Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 71

Lận Vu Lâm

2025-03-05 08:19:34

Xe lái vào bãi đậu xe dưới tiểu khu, Triệu Thương Thương gửi cho Giang Tuần, "Em đến nhà rồi."Triệu Dập Thời cắt đứt hành vi chơi điện thoại của cô, "Xuống xe, tự chuyển hành lý đi."Triệu Thương Thương tự tin: "Không phải có cậu à? Đưa Phật thì phải đưa đến Tây Thiên chứ."Triệu Dập Thời: "Vậy chị cũng phải lăn xuống xe, đứng kế bên nhìn em chuyển đồ." Triệu Thương Thương: "Nhân tiện cổ vũ cậu luôn đúng không?"Cô nói xong liền cất điện thoại, sửa sang cổ áo, lấy ra túi vải nhẹ nhất ở ghế sau ôm chặt trong lòng không buông, còn lại để cho Triệu Dập Thời, cô ở bên cạnh hò hét: "Dương Dương cố lên, Dương Dương cố lên..."Âm thanh ma quỷ rót vào tai. Triệu Dập Thời đen mặt, khiêng vali vào trong, "Chị im miệng được không?" "Thật khó hầu hạ." Triệu Thương Thương phàn nàn. Ba Triệu ở ban công nghe thấy tiếng thì xuống lầu, vừa ra khỏi thang máy đã gặp hai người, ngay lập tức một giọng điệu phiên dịch phim nước ngoài quen thuộc đập vào mặt: "Oh~ phụ thân đại nhân kính yêu của con, lâu quá không gặp!"Ba Triệu nhận cặp sách nặng trĩu trên vai Triệu Dập Thời, cười nói: "Không phải tháng trước mới gặp à?""Ngày nào con cũng nhớ mọi người mà." Triệu Thương Thương nói. Ba Triệu thắc mắc: "Vậy sao không thấy con về?"Triệu Dập Thời nhếch khóe miệng, "Chị ấy không rảnh, bận yêu..." "Con đói rồi." Đề phòng Triệu Dập Thời nói ra lời không nên nói, Triệu Thương Thương lập tức cắt lời cậu, "Ba, tối nay nhà mình ăn gì?""Con vào bếp xem đi, hiếm khi mẹ con nấu ăn."-Học viện Mỹ thuật được nghỉ muộn hơn, phải đến ba ngày sau Giang Tuần mới chính thức được nghỉ đông.Triệu Thương Thương ở nhà buồn bực hai ngày, ngày thứ ba nghĩ đến việc đi đón anh.Tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng mái hiên ở tầng dưới và ngọn cây vẫn còn phủ đầy tuyết chưa tan. Mặt trời xuyên qua những đám mây và sương mù trên đỉnh núi xa xa, ánh sáng vào nhảy múa trên những đỉnh núi phủ tuyết.Triệu Thương Thương đứng cạnh cửa sổ trong phòng chụp cảnh tuyết, chụp không rõ lắm, cô bỗng nhiên muốn về Thanh Sơn Phô, nơi đó mới gọi là xinh đẹp.Cô thay quần áo rồi trang điểm nhẹ, lấy khăn quàng cổ định ra ngoài.Triệu Dập Thời ở phòng bên cạnh mới dậy, mặt mũi uể oải, trông như còn chưa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn: "Đi đâu đấy?""Học viện Mỹ thuật." "Chậc." Triệu Dập Thời gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Hai người yêu đương kiểu gì mà dính nhau thế? Không gặp một chút là chịu không nổi à?" "Cẩu độc thân như cậu không hiểu đâu." "Ai thèm hiểu."Triệu Thương Thương vừa mang giày vừa hỏi: "Trưa có cần mang cơm về cho cậu không?"Hôm nay vợ chồng Diệp Xuân Lâm đi làm, chỉ có Triệu Dập Thời ở nhà.Triệu Dập Thời ngồi phịch trên sô pha định ngủ bù, nhấc chăn lên trùm lại, nhắm mắt hỏi: "Trưa chị về được à?" "Đương nhiên không được rồi." Triệu Thương Thương nói, "Chị chỉ đặt đồ ăn ngoài cho cậu thôi."Triệu Dập Thời: "Chị kêu Giang Tuần đặt đi, đặt món nào đắt vào." Triệu Thương Thương: "OK, chị sẽ chuyển lời cho anh ấy."Triệu Thương Thương không nói cho Giang Tuần biết cô sẽ đến đón anh, cô tự đi tàu điện ngầm rồi chuyển qua xe buýt, đi theo hướng dẫn vào trường.Cô chỉ biết mười một giờ anh thi xong, không biết anh thi ở tòa nào. Sau khi tới cô nhân cơ hội đi dạo khắp nơi. Triệu