Ngoan đến thế
Lận Vu Lâm
2025-03-05 08:19:34
Du Lệ vạch trần: “Tiền trong wechat của em vẫn còn ba trăm ba…==============Giang Tuần hỏi Cổ Khâu Thành: “Cậu ấy đang hát bài gì thế?Cổ Khâu Thành bưng trà vào phòng vẽ tranh thì phát hiện Giang Tuần đang nhìn chằm chằm máy tính bảng, không biết đang xem gì.Giang Tuần nâng đầu gối phải lên, đóng sách lại, vẻ mặt không nhìn ra dấu vết gì nhưng trong giọng nói lại có sự kháng cự: “Cháu hết bệnh rồi.Anh ấy đến gần xem thử, là giao diện trực tiếp của Thanh Phong TV.Du Mân thích ca hát.Có điều phòng phát trực tiếp đen kịt không có ai, bình luận “Chủ phòng đã tạm thời rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp và đang nâng tạ” nổi lên trên màn hình.”“Đang xem livestream à?” Cổ Khâu Thành hỏi.Có điều nghĩ đến việc cậu vẫn còn bệnh nên cô cũng kiên nhẫn hơn.Giang Tuần dựa vào ghế, vuốt ve đầu cọ, “Cháu đắt sao?”Triệu Thương Thương làm người hòa giải, an ủi Du Mân: “Hôm nay có rượu hôm nay say, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của mọi người.Cổ Khâu Thành nói không do dự: “Đương nhiên.”Cô nhìn thoáng qua Giang Tuần, phát hiện cậu đã gật đầu. Anh ấy nói rất tự hào.Trình Thủy: “Đều là anh em.Hai năm qua Giang Tuần đã trở nên nổi tiếng trong giới hội họa, tranh của cậu rất khó tìm, giá được đẩy lên vô cùng cao.Giống như đang ở trong một khu phố nhộn nhịp.Cổ Khâu Thành: “Sao lại hỏi chuyện này? Có người muốn mua tranh của cháu à? Nói người đó liên hệ với chú…”Mấy người đứng hát, thỉnh thoảng lại chen lấn nhau.“Cháu hỏi vậy thôi.”Cổ Khâu Thành thật sự đạp ga xe thể thao yên tâm mà rời đi.Lúc nãy Giang Tuần quét mã vào phòng trực tiếp, nhìn thấy cô gái mới chúc mừng sinh nhật lúc sáng đang cảm khái với vẻ mặt nghiêm túc: “Giang Tuần đúng là đắt thật.”Triệu Thương Thương nghi ngờ: “Tìm cháu?Sau đó hình ảnh buổi trực tiếp liền bị cắt.” Nụ cười của Triệu Thương Thương có chút gượng gạo, mất tự nhiên, còn hơi dè dặt.Cổ Khâu Thành cảm thấy Giang Tuần không đúng lắm nhưng không nói ra được, anh ấy đặt tách trà lên bàn, phát hiện trên thảm lông cừu có một tấm thẻ không rõ lai lịch, có mã QR lớn và dòng chữ quảng cáo “Đặt hàng đào vàng”. Trong iPad đột nhiên truyền đến tiếng động khá lớn.“Thẻ quảng cáo ở đâu ra thế?”Nhìn thấy KTV ngoài trời, cậu ấy quét mã chọn bài hát của Mayday.Giang Tuần: “Nhặt được sau vườn.”Giang Tuần dựa vào ghế, vuốt ve đầu cọ, “Cháu đắt sao?Buổi sáng chỉ có hai người đến chơi, cũng chỉ có một mình Triệu Thương Thương đi qua sau vườn, không cần nói cũng biết ai làm rơi.”Cổ Khâu Thành quét mã QR, giao diện điện thoại tiến vào một phòng trực tiếp giống Giang Tuần, bên dưới có liên kết mua đào vàng.”Cổ Khâu Thành tiện tay bấm theo dõi, không có ai nhưng anh ấy cũng gửi một đợt quà rồi thương lượng với Giang Tuần: “Phòng làm việc đang muốn phát phúc lợi nghỉ hè cho mọi người, nếu không mua mấy hộp trái cây đi?”