi ngay ngắn lại.”Không có.Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Nghi thức khai mạc thế nào?””“Vào sân, nghi thức kéo cờ, hiệu trưởng phát biểu, tuyên bố khai mạc, bắn pháo.” Cậu lướt qua các bước của quy trình một cách đại khái.”Triệu Thương Thương vô cùng vui vẻ, “Tôi không hỏi cái này, tôi hỏi cậu có vui không.””“Bình thường.” Giang Tuần nói, “Chỉ là đi một vòng theo lớp thôi.””Ăn trưa rồi?“Không phải lớp mười lớp mười một còn có tiết mục biểu diễn sao?”Du Mân ở phía trước, bất ngờ bị phun trúng mặt, trái quýt vừa hái rơi xuống đất, cậu ấy vừa né vừa la: “Đệch đệch đệch!!!“Không để ý.””“Tôi phục cậu thật.”Du Mân đặt trà sữa lên bàn cô, “Quà thăm hỏi, chút tâm ý.Triệu Thương Thương nghi ngờ có phải cậu tham gia nghi thức khai mạc giả không.Cô phải vịn eo Giang Tuần mới có thể đứng vững, níu lấy áo cậu.Bàn trước truyền bài tập vừa được phát ra sau, Giang Tuần giữ lại của mình rồi duỗi cánh tay dài, ngửa người ra sau, không quay đầu lại, tiếp tục chuyền mấy quyển còn lại về phía sau.Giang Tuần cười xem kịch, để tờ đơn “Học sinh ưu tú 10 tốt” Dương San đưa cậu điền qua một bên, không có gì đặc sắc hơn cảnh tượng trước mặt này.Bạn nữ phía sau nhận lấy, nhìn chằm chằm gáy cậu rồi nhỏ giọng nói cảm ơn. Đừng gọi tôi nghe như tiểu thái giám vậy chứ.“Trưa cậu muốn ăn gì?” Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương, “Cậu không tiện đi, tôi mang về cho cậu.””Triệu Thương Thương suy nghĩ một chút, “Cơm chiên Dương Châu.”Dần dần, tư thế của Giang Tuần từ ngồi bến thành nằm sấp, một cánh tay duỗi dài làm gối phía sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.Giang Tuần nhìn xuống mắt cá chân chân phải dưới bàn học của cô, “Buổi trưa có phải bôi thuốc không?””Em tình nguyện đi.“Không cần, ” Triệu Thương Thương nói, “Sáng tối một lần là được.””Cô tiến gần về phía Giang Tuần, nằm xuống đưa tay che miệng lại, nhỏ giọng hỏi cậu: “Trên người tôi có mùi gì không?”Ánh mắt Giang Tuần không giống như đang nói dối, Triệu Thương Thương thở phào nhẹ nhõm.Giang Tuần cúi đầu, quanh chóp mũi cậu là mùi sữa dừa nhàn nhạt trên tóc cô. Cậu khựng lại, Triệu Thương Thương căng thẳng vì cậu đến gần, “Cậu có ngửi thấy không, mùi dầu xoa bóp ấy, khó chịu lắm.'”” Cậu lướt qua các bước của quy trình một cách đại khái.“Không có.”'” “Thật sao?”Triệu Thương Thương chỉ cho Triệu Dập Thời cõng cô xuống cầu thang, sau đó cô lập tức xuống khỏi lưng cậu tự đi, ánh mắt hai người tràn đầy vẻ ghét bỏ nhau.Ánh mắt Giang Tuần không giống như đang nói dối, Triệu Thương Thương thở phào nhẹ nhõm. Dựng đứng sách giáo khoa trên bàn, cô sờ sờ gáy sách, có chút ngượng ngùng: “Tôi cảm thấy mình hôi lắm.”Cây quýt đã kết quả mà Triệu Thương Thương nói nằm ở giữa, bảo quanh bởi những cây bưởi.Trong mắt Giang Tuần tràn ngập ý cười, cậu lại nói “Không có đâu”, rồi lại bổ sung một câu “Thơm lắm” không biết là để an ủi cô hay thật lòng.Không ai nói gì.Buổi trưa, Giang Tuần giúp Triệu Thương Thương mang về một phần cơm chiên, cô ăn chưa được hai muỗng Du Mân đã đến.”