Thương Thương không quá quen với Học viện Mỹ thuật, thứ nhất, cảm giác phương hướng của cô không tốt, thứ hai, số lần cô đến Học viện Mỹ thuật không nhiều, phần lớn thời gian đếu là Giang Tuần đến Đại học Y học cổ truyền tìm cô.Trên đường lớn có công nhân vệ sinh quét tuyết, hai bà lão vừa trò chuyện vừa dắt chó đi dạo, còn trong đình giữa bãi cỏ với mái cong vút, có người nằm ngửa tận hưởng ánh nắng mặt trời.Bên ngoài có gió, mặt trời yếu ớt, Triệu Thương Thương lạnh đến mức chóp mũi đỏ lên. Dạo một lúc thấy vẫn chưa đến giờ, cô liền ngẫu nhiên bước vào một tòa nhà, định tìm phòng học trống để ngồi nghỉ. Cô không nghe thấy tiếng chuông, trong cầu thang lần lượt có sinh viên đi từ trên xuống.Triệu Thương Thương cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến điều mà Thành Đoá thường xuyên lải nhải bên tai cô "Học viện Mỹ thuật nhiều mỹ nữ", người xinh đẹp, khí chất tốt, đâu đâu cũng thấy, từng tốp từng tốp lướt qua trước mắt cô không ngớt.Giang Tuần ra khỏi phòng thi, chuyện đầu tiên anh làm sau khi mở máy chính là liên lạc với Triệu Thương Thương, còn chưa bấm số thì tin nhắn trên WeChat Triệu Thương Thương gửi đã xuất hiện. Anh gọi cho cô: "Em ở đâu?"Triệu Thương Thương nhìn xung quanh, "Trong một tòa nhà, em cũng không biết nó tên gì, khá thấp, có hơi cũ kỹ, bên ngoài là gạch đỏ, có một mặt tường đều là dây thường xuân.""Anh biết rồi, anh đến tìm em."Giang Tuần vừa đi vừa hỏi cô, "Đến bao lâu rồi?" "Cũng chưa lâu lắm, coi như đi dạo đi."Hai người nói chuyện câu được câu không, một lúc sau Giang Tuần đến. Anh đi tới trước mặt cô: "Đến đón anh tan học à?" "Đúng vậy." Triệu Thương Thương gật đầu, "Là vì em thấy những bạn học khác đều có phụ huynh đến đón nên không thể để anh cô đơn được."Giang Tuần cảm ơn cô.Cô cười vui vẻ, "Không cần khách khí với em, khai giảng em cũng tiễn anh." Giang Tuần dẫn Triệu Thương Thương đến ký túc xá.Triệu Thương Thương quan sát xung quanh, cảm giác hoàn toàn khác biệt với ký túc xá của cô.Bố cục màu sắc mát mẻ, đồ đạc không lộn xộn, gọn gàng sạch sẽ hơn mong đợi, vì chỉ có Giang Tuần và Lý Ôn ở nên không gian có vẻ khá rộng. Lý Ôn không ở trong phòng, trước bàn vẫn còn đặt một hộp vẽ ngoài trời bằng kim loại màu đen. Trên đó kẹp một bức tranh chưa hoàn thành — một cô gái gợi cảm, ăn mặc thời thượng.Triệu Thương Thương nhìn thêm vài lần, Giang Tuần gọi cô: "Thương Thương, tắt máy tính trên bàn giúp anh.""À, được." Triệu Thương Thương tắt laptop, rút điện, "Bỏ vào cặp hả?" "Ừm."Giang Tuần thu dọn tất cả đồ đạc cần mang theo, vừa đủ để lấp đầy một chiếc vali. Triệu Thương Thương ngồi trên ghế của anh, nhìn anh sắp xếp rồi hỏi: "Kỳ nghỉ đông anh định trải qua thế nào, muốn đi đâu chơi không?" "Xem em."Giang Tuần rót cho cô một ly nước ấm. Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có hai người đẩy cửa tiến vào rồi đóng sầm lại, hai bóng người ôm chặt lấy nhau, người đàn ông không thể chờ được nữa muốn đẩy người phụ nữ vào cửa."A!" Một tiếng thét chói tai, ngắn ngủi vang lên.Lý Ôn lập tức quay đầu lại, nhìn thấy tình hình trong phòng ngủ, "Má nó Giang ca ở đây à." Anh ta bình tĩnh kéo bộ quần áo nhăn nheo trên người cô gái xuống, ngoài miệng vẫn không quên chào hỏi với Triệu Thương Thương: "Chào chị dâu Thương Thương."Người phụ nữ đi vào cùng anh ta có lẽ cũng làm theo, ngoại trừ việc cô ấy hét lên vì ngạc nhiên khi