==============Tận dụng cơ hội để mang lại lợi ích.”Mèo tam thể nằm trên đùi Giang Tuần như đang ăn vạ, chân trước duỗi ra, lộ đệm thịt màu hồng, bước lên cánh tay cậu.Cô đã đồng ý với Cổ Khâu Thành một cách quá qua loa.“Được ạ.” Giang Tuần nói.”Mấy ngày liên tiếp, Triệu Thương Thương và Trình Thủy đến bãi cỏ bày sạp bán hàng.Cổ Khâu Thành lại khen cô: “Cháu hát rất hay đó. Trình Thủy nói với Triệu Thương Thương, có người ở khu biệt thự trên núi Thất Nha đặt một đơn hàng lớn tại cửa hàng của nhà cô ấy.Giang Tuần nhận ra Triệu Thương Thương trong đó.Triệu Thương Thương không nghĩ nhiều, người đến núi Thất Nha nghỉ mát là những người có tiền, mua nhiều một chút cũng không có gì lạ.Có người muốn mua tranh của cháu à?Trước sạp hàng có người tới, lượng khách đến nhiều hơn trước kia.Trình Thủy trả lời một chữ “Được”.Triệu Thương Thương lấy bình nước hoạt hình dung tích lớn đeo trên vai xuống, mở nắp ra rót cho Trình Thủy một ly, “Đậu nành lạnh.””Trình Thủy uống hai ngụm lớn, chuẩn bị thiết bị phát sóng trực tiếp và một chiếc quạt nhỏ, sau đó lấy hộp trái cây và bánh ngọt đã chuẩn bị từ trong túi ra.”Hai người giống như đang đi cắm trại, vừa ăn vừa bán trái cây.Mặc dù bọn họ chỉ mới gặp nhau một hai lần, cô còn đưa lưng về phía máy quay không lộ mặt.Điện thoại rung lên, Triệu Thương Thương nhìn tin nhắn trong nhóm, “Ngày mai Du Mân và Du Lệ sẽ về.””Trình Thủy: “Ồ.”Tận dụng cơ hội để mang lại lợi ích.Triệu Thương Thương: “Nếu Du Mân nhờ cậu kéo cậu ta chơi game nâng hạng thì cậu cứ bảo cậu ta giúp cậu bán trái cây, trao đổi, có biết không?”” Cổ Khâu Thành hỏi.Trình Thủy gật đầu: “Ừm.”Cổ Khâu Thành và Giang Tuần đã đến trước mặt, Triệu Thương Thương vẫy vẫy tay.Giây tiếp theo, quả nhiên Du Mân @Trình Thủy trong nhóm: “A Thủy, ngày mai cùng chơi game đi.”Cổ Khâu Thành cảm thấy mỗi khi tới lúc này, cậu mới có vài phần dáng vẻ của một đứa trẻ.Trình Thủy trả lời một chữ “Được”.Buổi chiều đầu tiên về Thanh Sơn Phô, Du Mân nghe nói Triệu Thương Thương và Trình Thủy bày sạp bán hàng ở bãi cỏ nên lập tức chạy tới.Trong nhóm có 5 người, Triệu Thương Thương Triệu Dập Thời, Du Mân Du Lệ, cộng với Trình Thủy. Lúc trước để tiện lập nhóm chơi game nên mới tạo nhóm này.”Được ạ.Ngoài Triệu Dập Thời và Trình Thủy thì ba người còn lại đều chơi rất gà.Triệu Dập Thời: “Mời một người là mời.Triệu Thương Thương chuyển động ngón tay, đổi tên nhóm thành “Người đẹp và quái vật”.Trong phòng vang lên tiếng nhạc nền.Hai giây sau đã bị Du Mân sửa thành “Ông bố và đám nhãi con của ông ấy”, sau đó đã gây ra cuộc tranh luận cuối cùng xem ai là ông bố.Cô cầm mic trong tay, cổ họng đột nhiên tịt ngòi. Cuối cùng không có kết quả.Giang Tuần giữ im lặng, không quá hứng thú.Tên nhóm bị Du Lệ tạm đổi thành “Thế giới hòa bình.”Trà đang được đun trong chiếc bếp nhỏ trên chiếc bàn trà thấp.