“Nghe nói cậu bị trẹo chân nên tôi đặc biệt đến chúc mừng.””Triệu Thương Thương vẫn còn ngậm cơm trong miệng, hai má phồng lên, tức giận nhìn cậu ta một cái rồi ăn tiếp.Triệu Thương Thương châm chọc: “Cậu đỉnh quá, thôi thì đừng tên Dương Dương nữa, đổi thành Ngưu Ngưu đi.Du Mân đặt trà sữa lên bàn cô, “Quà thăm hỏi, chút tâm ý.”Triệu Thương Thương nghe xong liền đau đầu, “Thật giống tù nhân từ trong phòng giam đi ra hít thở không khí trong lành.Triệu Thương Thương chạm vào ly: “Nóng à?””“Ôi chao cậu yêu cầu nhiều thật, nhiệt độ bình thường thôi. Dù sao cũng không thêm đá, không làm lạnh dạ dày cậu được đâu.” Du Mân kéo ghế ngồi xuống, nhìn Giang Tuần với ánh mắt đầy thông cảm, “Anh bạn, bây giờ cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy à.”Giang Tuần nhìn xuống mắt cá chân chân phải dưới bàn học của cô, “Buổi trưa có phải bôi thuốc không?“Ngồi cùng bàn với tôi thì sao?” Triệu Thương Thương hút một ngụm trà sữa. Giang Tuần nhàn nhã nhìn Du Mân, “Đúng vậy, ngồi cũng bàn với cậu ấy lẽ nào có gì không tốt sao?Giang Tuần nhàn nhã nhìn Du Mân, “Đúng vậy, ngồi cũng bàn với cậu ấy lẽ nào có gì không tốt sao?””Giọng điệu này chính là đang bênh vực.Nói một lúc, bốn người đã tới tường rào bên ngoài khu nhà trọ của giáo viên.Du Mân đã hiểu, cậu không nên mơ mộng hão huyền có thể kéo Giang Tuần về phe mình, Giang Tuần vĩnh viễn là người của phe Triệu Thương Thương.”Cậu ta giả vờ tát miệng mình, “Được, không có gì không tốt, hai người ai cũng tốt, có tôi không tốt thôi, là tôi lắm mồm.””“Đồ diễn sâu.” Triệu Thương Thương khuấy những viên trân châu trong ly trà sữa, hỏi cậu ấy: “Lễ khai mạc hôm nay hoành tráng như vậy, chẳng lẽ cậu không thể hiện chút nào sao?”Ống tay áo rụt lên nửa tấc lộ ra xương cổ tay, ánh nắng tan vỡ phía sau lưng cậu, rải thành một mảng vàng óng ánh.“Thể hiện gì chứ.” Trong lớp, cả đám ồn ào trêu chọc bắt Du Mân mặc JK* cầm bảng lớp, nhưng Du Mân thà chết cũng không chịu.Giang Tuần gối sách sau đầu nghe bọn họ nói tên mình, ngồi dưới gốc cây không mở mắt, chỉ cười cười, nửa người chìm trong nắng.(*mặc JK: chỉ những bộ đồng phục học sinh nữ Nhật Bản, bao gồm áo sơ mi trắng, váy ngắn và các phụ kiện đi kèm.)” Trong lớp, cả đám ồn ào trêu chọc bắt Du Mân mặc JK* cầm bảng lớp, nhưng Du Mân thà chết cũng không chịu.“Tôi muốn đi hóng gió.” Triệu Thương Thương cơm nước xong xuôi, lau miệng rồi nói với Du Mân: “Tiểu Mân Tử, ngươi lui được rồi.”Bạn nữ phía sau nhận lấy, nhìn chằm chằm gáy cậu rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.Du Mân còn chưa kịp phản bác thì giọng của Triệu Dập Thời đã truyền từ cửa sau đến: “Hóng gió cái gì, ngồi yên đi.”Không quên sai khiến Du Mân: “Tiểu Mân Tử, chuẩn bị ghế cho khách.