Chương 30 - Denim

Em có thể nhìn...

Đan Hy

2024-08-15 15:56:55

Cả đêm Tử Nam chẳng thể nào mà chợp mắt được,anh cứ đứng trước cửa phòng phẫu thuật rồi đi qua đi lại để ngóng chờ bác sĩ,xem có ai đó đi ra hay không … Nhưng mà chẳng có ai cả.

Đến 6 giờ sáng thì bác sĩ mới đi ra,lúc này anh liền đi lại hỏi …

“ Bác sĩ,cô ấy sao rồi …Mọi thứ vẫn tốt chứ.”

“ Tốt,rất tốt.Ca phẫu thuật của bệnh nhân thành công rồi.”…

“ Ha … mừng quá,cám ơn ông rất nhiều…”

“ Bây giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng hồi sức nghỉ ngơi,sau đó thì sẽ được tháo băng ra …”

“ Vâng.”’.

Cuối cùng thì Tố Di cũng đã nhìn thấy,ông trời cũng rất thương cô gái nhỏ này …

Anh biết là thế nào thì cô ấy cũng sẽ nhìn thấy mà,Tố Di là người tốt cho nên điều may mắn sẽ đến với cô ấy.

Trở về phòng hồi sức Tố Di vẫn chưa tỉnh dậy,trong thời gian này thì anh nhờ hộ lý coi cô một chút còn anh thì đi mua cháo và sữa..

Tố Di nằm trên giường,tay cô đã cử động trở lại rồi.Khi mà Tử Nam trở về thì cô cũng đã tỉnh dậy. …

“ Em tỉnh rồi.”

“ Tố Di em đừng sờ lên mắt,em cứ từ từ.“.

“ Tử Nam mắt của em …”

“ Em đừng động vào,bác sĩ nói là khoan hả động vào nó …Bây giờ em ăn cháo trước đi,một lát nữa bác sĩ sẽ đến kiểm tra. “

“ Em yên tâm đi ca phẫu thuật rất thành công.”

“ Vâng.“.Nghe vậy thì cô cũng cảm thấy nhẹ ở trong lòng, thôi thì đành phải chờ bác sĩ đến mới được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn 5 năm qua cô chịu được, thì bây giờ chỉ cần chờ thêm 1 chút nữa thôi.

Tử Nam ngồi lên mép giường rồi đút cô ăn cháo,Tố Di rất hợp tác với anh. Chỉ trong 10 phút thì cô đã ăn hết rồi,ăn xong thì liền pha cho cô 1 ly sữa nóng.

“ Cảm ơn anh.,“

“ Em uống hết đi.,“”

“ Vâng.”

Tử Nam hôn lên tay của Tố Di,bàn tay của cô nó vẫn còn lạnh đây này.Sau đó thì anh cầm tay của cô lên rồi xoa xoa.

“ Em đỡ lạnh chưa. “

“ Cũng đỡ rồi anh …”

Đến trưa thì bác sĩ cũng đã đến,bác sĩ tiến hành thăm khám và tháo băng ra cho cô …

“ Tố Di,cháu cứ từ từ mở mắt ra, không cần gấp gáp.”

“ Vâng.”

Tháo băng xong thì cô cũng từ từ mở mắt ra,thứ cô đối diện đó chính là ánh sáng, cuối cùng thì cô cũng đã nhìn thấy đường rồi.

“ Bác sĩ,cháu nhìn thấy rồi.”

“ Em nhìn thấy rồi.”

“ Vâng.”

“ Chúc mừng cháu …”

“ Bác sĩ cảm ơn ông.”

“'Ừm,lát nữa sẽ có y tá mang thuốc đến …Khi ra ngoài cháu nhớ mang kính nha,bây giờ mới hồi phục cho nên mới kỹ lưỡng một chút.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“ Vâng …”

Tử Nam ôm chầm lấy cô,anh thật sự rất vui và hạnh phúc. Cuối cùng thì cái ngày này cũng đã đến rồi.

“ Em vui quá đi,em có thể nhìn thấy anh rồi “

Tố Di sờ lên gương mặt của anh rồi cưng nựng.

“ Ừm,anh cũng rất vui.Em đã nhìn thấy ánh sáng.”

“ Chụt..”

Tử Nam hôn lên môi cô một cái:“ Tố Di chúc mừng em, bây giờ em có thể làm những gì mà em thích rồi.“.

“ Vâng …”

Nhìn thấy ánh sáng rồi,cô muốn nhìn ngắm Tử Nam kỹ một chút,anh ấy và trước đây không thay đổi nhiều nhưng mà bây giờ có vẻ đẹp trai và nam tính hơn trước …

“ Anh có thể cho em ngắm cả đời mà, không cần gấp gáp.”

“ Em muốn nhìn kỹ anh một chút. “.

“ Được! Em ngắm bao lâu cũng được hết …””

___##

Đến chiều tối sau khi ăn cháo và uống thuốc xong thì Tố Di đi ngủ và anh cũng như vậy.Cả đêm qua anh không có ngủ cho nên có chút mệt mỏi,nó cứ muốn đừ cả người ra luôn.

Cô nằm trên giường bệnh còn Tử Nam thì nằm ở trên ghế sofa. …

Cả căn phòng rơi vào yên lặng,bây giờ chỉ có hơi thở điều đặn mà thôi.

Có lẽ ngày hôm nay là giấc ngủ ngon nhất trong 5 năm qua của cô,mọi thứ nó cứ như là mơ vậy khiến cho Tố Di không thể nào tin được nhưng mà bây giờ nó đã là sự thật rồi,cô đã nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy người mình yêu,cảm giác này thật sự rất hạnh phúc không có gì có thể tả được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Denim

Số ký tự: 0