–Triệu Thương Thương đột nhiên lại cảm thấy không khó đối phó nữa. Trong phòng vang lên tiếng nhạc nền.Giống như đang ở trong một khu phố nhộn nhịp.Người bị bệnh không thoải mái, có lẽ cậu muốn yên tĩnh nhìn người khác vui vẻ.Giang Tuần nằm trên ghế sô pha, trên đầu gối có đặt một quyển sách thật dày, thỉnh thoảng lật một trang.Triệu Thương Thương vô cùng nghĩa khí vỗ ngực nói: “Chú yên tâm, cháu trông giúp chú.Trà đang được đun trong chiếc bếp nhỏ trên chiếc bàn trà thấp.Cô đang nghĩ xem nên chiêu đãi cậu thế nào với tư cách chủ nhà một cách tận tình nhất.Cổ Khâu Thành liếc nhìn chiếc iPad bên cạnh, quả nhiên cậu đang xem phòng trực tiếp nào đó trên Thanh Phong TV.”Hai ngày nay lúc Giang Tuần vẽ tranh, uống trà, đọc sách, chơi với mèo đều sẽ mở phòng trực tiếp này.Thứ xuất hiện trong ống kính không còn là những quả đào vàng, ống kính kéo xa, đóng khung bầu trời màu hồng tím vào buổi tối mùa hè và bãi cỏ đông đúc.Thật ra không có gì đáng xem.”Phần lớn thời gian ống kính đều đang quay giỏ đào vàng, ngay cả tiếng la hét cũng không có.”Có lẽ Cổ Khâu Thành cũng thấy chán nên ngồi xuống xem trực tiếp một lúc. Triệu Thương Thương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đi nói một tiếng với Trình Thủy, nói mình không hát nữa, bảo bọn họ chơi đi, cô đi trông sạp hàng giúp Trình Thủy.Dì chăm sóc cuộc sống hàng ngày gõ cửa, mang thuốc đến cho Giang Tuần.Thật ra không có gì đáng xem.Giang Tuần nâng đầu gối phải lên, đóng sách lại, vẻ mặt không nhìn ra dấu vết gì nhưng trong giọng nói lại có sự kháng cự: “Cháu hết bệnh rồi.”Không có lí do gì, Giang Tuần chắc chắn đó là cô.Vẻ mặt Cổ Khâu Thành như đang nói “Cháu lừa ai thế”. “Giọng cháu vẫn còn khàn kìa.””“…”Du Mân: “Có chuyện của các cậu à!Giang Tuần không vui vẻ uống một ngụm thuốc.Hai người bước xuống không tính là quá quen thuộc, nhưng cũng không thể nhận lầm khuôn mặt đó.Đáy bát còn sót lại một loại cặn thuốc màu nâu, khi lắc sẽ tỏa ra mùi cay nồng, đắng chát.Triệu Thương Thương liếc nhìn Giang Tuần, cậu đứng quay lưng về phía đèn đường, dưới lông mi có một bóng mờ, sắc môi trắng bệch.Giang Tuần đưa chén rỗng cho dì rồi lập tức vào nhà vệ sinh súc miệng, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ không vui, khuôn mặt tái nhợt của cậu ửng đỏ lên do ho nhiều.Ngoài Triệu Dập Thời và Trình Thủy thì ba người còn lại đều chơi rất gà.Cậu nhăn mặt, mắng người bằng ánh mắt.Giang Tuần đưa chén rỗng cho dì rồi lập tức vào nhà vệ sinh súc miệng, gương mặt thanh tú lộ ra vẻ không vui, khuôn mặt tái nhợt của cậu ửng đỏ lên do ho nhiều.Cổ Khâu Thành cảm thấy mỗi khi tới lúc này, cậu mới có vài phần dáng vẻ của một đứa trẻ.” Giang Tuần