“Sao cậu cũng tới thế?” Triệu Thương Thương khó hiểu, “Đến chỗ chị mở tiệc trà à?”Triệu Thương Thương đáp trả: “Cậu mới đáng ghét.Cô liếc thấy Triệu Dập Thời cầm một hộp bánh ngàn lớp phô mai, lập tức sửa lời: “Hoan nghênh hoan nghênh.”Du Mân nói: “Tôi cũng tiện đường đến nhà thi đấu.Không quên sai khiến Du Mân: “Tiểu Mân Tử, chuẩn bị ghế cho khách.”Không hổ là bạn cùng nhau lớn lên, Du Mân lập tức hiểu ý: “Cậu đã thế này rồi còn muốn đi trộm quýt à?Giang Tuần cười xem kịch, để tờ đơn “Học sinh ưu tú 10 tốt” Dương San đưa cậu điền qua một bên, không có gì đặc sắc hơn cảnh tượng trước mặt này.” Triệu Dập Thời đút hai tay vào túi liếc nhìn cô, dáng vẻ khá ngầu: “Cho dù có trễ nửa tiếng vẫn nộp kịp.Triệu Thương Thương lấy bánh ngàn lớp, nói với Triệu Dập Thời: “Khách khí thế, còn mang đồ đến, có điều bây giờ chị không ăn được, có thể giữ lại làm điểm tâm trà chiều.””“Ăn trưa rồi?” Triệu Dập Thời hỏi.(*Vương Bảo Xuyến là con gái của một gia đình quan lại giàu có, nhưng vì tình yêu, bà đã chọn gả cho Tiết Bình Quý, một chàng trai nghèo.“Ừm ừm, Giang Tuần lấy cơm chiên Dương Châu cho chị rồi.””Triệu Thương Thương cất điểm tâm vào hộc bàn rồi bắt đầu đuổi người, “Không tiếp đãi các vị nữa, tôi thật sự muốn ra ngoài, trong phòng học ngột ngạt muốn chết.””Cô đi lên phía trước, phía sau có ba người đi theo.Triệu Dập Thời biết mảnh đất này, nghe chủ nhiệm khối nói trước kia nơi này được dùng làm căn cứ sinh học, gieo trồng rất nhiều hạt giống thực vật.Giang Tuần cầm theo sách, chân thành nói: “Tôi tiện đường tới thư viện.”Triệu Thương Thương nghi ngờ có phải cậu tham gia nghi thức khai mạc giả không.Du Mân nói: “Tôi cũng tiện đường đến nhà thi đấu.”Triệu Thương Thương không nhịn được cười, cô cũng ngã trái ngã phải.Triệu Dập Thời nói: “Em không tiện đường, chỉ muốn xem bộ dạng đi khập khiễng đáng ghét của chị thôi.'”” Bài hát trong tai Triệu Thương Thương vẫn còn vang lên.Triệu Thương Thương đáp trả: “Cậu mới đáng ghét.”Triệu Thương Thương suy nghĩ một chút, “Cơm chiên Dương Châu.Cô bước xuống cầu thang từng bước một, mặc dù động tác của cô không chậm nhưng chắc chắn cũng không nhanh.”Du Mân đi một lần hai bậc, quay lại nhìn thôi cũng thấy vội, nháy mắt với Triệu Dập Thời: “Anh em, hay cậu cõng cậu ấy xuống đi? Còn vậy nữa trời cũng sắp tối luôn rồi.”Gia đình bà phản đối kịch liệt và từ đó cắt đứt mọi liên lạc với bà.Nhìn thoáng qua Giang Tuần đi thông thả bên cạnh.Tường rào phía tây nằm ở vị trí vắng vẻ, trên đường mòn mọc đầy cỏ dại, lâu ngày không có dấu hiệu quản lý, bình thường ít học sinh đi qua đây.Nếu cậu không chịu cõng thì có lẽ cũng có người nguyện ý cống hiến sức lực. ”Cậu quay lại rồi à?Triệu Thương Thương chỉ cho Triệu Dập Thời cõng cô xuống cầu thang, sau đó cô lập tức xuống khỏi lưng cậu tự đi, ánh mắt hai người tràn đầy vẻ ghét bỏ nhau.Sau khi Giang Tuần ngồi xuống cậu càng gần cô hơn, khoác đồng phục lên lưng ghế, ngón tay nhét tai nghe vào lỗ tai, “Về kiểm tra xem cậu đang nghe gì.Cô cầm ly trà sữa chưa uống hết đi tới sân điền kinh, tận hưởng ánh nắng ấm áp. ”Đang giờ nghỉ trưa, trên sân vẫn còn tốp năm tốp ba học sinh trên người dán thẻ số lớn.”Trên các khu vực được chỉ định cho mỗi lớp học là những hộp nước khoáng và đủ loại trái cây như cam, táo,… Các bạn học đang trực canh, có người đang viết bài thông tin, có người trò chuyện.” Cậu ấy lộ vẻ mặt thưởng thức, khen cô: “Quả thật là thân tàn nhưng chí không tàn.Triệu Thương Thương tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cách xa bài tập sách vở trong lớp khiến cả người cô thoải mái hẳn ra.Trên đường về.Cô huých khuỷu tay vào Du Mân bên cạnh: “Không phải cậu muốn đến nhà thi đấu à, sao chưa đi?”” Giang Tuần nói, “Chỉ là đi một vòng theo lớp thôi.