đột nhiên nhận thấy có người trong phòng thì sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại.Trên mặt vẫn nở nụ cười không nhìn thấy chút khó xử nào.Một cảnh nóng suýt xảy ra trước mắt, Triệu Thương Thương sặc nước, Giang Tuần vỗ nhẹ lưng cô. Lý Ôn vừa nhìn thấy dáng vẻ Giang Tuần nâng niu bạn gái như báu vật liền cảm thấy cực kỳ hiếm lạ, không nhịn được mà trêu chọc: "Giang ca, quan tâm thế à?""Tối nay đi uống rượu không, gọi chị dâu đi cùng luôn."Triệu Thương Thương bưng ly nước ngẩng đầu nhìn Giang Tuần, "Tối anh còn ra ngoài uống rượu hả?"Lý Ôn nghe thấy liền kìm nén nụ cười xấu xa, bị Giang Tuần lạnh lùng liếc qua. Giang Tuần khom lưng dỗ người trên ghế, "Không có, anh chưa từng đi lần nào."Triệu Thương Thương gật gật đầu. Cô nhận ra có người đang nhìn mình thì nhìn lại, đối diện với ánh mắt của cô gái thời thượng bên cạnh Lý Ôn, người kia đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười với cô. Một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, nhưng lại mang theo cảm giác gượng gạo, như một chiếc mặt nạ được đeo lên.Ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài hành lang, Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần: "Lý Ôn thường xuyên mang con gái về phòng ngủ hả?""Không có." Giang Tuần nói, "Anh cũng mới gặp lần đầu tiên." Triệu Thương Thương "À" một tiếng. "Sao thế?" Giang Tuần cúi đầu hỏi cô. Triệu Thương Thương nhìn chằm chằm mũi giày, tránh nước đọng trong bậc thang, "Anh đừng có học cái xấu với anh ta đó."Cánh tay không xách hành lý của Giang Tuần xoa nhẹ đầu cô, "Không yên tâm à?""Cũng không phải." Triệu Thương Thương ấp úng, "... Phải nhắc anh trước, tránh cho anh bị anh ta ảnh hưởng.""Em có thể kiểm tra bất cứ lúc nào." Giang Tuần nói. "Kiểm tra thế nào?" "Gọi cho anh nhiều hơn."Triệu Thương Thương cong môi, nhìn thấu mục đích của anh: "Có phải anh muốn lừa em gọi cho anh đúng không?""Sao gọi là lừa được." Giang Tuần chuyển cánh tay trên tóc cô xuống nắm tay cô, "Chỉ là dẫn dắt một cách khéo léo thôi."-Mấy ngày này, các trường đại học trên khắp cả nước lần lượt bước vào kỳ nghỉ đông, đồng thời làn sóng họp lớp cũng rộ lên khắp nơi. Triệu Thương Thương phát hiện mấy nhóm chat đều trở nên sôi động—nhóm cấp hai, nhóm trước khi chia lớp năm mười một, và cả nhóm lớp mười hai.Hưởng ứng nhiệt tình nhất chính là nhóm lớp mười hai. Lớp trưởng Chiêm Vũ Tình khởi xướng, dự định tổ chức một buổi tụ họp vào ngày kia.Chiêm Vũ Tình nhắn tin riêng với Triệu Thương Thương, "Thương Thương, cậu có đi không?"Chiêm Vũ Tình: "Thật ra chủ yếu là tôi muốn giúp mấy cô gái lớp mình hỏi thử xem Giang Tuần có đi không. Một học kỳ không gặp, muốn xem thử cậu ấy có xuống sắc chưa. Nhưng tớ không dám hỏi trực tiếp, đành phải nhờ cậu thôi." Triệu Thương Thương trả lời: "Có qua thêm 70 năm nữa cậu ấy vẫn là một ông lão đẹp trai."Chiêm Vũ Tình: "Cậu bảo vệ cậu ấy ghê thật."Chiêm Vũ Tình: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, có phải cậu có ý với cậu ấy không?"Triệu Thương Thương không trả lời tin nhắn của Chiêm Vũ Tình, trực tiếp hỏi Giang Tuần có muốn đi họp lớp không. Thái độ Giang Tuần khá tùy ý, đi hay không đều được, Triệu Thương Thương cũng không khác anh lắm. Sau đó nhìn thấy Dương San lên tiếng trong nhóm hai người mới quyết định đi. Quá trình của một buổi họp lớp là tìm một nhà hàng để ăn một bữa, sau đó đến