nói.Nước trên bếp đã sôi.”Cổ Khâu Thành tự pha trà cho mình, nếm thử rồi ngăn Giang Tuần lại: “Cháu vừa uống thuốc xong, đừng uống trà.”Cổ Khâu Thành bưng trà vào phòng vẽ tranh thì phát hiện Giang Tuần đang nhìn chằm chằm máy tính bảng, không biết đang xem gì.Giang Tuần thu tay lại.Hai năm qua Giang Tuần đã trở nên nổi tiếng trong giới hội họa, tranh của cậu rất khó tìm, giá được đẩy lên vô cùng cao.Trong iPad đột nhiên truyền đến tiếng động khá lớn.Triệu Thương Thương tự mình biết mình, kiên quyết không muốn hát chung với Du Mân.Thứ xuất hiện trong ống kính không còn là những quả đào vàng, ống kính kéo xa, đóng khung bầu trời màu hồng tím vào buổi tối mùa hè và bãi cỏ đông đúc.”Trên bãi cỏ có hai chiếc loa và một màn hình điện tử, dựng thành một sân khấu KTV ngoài trời đơn giản.Cổ Khâu Thành bị hỏi khó: “Hình như chú từng nghe rồi nhưng hình như cũng chưa từng nghe.Có mấy chàng trai và cô gái đang chọn bài hát, họ khoác vai nhau, cậu hát một câu, tôi hát một câu.Cuối cùng cũng có phản ứng.Thỉnh thoảng bạn chen tôi một cái, tôi đẩy bạn một cái.” Cổ Khâu Thành nói. Giang Tuần nhận ra Triệu Thương Thương trong đó.”Mặc dù bọn họ chỉ mới gặp nhau một hai lần, cô còn đưa lưng về phía máy quay không lộ mặt.”Không có lí do gì, Giang Tuần chắc chắn đó là cô.Anh ấy đến gần xem thử, là giao diện trực tiếp của Thanh Phong TV.Đúng lúc micro truyền đến tay cô, cô chiếm micro, pose một dáng xưa cũ, căng cổ họng rống lên hai câu.”Tôi muốn ăn thịt dê nướng.Hiệu quả thu âm của điện thoại khá kém, xung quanh lại ồn ào, tiếng hát giống như tiếng nước sông Hoàng Hà, quanh co uốn lượn.Triệu Thương Thương lấy bình nước hoạt hình dung tích lớn đeo trên vai xuống, mở nắp ra rót cho Trình Thủy một ly, “Đậu nành lạnh. Giang Tuần hỏi Cổ Khâu Thành: “Cậu ấy đang hát bài gì thế?”Triệu Thương Thương đẩy micro đi, ánh mắt để ý đến Giang Tuần và Cổ Khâu Thành, cảm thấy có lẽ hai người họ cũng đã nhìn thấy mình, thế là cô chủ động trốn khỏi đội ngũ đang hát.Cổ Khâu Thành bị hỏi khó: “Hình như chú từng nghe rồi nhưng hình như cũng chưa từng nghe.”Giống như có một cái bẫy nào đó.–”Từ nhỏ Triệu Thương Thương ca hát đã không đầy đủ ngũ âm, nếu nâng tone cao lên một chút cô sẽ không lên nổi.Phần lớn thời gian ống kính đều đang quay giỏ đào vàng, ngay cả tiếng la hét cũng không có.Ở điểm này Triệu Dập Thời không khác với cô lắm, kẻ tám lạng người nửa cân. Thỉnh thoảng bạn chen tôi một cái, tôi đẩy bạn một cái.Trong nhóm bạn từ nhỏ, Du Mân là người hát hay nhất, cảm giác tiết tấu mạnh nhất, cậu ấy còn từng học nhảy, một người chiếm mic đúng chuẩn.”Du Mân thích ca hát.Trình Thủy gật đầu: “Ừm.Cậu ấy còn thích kéo Triệu Thương Thương lên hát chung.”Buổi chiều đầu tiên về Thanh Sơn Phô, Du Mân nghe nói Triệu Thương Thương và Trình Thủy bày sạp