“Giục cái gì mà giục, nhà thi đấu không thoải mái bằng chỗ này, tôi đổi ý rồi, không đi nữa.” Du Mân nằm trên bãi cỏ, ngân nga vài câu theo đài phát thanh, “Sao cậu không giục Giang Tuần đến thư viện đi?”Trên các khu vực được chỉ định cho mỗi lớp học là những hộp nước khoáng và đủ loại trái cây như cam, táo,…Giang Tuần gối sách sau đầu nghe bọn họ nói tên mình, ngồi dưới gốc cây không mở mắt, chỉ cười cười, nửa người chìm trong nắng.Cô đi lên phía trước, phía sau có ba người đi theo.Triệu Thương Thương nhìn cậu một chút.”Ôi chao cậu yêu cầu nhiều thật, nhiệt độ bình thường thôi.“Giang Tuần người ta tự có tính toán, không cần Tiểu Mân Tử cậu quan tâm.” Còn vậy nữa trời cũng sắp tối luôn rồi.Triệu Dập Thời xem đồng hồ lần thứ năm, “Chị còn mười lăm phút hóng gió, hôm nay là thứ tư, buổi trưa có bài kiểm tra toán.”Triệu Dập Thời đoán có lẽ vẫn kịp nên cũng không nói nhiều, đi theo cô.Triệu Thương Thương nghe xong liền đau đầu, “Thật giống tù nhân từ trong phòng giam đi ra hít thở không khí trong lành.”Giáo viên chưa đến, mọi người vẫn chưa tập trung lại, đứng trong hành lang phơi nắng, thảo luận về lễ khai mạc đại hội thể thao vừa rồi.Trên đường về.Triệu Thương Thương hỏi: “Các cậu biết phía sau tường của khu nhà trọ giáo viên có cây quýt không?Triệu Thương Thương hỏi: “Các cậu biết phía sau tường của khu nhà trọ giáo viên có cây quýt không?””Giang Tuần người ta tự có tính toán, không cần Tiểu Mân Tử cậu quan tâm.Nhà trọ của giáo viên không cùng phía với tòa nhà giảng dạy nên bọn họ rất ít khi đi qua bên đó.”Triệu Thương Thương nói tiếp: “Tuần trước cây quýt đã có trái rồi, trái bự bằng nửa nắm tay tôi, bây giờ không biết thế nào rồi.”Triệu Thương Thương tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, cách xa bài tập sách vở trong lớp khiến cả người cô thoải mái hẳn ra.Không hổ là bạn cùng nhau lớn lên, Du Mân lập tức hiểu ý: “Cậu đã thế này rồi còn muốn đi trộm quýt à?” Cậu ấy lộ vẻ mặt thưởng thức, khen cô: “Quả thật là thân tàn nhưng chí không tàn.””Triệu Thương Thương: “Tôi chỉ xem chút thôi, không hái, bị người khác phát hiện cũng không tốt, mất hết mặt mũi.”Du Mân còn chưa kịp phản bác thì giọng của Triệu Dập Thời đã truyền từ cửa sau đến: “Hóng gió cái gì, ngồi yên đi.Giang Tuần nói: “Vậy chỉ nhìn thôi.”Giang Tuần cầm theo sách, chân thành nói: “Tôi tiện đường tới thư viện.Triệu Dập Thời đoán có lẽ vẫn kịp nên cũng không nói nhiều, đi theo cô.”Được thôi Mân Mân. “Dương Dương, cậu về lớp trước đi, đừng để trễ bài kiểm tra.” Triệu Thương Thương nhìn có vẻ vô cùng chu đáo suy nghĩ cho cậu.Bốn, năm đầu phun nước xoay tròn tưới nước, những hạt nước kết thành chuỗi lấp lánh tung tóe trong không trung.