một phòng riêng để hát karaoke, chơi trò chơi, đánh mạt chược.Triệu Thương Thương thấy chán, ăn xong định đi với Giang Tuần, bỏ qua quá trình phía sau.Hai người nắm tay nhau trong sảnh nhà hàng, bị mấy người bạn học nhìn thấy, trưng ra vẻ mặt "bắt quả tang ngoại tình." Triệu Thương Thương theo phản xạ định buông tay, nhưng Giang Tuần hơi dùng sức, giữ chặt lấy tay cô. Triệu Thương Thương suy nghĩ, phát hiện cũng chẳng sao, hai người quang minh chính đại yêu đương, có người nhìn thấy cũng không sao, lập tức thản nhiên.Sau khi đi vệ sinh ra, lướt nhìn điện thoại, trong nhóm chat đã tràn ngập tin nhắn chúc mừng.Giang Tuần gửi lì xì trong nhóm, khách khí nói "Cảm ơn mọi người đã chúc phúc", thẳng thắn thừa nhận chuyện này.Còn có người tìm Triệu Thương Thương nói chuyện riêng.Chiêm Vũ Tình: "Khó trách cậu bảo vệ như thế, hóa ra đã hẹn hò rồi, sao không nói sớm? Triệu Thương Thương cậu không phúc hậu gì cả." Thư Tiểu Tri, người sau khi tốt nghiệp cấp ba chưa từng liên lạc cũng gửi một tin nhắn: "Hu hu hu hu, tôi từ bỏ rồi."Triệu Thương Thương nói thầm trong lòng sao giờ cậu mới từ bỏ.Triệu Thương Thương cất điện thoại rồi cẩn thận quan sát Giang Tuần, đột nhiên đề nghị: "Nếu không em mua khăn voan cho anh nhé?"Giang Tuần: "?"Triệu Thương Thương: "Che anh lại."Không cho người khác nhìn thấy anh thì sẽ không còn ai ngấp nghé anh nữa. Giang Tuần cụp mắt, hiển nhiên anh đã hiểu sai ý cô, im lặng một lúc rồi nói: "Anh còn tưởng em muốn cưới anh."Triệu Thương Thương cười đủ ba phút vì câu này của anh.-Diệp Xuân Lâm gọi tới, "Thương Thương, Dương Dương về nhà chưa, có phải nó đang ngủ bù không, mẹ gọi cho nó không ai nhận." "Giờ con không ở nhà, mẹ đợi chút con gọi thử." Triệu Thương Thương nói.Hôm qua Triệu Dập Thời cũng đi chơi, cả đêm không về nhà, chỉ báo với người nhà một tiếng trước khi đi. Mười phút sau, Triệu Thương Thương liên lạc được với Triệu Dập Thời thông qua Du Mân, điện thoại Triệu Dập Thời hết pin, bây giờ hai người họ đang trong tiệm net.Giang Tuần lái xe đến tiệm net.Đúng lúc Triệu Dập Thời và Du Mân cũng xuống cầu thang sắt, Triệu Thương Thương nhìn thấy quầng thâm đen dưới mắt hai người họ, hỏi: "Tối qua hai người thức cả đêm đến giờ vẫn chưa ngủ à?""Tiểu tâm can."Triệu Thương Thương vừa thốt ra, ba người còn lại có biểu cảm khác nhau. Du Mân nhíu mày, ngũ quan hơi vặn vẹo: "Cậu nói lại xem." Triệu Thương Thương không hiểu: "Tiểu tâm can?"Cô bỗng nhiên nhận ra gì đó, lập tức giải thích: "Không phải, ý tôi là các cậu đừng thức đêm, CHÚ Ý GAN CỦA MÌNH, chứ không phải gọi các cậu..."(*Tiểu tâm can còn dùng để gọi người yêu, kiểu "bé yêu" đồ á, nếu dịch theo từng chữ thì là "chú ý gan")Cô nói xong tự khiến mình buồn nôn.Ngoài Giang Tuần thì mọi người đều không hẹn mà cùng "Ọe ——" Triệu Dập Thời và Du Mân đói bụng nên tìm một quán mì gần đó ăn no rồi về nhà ngủ bù.Giang Tuần và Triệu Thương Thương chờ bọn họ trên xe.Giang Tuần xem điện thoại, sau khi trả lời tin nhắn xong, đưa ra một đề nghị nhỏ cho Triệu Thương Thương: "Thương Thương, đừng tùy tiện rút gọn câu."Triệu Thương Thương đang ăn khoai tây chiên phản ứng lại, đến gần nhìn anh, "Anh ghen hả?""Lúc nãy em không cẩn thận nói nhanh thôi." Cô đút khoai tây chiên cho anh, "Nếu không em gọi anh là đại tâm can là được rồi."= Hết chương 71 =

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Số ký tự: 0