bán hàng ở bãi cỏ nên lập tức chạy tới. Nhìn thấy KTV ngoài trời, cậu ấy quét mã chọn bài hát của Mayday.Buổi sáng chỉ có hai người đến chơi, cũng chỉ có một mình Triệu Thương Thương đi qua sau vườn, không cần nói cũng biết ai làm rơi.Triệu Thương Thương tự mình biết mình, kiên quyết không muốn hát chung với Du Mân.”Nhưng Du Mân nói cô hát thì sẽ mời cô ăn đồ nướng, Triệu Thương Thương cảm thấy có lời nên quả quyết cầm mic lên, “Được, không phải chỉ hát thôi sao, tôi hát.”Nói người đó liên hệ với chú…“Tôi muốn ăn thịt dê nướng.” Cô chọn món trước.Có một đám đông thưa thớt ngăn cản, Triệu Thương Thương không chắc họ có nhìn thấy cô hay không.Không chỉ Triệu Thương Thương, Trình Thủy cũng qua đó: “Thêm một bàn tôm hùm nhỏ nữa.”Chờ cô nhảy vào.Triệu Dập Thời đang cầm điện thoại chém giết trong game cũng đuổi theo, thêm món: “Gà rán.”Du Lệ không cam lòng yếu thế đẩy lại, thân hình cậu ấy cường tráng, lực mạnh, đánh trâu cách núi, không chỉ Du Mân mà ngay cả Triệu Thương Thương cách một chỗ cũng bị liên lụy, cả người cô ngả về bên trái.Du Lệ, anh trai Du Mân, sau khi do dự một giây thì cũng không chọn gì quá khó: “Bánh bao nhỏ nướng than.”Như một người cha già quan tâm.Mấy người đứng đơ mặt thành một hàng, chờ Triệu Thương Thương chọn bài hát.” Du Mân: “Có chuyện của các cậu à! Tôi có nói mời các cậu ăn hả?””Trình Thủy: “Đều là anh em.”Cổ Khâu Thành liếc nhìn chiếc iPad bên cạnh, quả nhiên cậu đang xem phòng trực tiếp nào đó trên Thanh Phong TV.Triệu Dập Thời: “Mời một người là mời.”” Triệu Thương Thương hỏi Cổ Khâu ThànhDu Lệ: “Mời hai người cũng là mời.”” Du Mân: “Tôi không có tiền.””Du Lệ vạch trần: “Tiền trong wechat của em vẫn còn ba trăm ba…””“Móa, Du Lệ, anh lại nhìn lén điện thoại em!” Du Mân tức giận nhào qua, “Đó là toàn bộ tiền tiêu vặt cả một học kỳ của em đó!”Triệu Thương Thương chuyển động ngón tay, đổi tên nhóm thành “Người đẹp và quái vật”.Du Lệ trốn sau lưng Triệu Thương Thương.Vẻ mặt Cổ Khâu Thành như đang nói “Cháu lừa ai thế”.Triệu Thương Thương làm người hòa giải, an ủi Du Mân: “Hôm nay có rượu hôm nay say, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ của mọi người.”Có lẽ Cổ Khâu Thành cũng thấy chán nên ngồi xuống xem trực tiếp một lúc.Cô nói xong thì lục túi mình, lấy ra một đồng xu 5 tệ, “Tôi góp với cậu.””Đang xem livestream à?Du Mân: “…”Triệu Thương Thương bắt đầu hối hận, cảm thấy Giang Tuần có chút khó đối phó.Nhạc dạo của bài hát đã vang lên, câu đầu tiên vẫn còn ổn, cô cảm thấy không tệ, sau đó truyền cho người kế tiếp.Triệu Dập Thời đẩy vai cô, “Thất thần gì thế?Hai cái micro truyền tới truyền lui.Triệu Dập Thời đang cầm điện thoại chém giết trong game cũng đuổi theo, thêm món: “Gà rán.Du Mân cong eo cố ý đụng Du Lệ bên phải.”Du Lệ không cam lòng yếu thế đẩy lại, thân