“Em tình nguyện đi.” Triệu Dập Thời đút hai tay vào túi liếc nhìn cô, dáng vẻ khá ngầu: “Cho dù có trễ nửa tiếng vẫn nộp kịp.””Triệu Thương Thương châm chọc: “Cậu đỉnh quá, thôi thì đừng tên Dương Dương nữa, đổi thành Ngưu Ngưu đi.”Triệu Dập Thời nói: “Em không tiện đường, chỉ muốn xem bộ dạng đi khập khiễng đáng ghét của chị thôi.Du Mân cười to, suýt nữa đã ngã về phía Giang Tuần, Giang Tuần không chút lưu tình tránh đi.”Tôi muốn đi hóng gió.Du Mân: “Đệch.”)Nói một lúc, bốn người đã tới tường rào bên ngoài khu nhà trọ của giáo viên.”Tường rào phía tây nằm ở vị trí vắng vẻ, trên đường mòn mọc đầy cỏ dại, lâu ngày không có dấu hiệu quản lý, bình thường ít học sinh đi qua đây.Triệu Thương Thương rụt cổ lại,Trên đường đi bọn họ cũng không gặp người khác.Hôm nay là lần gặp nạn của Tiểu Triệu và ba vệ sĩ.Triệu Dập Thời biết mảnh đất này, nghe chủ nhiệm khối nói trước kia nơi này được dùng làm căn cứ sinh học, gieo trồng rất nhiều hạt giống thực vật.”Không cần, ” Triệu Thương Thương nói, “Sáng tối một lần là được.Sau này bị bỏ hoang, được gia đình của giáo viên khai khẩn thành vườn rau. Hai năm sau, trường đã trồng một loạt cây ăn quả ở đây, nhưng có lẽ do phong thủy không tốt nên không có cây nào phát triển tốt và ra quả.Giang Tuần đi phía sau nắm cổ áo đồng phục của cô, “Nhìn đường.Cây quýt đã kết quả mà Triệu Thương Thương nói nằm ở giữa, bảo quanh bởi những cây bưởi.Dây tai nghe lắc lư theo động tác của cậu, giống như có một con chim sẻ đột nhiên đậu trên dây phơi đồ.“Sao nhiều cỏ thế.” Du Mân đẩy cành cây ra, đi về phía trước, “Vương Bảo Xuyến* mà đến đây đào rau dại chắc cũng phải đào mất ba năm.””Triệu Thương Thương không nhịn được cười, cô cũng ngã trái ngã phải. Giang Tuần đi phía sau nắm cổ áo đồng phục của cô, “Nhìn đường.”Du Mân đi một lần hai bậc, quay lại nhìn thôi cũng thấy vội, nháy mắt với Triệu Dập Thời: “Anh em, hay cậu cõng cậu ấy xuống đi?Triệu Thương Thương rụt cổ lại,Triệu Thương Thương chạm vào ly: “Nóng à?Du Mân kéo một cành hái hai trái quýt, Triệu Thương Thương lập tức nói với Triệu Dập Thời: “Chị thật sự chỉ nhìn thôi nhé, là Tiểu Mân Tử hái, không liên quan đến chị.”Hai năm sau, trường đã trồng một loạt cây ăn quả ở đây, nhưng có lẽ do phong thủy không tốt nên không có cây nào phát triển tốt và ra quả.Sau đó cô chìa tay ra với Du Mân, “Cho tôi một trái.”(*mặc JK: chỉ những bộ đồng phục học sinh nữ Nhật Bản, bao gồm áo sơ mi trắng, váy ngắn và các phụ kiện đi kèm.Du Mân vừa tức vừa buồn cười, “Tạm không nói chuyện khác, mình đổi cách xưng hô được không? Đừng gọi tôi nghe như tiểu thái giám vậy chứ.”Triệu Thương Thương lấy bánh ngàn lớp, nói với Triệu Dập Thời: “Khách khí thế, còn mang đồ đến, có điều bây giờ chị không ăn được, có thể giữ lại làm điểm tâm trà chiều.