hình cậu ấy cường tráng, lực mạnh, đánh trâu cách núi, không chỉ Du Mân mà ngay cả Triệu Thương Thương cách một chỗ cũng bị liên lụy, cả người cô ngả về bên trái.Từ nhỏ Triệu Thương Thương ca hát đã không đầy đủ ngũ âm, nếu nâng tone cao lên một chút cô sẽ không lên nổi.Mấy người đứng hát, thỉnh thoảng lại chen lấn nhau.”Hai người nghe thấy rồi sao?Triệu Thương Thương càng hát càng high, hát rất tự tin, hát rất mạnh mẽ, hoàn toàn quên chuyện mình dễ lạc nhịp, có người hát chung nên cô cũng không sợ mất mặt.Triệu Thương Thương không hề nhắc gì tới chuyện hát hò lúc nãy, chỉ nói: “Đi dạo ạ. Hát một lúc, ánh mắt cô quét qua, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một chiếc xe thể thao màu xám bạc cool ngầu đậu ven đường.Hai ngày nay lúc Giang Tuần vẽ tranh, uống trà, đọc sách, chơi với mèo đều sẽ mở phòng trực tiếp này.Hai người bước xuống không tính là quá quen thuộc, nhưng cũng không thể nhận lầm khuôn mặt đó.Hai người ung dung đi về phía KTV ngoài trời.—— Giang Tuần và Cổ Khâu Thành.”Hai người ung dung đi về phía KTV ngoài trời.Bên đó là sạp hàng của bạn tôi, tôi đang bán trái cây giúp cậu ấy.Có một đám đông thưa thớt ngăn cản, Triệu Thương Thương không chắc họ có nhìn thấy cô hay không. Cô cầm mic trong tay, cổ họng đột nhiên tịt ngòi.Khen đến mức khiến cô lâng lâng.Lời bài hát tiếp theo trở nên vô cùng nóng bỏng đến mức khiến cô không mở miệng được.Giang Tuần thu tay lại.Triệu Dập Thời đẩy vai cô, “Thất thần gì thế?”Mấy ngày liên tiếp, Triệu Thương Thương và Trình Thủy đến bãi cỏ bày sạp bán hàng.Triệu Thương Thương vội vàng đưa mic cho cậu, “Chị không hát nữa.”Cậu đang nhìn về phía cô, mái tóc trên trán bị cơn gió đêm hè làm rối tung, lộ ra một đôi mắt trong veo, sạch sẽ, cậu chớp mắt giống như đang im lặng đợi cô qua đó.“Chị làm gì thế?”Cổ Khâu Thành đau đầu nói, “Trước đó nó luôn buồn chán ở nhà nên chú kêu nó ra ngoài hóng gió một chút, ai ngờ bệnh viện thú cưng đột nhiên gọi điện cho chú, bây giờ chú phải chạy đi xem Cổ Nại thế nào rồi…“Chị thật sự không hát nữa.”Ở điểm này Triệu Dập Thời không khác với cô lắm, kẻ tám lạng người nửa cân.Triệu Thương Thương đẩy micro đi, ánh mắt để ý đến Giang Tuần và Cổ Khâu Thành, cảm thấy có lẽ hai người họ cũng đã nhìn thấy mình, thế là cô chủ động trốn khỏi đội ngũ đang hát.Đáy bát còn sót lại một loại cặn thuốc màu nâu, khi lắc sẽ tỏa ra mùi cay nồng, đắng chát.Cổ Khâu Thành và Giang Tuần đã đến trước mặt, Triệu Thương Thương vẫy vẫy tay.Du Lệ, anh trai Du Mân, sau khi do dự một giây thì cũng không chọn gì quá khó: “Bánh bao nhỏ nướng than.Cổ Khâu Thành nở nụ cười chân thành, “Thương Thương ra ngoài chơi à?””Cậu có muốn đi dạo xung quanh đây không?Triệu Thương Thương không hề nhắc gì tới chuyện hát hò lúc nãy, chỉ nói: “Đi dạo ạ.”Trình Thủy nói