“Được thôi Mân Mân.” Triệu Thương Thương nhận trái quýt, đang tính lột vỏ ăn thử thì trong bụi cây đột nhiên có nước phun ra.”Du Mân ở phía trước, bất ngờ bị phun trúng mặt, trái quýt vừa hái rơi xuống đất, cậu ấy vừa né vừa la: “Đệch đệch đệch!!!””Thể hiện gì chứ.Bốn, năm đầu phun nước xoay tròn tưới nước, những hạt nước kết thành chuỗi lấp lánh tung tóe trong không trung.Dựng đứng sách giáo khoa trên bàn, cô sờ sờ gáy sách, có chút ngượng ngùng: “Tôi cảm thấy mình hôi lắm.Giang Tuần là người phản ứng đầu tiên, cậu cởi khóa đồng phục rồi kéo cô vào lòng, giúp cô che những giọt nước trên đầu.”Triệu Thương Thương trốn dưới áo khoác của Giang Tuần, nghe thấy Du Mân liên tục chửi thể, cười toe toét, hàng mi vừa dài vừa cong lấp lánh ánh nước, đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết.Cô chỉ lo cười, không nhận ra tư thế của hai người giống như đang ôm chặt nhau.Cô phải vịn eo Giang Tuần mới có thể đứng vững, níu lấy áo cậu.”Cô chỉ lo cười, không nhận ra tư thế của hai người giống như đang ôm chặt nhau. ”Giang Tuần cúi đầu nhìn cô một chút rồi dẫn người ra ngoài.)Rời khỏi vòng vây của nước, bọn họ bị xối ướt sũng, dựa vào tường thở dốc.” Triệu Thương Thương cơm nước xong xuôi, lau miệng rồi nói với Du Mân: “Tiểu Mân Tử, ngươi lui được rồi.Triệu Thương Thương lại là người “bị thương” nhẹ nhất.Triệu Thương Thương nói tiếp: “Tuần trước cây quýt đã có trái rồi, trái bự bằng nửa nắm tay tôi, bây giờ không biết thế nào rồi.Du Mân lắc lắc mái tóc ướt, “Tôi phục cậu thật Triệu Thương Thương, có phải mấy anh em tôi kiếp trước nợ tiền cậu không hả?””“Sao lại trách tôi?”Cậu khựng lại, Triệu Thương Thương căng thẳng vì cậu đến gần, “Cậu có ngửi thấy không, mùi dầu xoa bóp ấy, khó chịu lắm. “Chỗ này hoang vu như thế, tôi còn tưởng vòi phun đã hỏng từ lâu rồi, ai biết nó vẫn còn hoạt động bình thường đâu.”Du Mân: “Đệch.Tiểu Triệu vô tội.”Lời tác giả:” Triệu Thương Thương nhìn có vẻ vô cùng chu đáo suy nghĩ cho cậu.Hôm nay là lần gặp nạn của Tiểu Triệu và ba vệ sĩ.”Không phải lớp mười lớp mười một còn có tiết mục biểu diễn sao?(*Vương Bảo Xuyến là con gái của một gia đình quan lại giàu có, nhưng vì tình yêu, bà đã chọn gả cho Tiết Bình Quý, một chàng trai nghèo. Gia đình bà phản đối kịch liệt và từ đó cắt đứt mọi liên lạc với bà.Triệu Thương Thương trốn dưới áo khoác của Giang Tuần, nghe thấy Du Mân liên tục chửi thể, cười toe toét, hàng mi vừa dài vừa cong lấp lánh ánh nước, đôi mắt cong lại như vầng trăng khuyết.Sau khi kết hôn, Tiết Bình Quý phải đi ra chiến trường, để lại Vương Bảo Xuyến sống trong cảnh nghèo khổ suốt 18 năm. Trong suốt thời gian đó, bà sống một mình, chịu đựng gian khó, thậm chí phải đào rau dại để sống qua ngày, thể hiện lòng trung thủy và sự kiên trì của mình.Bàn trước truyền bài tập vừa được phát ra sau, Giang Tuần giữ lại của mình rồi duỗi cánh tay dài, ngửa người ra sau, không quay đầu lại, tiếp tục chuyền mấy quyển còn lại về phía sau.Câu chuyện này thường được kể để ca ngợi tình yêu chân thành, lòng trung thành và sự kiên nhẫn của người phụ nữ trong xã hội truyền thống Trung Quốc. Bài hát đã được phát hết, sau vài giây yên tĩnh, một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.Trong ngữ cảnh đời sống thường ngày, “Vương Bảo Xuyến” thường được nhắc đến với hàm ý châm biếm hoặc vui đùa về việc chịu khó, kiên nhẫn hoặc sống trong cảnh kham khổ.) 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0