với Triệu Thương Thương, có người ở khu biệt thự trên núi Thất Nha đặt một đơn hàng lớn tại cửa hàng của nhà cô ấy.Cổ Khâu Thành lại khen cô: “Cháu hát rất hay đó.”Mấy người đứng đơ mặt thành một hàng, chờ Triệu Thương Thương chọn bài hát. “Hai người nghe thấy rồi sao?” Nụ cười của Triệu Thương Thương có chút gượng gạo, mất tự nhiên, còn hơi dè dặt.Triệu Thương Thương: “Nếu Du Mân nhờ cậu kéo cậu ta chơi game nâng hạng thì cậu cứ bảo cậu ta giúp cậu bán trái cây, trao đổi, có biết không?Cô nhìn thoáng qua Giang Tuần, phát hiện cậu đã gật đầu.”…“Thật ra chỉ nghe thấy giọng cháu.” Cổ Khâu Thành nói.Lời bài hát tiếp theo trở nên vô cùng nóng bỏng đến mức khiến cô không mở miệng được.“Cháu… không biết hát lắm, hơi lạc tông.””Cổ Khâu Thành lại khen ngợi cô một cách chân thành đến mức khiến Triệu Thương Thương nghi ngờ tự hỏi liệu cô có thực sự đã chôn vùi tài năng ca hát của mình trong mười bảy năm qua hay không.”Khen đến mức khiến cô lâng lâng.”Thẻ quảng cáo ở đâu ra thế? Giống như có một cái bẫy nào đó.”Thật ra chỉ nghe thấy giọng cháu.Chờ cô nhảy vào.Cổ Khâu Thành nở nụ cười chân thành, “Thương Thương ra ngoài chơi à?Sau đó Cổ Khâu Thành hỏi tới Diệp Xuân Lâm, “Mẹ cháu có nhà không?”Có mấy chàng trai và cô gái đang chọn bài hát, họ khoác vai nhau, cậu hát một câu, tôi hát một câu.“Mẹ cháu đi làm rồi ạ, cuối tuần mới về.” Triệu Thương Thương hỏi, “Chú tìm mẹ cháu ạ?”Đến lúc cô nói xong, vừa quay đầu lại thì thấy Giang Tuần đã nghiêm túc ngồi xuống ghế nhỏ trước sạp hàng.Cổ Khâu Thành: “Không có gì, không có gì, chú tìm cháu.”” Triệu Thương Thương nghi ngờ: “Tìm cháu?””Cổ Khâu Thành nói vòng vo, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: “Thương Thương, chú có thể nhờ cháu một việc được không?”Có điều phòng phát trực tiếp đen kịt không có ai, bình luận “Chủ phòng đã tạm thời rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp và đang nâng tạ” nổi lên trên màn hình.“Chú nói đi ạ.”Giây tiếp theo, quả nhiên Du Mân @Trình Thủy trong nhóm: “A Thủy, ngày mai cùng chơi game đi.“Bây giờ chú phải vào nội thành đón Cổ Nại, để A Tuần lại đây một lúc có được không?””Cổ Khâu Thành tránh Giang Tuần, nhỏ giọng nói với Triệu Thương Thương: “Làm phiền cháu giúp chú coi chừng nó một chút, đừng để nó ăn lung tung đồ lạnh, đồ cay hay đồ gì đó dễ nóng trong người.””Như một người cha già quan tâm.Hai cái micro truyền tới truyền lui.Triệu Thương Thương liếc nhìn Giang Tuần, cậu đứng quay lưng về phía đèn đường, dưới lông mi có một bóng mờ, sắc môi trắng bệch.Không chỉ Triệu Thương Thương, Trình Thủy cũng qua đó: “Thêm một bàn tôm hùm nhỏ nữa.“Cậu ấy vẫn chưa khỏi bệnh ạ?” Triệu Thương Thương hỏi Cổ Khâu ThànhHiệu quả thu âm của điện thoại khá kém, xung quanh lại ồn ào, tiếng hát giống như tiếng nước sông Hoàng Hà, quanh co uốn lượn.“Vẫn chưa khỏi hẳn nên dẫn tới nhiễm trùng amidan.””Cổ Khâu Thành đau đầu nói, “Trước đó nó luôn buồn chán ở nhà nên chú kêu nó ra ngoài hóng gió một chút, ai ngờ bệnh viện thú cưng đột nhiên gọi điện cho chú, bây giờ chú phải chạy đi xem Cổ Nại thế nào rồi…”Điện thoại rung lên, Triệu Thương Thương nhìn tin nhắn trong nhóm, “Ngày mai Du Mân và Du Lệ sẽ về.Triệu Thương Thương vô cùng nghĩa khí vỗ ngực nói: “Chú yên tâm, cháu trông giúp chú.””Mẹ cháu đi làm rồi ạ, cuối tuần mới về.Cổ Khâu Thành thật sự đạp ga xe thể thao yên tâm mà rời đi.Cổ Khâu Thành: “Không có gì, không có gì, chú tìm cháu.Anh ấy vừa đi, chỉ còn lại Triệu Thương Thương một mình đối mặt với Giang Tuần. Cô đang nghĩ xem nên chiêu đãi cậu thế nào với tư cách chủ nhà một cách tận tình nhất.Hai người giống như đang đi cắm trại, vừa ăn vừa bán trái cây.“Cậu có muốn đi dạo xung quanh đây không?””Giang Tuần giữ im lặng, không quá hứng thú.Xung quanh người đến người đi.Vì cổ họng không thoải mái nên cậu còn nói ít hơn bình thường, từ nãy đến giờ cậu chưa nói câu nào.”Chú nói đi ạ.Triệu Thương Thương bắt đầu hối hận, cảm thấy Giang Tuần có chút khó đối phó.” Triệu Thương Thương hỏi, “Chú tìm mẹ cháu ạ?Cô đã đồng ý với Cổ Khâu Thành một cách quá qua loa.”Có điều nghĩ đến việc cậu vẫn còn bệnh nên cô cũng kiên nhẫn hơn.Cuối cùng không có kết quả.Người bị bệnh không thoải mái, có lẽ cậu muốn yên tĩnh nhìn người khác vui vẻ. Cổ Khâu Thành: “Sao lại hỏi chuyện này?Triệu Thương Thương chỉ chỉ sạp trái cây của Trình Thủy, thương lượng với Giang Tuần: “Cậu có muốn qua đó ngồi một lúc không? Bên đó là sạp hàng của bạn tôi, tôi đang bán trái cây giúp cậu ấy.”Không ngờ cậu lại ngoan đến thế.Giang Tuần nhẹ nhàng gật đầu.Trước sạp hàng có người tới, lượng khách đến nhiều hơn trước kia.Cuối cùng cũng có phản ứng.Cổ Khâu Thành nói vòng vo, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính: “Thương Thương, chú có thể nhờ cháu một việc được không?Triệu Thương Thương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đi nói một tiếng với Trình Thủy, nói mình không hát nữa, bảo bọn họ chơi đi, cô đi trông sạp hàng giúp Trình Thủy.”Đến lúc cô nói xong, vừa quay đầu lại thì thấy Giang Tuần đã nghiêm túc ngồi xuống ghế nhỏ trước sạp hàng.” Cô chọn món trước.Xung quanh người đến người đi.Triệu Thương Thương vội vàng đưa mic cho cậu, “Chị không hát nữa.Cậu đang nhìn về phía cô, mái tóc trên trán bị cơn gió đêm hè làm rối tung, lộ ra một đôi mắt trong veo, sạch sẽ, cậu chớp mắt giống như đang im lặng đợi cô qua đó.Cậu ấy còn thích kéo Triệu Thương Thương lên hát chung.Triệu Thương Thương đột nhiên lại cảm thấy không khó đối phó nữa.Du Lệ: “Mời hai người cũng là mời.Không ngờ cậu lại ngoan đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro