Trở về Giang Th...
2024-11-17 01:34:45
Cô nằm lăn lộn cả đêm đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Đến khi cô ngủ dậy thì mặt trời đã lên cao rồi.
Dư Nguyệt giật mình kiểm tra quần áo của mình lại thở phào.
"Tính ra, anh ấy tính tình rất tốt. Sống chung cũng không tệ lắm."
Sau khi thay quần áo, cô mới rời khỏi phòng.
Nhưng xung quanh cũng chỉ có một mình cô.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Dư Nguyệt nhíu mày.
Cô nhìn qua camera quan sát thấy một người mặc quần áo giao hàng. Tuy nhiên, cô cũng có chút cảnh giác.
"Anh tìm ai?"
"Tôi giao thức ăn. Chồng cô vừa đặt."
"Anh đợi một chút."
Cô lấy điện thoại, gọi lại dãy số hôm qua.
[Tôi nghe!]
"Anh có gọi đặt hàng gì không?"
Cô nghe giọng anh cười.
[Cảnh giác như vậy rất tốt. Là tôi gọi. Sau này, cứ phát huy.]
"..." Dư Nguyệt. Giống như anh đang thử mình. Nhưng mà kệ. Dù sao anh cũng xác nhận rồi.
Cô mở cửa.
"Mời kí nhận."
Dư Nguyệt kí tên xong liền thấy anh ta rời đi.
Cô cầm túi giữ nhiệt vào.
Mở ra, bên trong là mùi thức ăn thơm phức bày trí khá cầu kỳ.
"Chắc là đắt lắm đây."
Cô cũng không muốn gây phiền phức cho người khác. Mở điện thoại ra, vừa muốn gọi lại không dám. Lỡ ảnh đang làm việc cứ nghe điện thoại lại bị mắng thì sao.
Cuộc gọi video xuất hiện.
Mắt cô chớp chớp.
Có chút ngờ vực, cô ấn nghe. Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh lại không biết nói gì.
"Anh..."
Cô thấy anh tháo khẩu trang xuống nhưng mũ lưỡi trai vẫn còn.
[Thẻ tôi để trong ngăn kéo phòng em. Em giữ lấy tiêu tạm. Sáng tôi có vào thấy em ngủ ngon tôi không gọi. Giờ tôi có việc rời khỏi thành phố B vài hôm.]
"Anh đi gấp vậy có chuyện gì không?"
Dư Nguyệt có chút lo lắng.
[Em không cần lo. Khi đến nơi tôi sẽ gọi về cho em.]
"Vậy... Anh phải cẩn thận."
[Ừm!]
Một lúc sau, cả hai đều im lặng.
Cố Thừa Trạch nhìn cô.
[Em ăn vẫn còn nóng. Đều đặn họ sẽ mang thức ăn đến cho em.]
"Không cần đâu. Tôi không quen."
Cô biết thức ăn nơi này không rẻ.
[Ừm! Tôi sẽ gọi lại em.]
Dư Nguyệt nhìn màn hình tối lại tay siết chặt điện thoại trong tay.
Tại sao một người vừa gặp lại đối với cô tốt như vậy chứ.
Cô nói sẽ tìm việc làm lo cho anh. Vậy mà hiện tại cô thấy mình là gánh nặng hơn.
Ting!
Một tin nhắn xuất hiện trong điện thoại.
Dư Nguyệt có chút sững sờ khi nhìn thấy đơn hàng đang chờ.
Cô mở ra xem.
Cô không biết anh đã kết nối trang cửa hàng vào điện thoại cô lúc nào. Nhưng hiệu xuất của anh làm việc quá nhanh.
Dư Nguyệt lần đầu tiên sử dụng có chút không quen vì vậy anh mới kết nối vào điện thoại cho cô.
Cô vừa ấn xác nhận.
Bên trong trang chính cửa hàng liền xuất hiện.
Cô mỉm cười.
Sau khi hoàn tất mọi việc.
Cô trở về phòng.
Lúc mở ngăn kéo thật sự có một chiếc thẻ và mẫu giấy nhỏ.
"Anh dám đưa tôi quản thật à."
Cô cũng cho rằng anh nói đùa thôi. Nhưng không ngờ, anh lại đưa thật.
Tuy nhiên, cô cũng không tùy tiện xài tiền của người khác khi không làm gì cả.
Cô lại thấy quyển sổ nhỏ bên cạnh.
Cô mở ra xem.
Giờ cô xem rất kĩ.
"Cố Thừa Trạch, người Giang Thành. Sao cái tên này nghe quen đến như vậy. Cố Thừa Trạch."
[...]
***
Giang Thành, hai giờ chiều.
Tập đoàn SEE.
Toà nhà tựa như viên kim cương huyền bí giữa lòng thành phố. Nếu nói đến tập đoàn SEE ai cũng đều biết nó chuyên về đá quý. Nhìn tòa nhà cũng hiểu rồi.
Chiếc rolls Royce dừng lại.
Cao Thái mở cửa ra.
Anh bước xuống.
Lúc này, hai hàng người cúi thấp đầu.
"Cố gia!"
Cao Thái được nghỉ phép hai ngày vừa trở về nhà. Quả thật đi theo Cố gia cũng nhàn.
Phòng chủ tịch.
Căn phòng này đều là nơi anh sống nên mọi thứ đều rất đơn giản. Nhưng giá trị của nó thì ngược lại.
"Cố gia! Đây là những mẫu thiết kế mới nhất."
Mẫu thiết kế trang sức chuẩn bị tung ra thị trường.
"Hai mẫu này là của ai?"
Anh nhìn lướt qua nhàn nhạt lên tiếng.
"Mẫu bên trái là của Tiểu Xuân. Còn bên cạnh là của, của Phương tiểu thư."
Nói đến Phương tiểu thư này anh ta có chút không tự nhiên. Đơn giản vì ông chủ Cố muốn Cố gia cưới cô gái này.
"Gọi họ vào đây."
"Vâng!"
Cao Thái khó hiểu. Hai mẫu này nhìn khá bắt mắt mà. Sao anh ta lại có cảm giác Cố gia không hài lòng.
Anh ta cũng không dám hỏi lập tức bước ra ngoài.
Rất nhanh, hai người họ đã xuất hiện.
Vừa nhìn thấy anh, Phương Tiểu Ngọc ánh mắt sáng rỡ.
"Cố gia! Anh gọi em."
"Cố gia!"
Cô gái bên cạnh cũng cùng lên tiếng.
Anh đẩy nhẹ gọng kính nhàn nhạt lên tiếng.
"Hai người biết lí do đến đây rồi chứ?"
"Cố gia! Anh nói gì em không hiểu."
Cô ta ngượng ngùng.
"Cố gia! Ngài cho tôi thêm một cơ hội. Tôi tuyệt đối không có lần sau."
Cô gái tên Tiểu Xuân liền quỳ xuống cầu xin.
Chỉ có Phương Tiểu Ngọc vẫn tỏ ra không hiểu. Cứ như mình vô tội.
"Nếu thấy bản thân mình không đủ năng lực có thể thôi việc. Tôi sẽ không hẹp hòi. Nhưng đã là ý tưởng của người khác lại đạo về làm của mình. Hai người không thấy xấu hổ cho bằng cấp mình có trong tay sao."
"Cố gia! Mong ngài cho tôi thêm cơ hội."
Phương Tiểu Ngọc vẫn ngoan cố.
"Cố gia! Chắc anh hiểu lầm gì đó. Em..."
"Cô thật sự xem mình là nữ chủ nhân nơi này à."
Giọng anh vẫn điềm đạm như vậy nhưng lại khiến cô ta hoảng sợ.
"Em..."
"SEE chỉ nói đến năng lực. Tôi cho cô ba mươi phút thu dọn đồ rời khỏi đây."
"Cố gia! Anh..."
Mắt cô ta đỏ hoe như muốn khóc che miệng chạy ra ngoài.
Tiểu Xuân nuốt nước bọt.
"Cố gia! Là tôi sai. Ngài làm ơn cho tôi cơ hội. Tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Cố Thừa Trạch đứng dậy đi về phía cửa sổ. Anh nhìn ra cửa sổ.
"Tôi biết cô có năng lực. Bất kể nó có được mọi người đón nhận hay không cũng chính bản thân mình tạo nên đều vô giá. Hiểu không?"
"Cám ơn Cố gia!"
[...]
Dư Nguyệt giật mình kiểm tra quần áo của mình lại thở phào.
"Tính ra, anh ấy tính tình rất tốt. Sống chung cũng không tệ lắm."
Sau khi thay quần áo, cô mới rời khỏi phòng.
Nhưng xung quanh cũng chỉ có một mình cô.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Dư Nguyệt nhíu mày.
Cô nhìn qua camera quan sát thấy một người mặc quần áo giao hàng. Tuy nhiên, cô cũng có chút cảnh giác.
"Anh tìm ai?"
"Tôi giao thức ăn. Chồng cô vừa đặt."
"Anh đợi một chút."
Cô lấy điện thoại, gọi lại dãy số hôm qua.
[Tôi nghe!]
"Anh có gọi đặt hàng gì không?"
Cô nghe giọng anh cười.
[Cảnh giác như vậy rất tốt. Là tôi gọi. Sau này, cứ phát huy.]
"..." Dư Nguyệt. Giống như anh đang thử mình. Nhưng mà kệ. Dù sao anh cũng xác nhận rồi.
Cô mở cửa.
"Mời kí nhận."
Dư Nguyệt kí tên xong liền thấy anh ta rời đi.
Cô cầm túi giữ nhiệt vào.
Mở ra, bên trong là mùi thức ăn thơm phức bày trí khá cầu kỳ.
"Chắc là đắt lắm đây."
Cô cũng không muốn gây phiền phức cho người khác. Mở điện thoại ra, vừa muốn gọi lại không dám. Lỡ ảnh đang làm việc cứ nghe điện thoại lại bị mắng thì sao.
Cuộc gọi video xuất hiện.
Mắt cô chớp chớp.
Có chút ngờ vực, cô ấn nghe. Tuy nhiên, khi nhìn thấy anh lại không biết nói gì.
"Anh..."
Cô thấy anh tháo khẩu trang xuống nhưng mũ lưỡi trai vẫn còn.
[Thẻ tôi để trong ngăn kéo phòng em. Em giữ lấy tiêu tạm. Sáng tôi có vào thấy em ngủ ngon tôi không gọi. Giờ tôi có việc rời khỏi thành phố B vài hôm.]
"Anh đi gấp vậy có chuyện gì không?"
Dư Nguyệt có chút lo lắng.
[Em không cần lo. Khi đến nơi tôi sẽ gọi về cho em.]
"Vậy... Anh phải cẩn thận."
[Ừm!]
Một lúc sau, cả hai đều im lặng.
Cố Thừa Trạch nhìn cô.
[Em ăn vẫn còn nóng. Đều đặn họ sẽ mang thức ăn đến cho em.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần đâu. Tôi không quen."
Cô biết thức ăn nơi này không rẻ.
[Ừm! Tôi sẽ gọi lại em.]
Dư Nguyệt nhìn màn hình tối lại tay siết chặt điện thoại trong tay.
Tại sao một người vừa gặp lại đối với cô tốt như vậy chứ.
Cô nói sẽ tìm việc làm lo cho anh. Vậy mà hiện tại cô thấy mình là gánh nặng hơn.
Ting!
Một tin nhắn xuất hiện trong điện thoại.
Dư Nguyệt có chút sững sờ khi nhìn thấy đơn hàng đang chờ.
Cô mở ra xem.
Cô không biết anh đã kết nối trang cửa hàng vào điện thoại cô lúc nào. Nhưng hiệu xuất của anh làm việc quá nhanh.
Dư Nguyệt lần đầu tiên sử dụng có chút không quen vì vậy anh mới kết nối vào điện thoại cho cô.
Cô vừa ấn xác nhận.
Bên trong trang chính cửa hàng liền xuất hiện.
Cô mỉm cười.
Sau khi hoàn tất mọi việc.
Cô trở về phòng.
Lúc mở ngăn kéo thật sự có một chiếc thẻ và mẫu giấy nhỏ.
"Anh dám đưa tôi quản thật à."
Cô cũng cho rằng anh nói đùa thôi. Nhưng không ngờ, anh lại đưa thật.
Tuy nhiên, cô cũng không tùy tiện xài tiền của người khác khi không làm gì cả.
Cô lại thấy quyển sổ nhỏ bên cạnh.
Cô mở ra xem.
Giờ cô xem rất kĩ.
"Cố Thừa Trạch, người Giang Thành. Sao cái tên này nghe quen đến như vậy. Cố Thừa Trạch."
[...]
***
Giang Thành, hai giờ chiều.
Tập đoàn SEE.
Toà nhà tựa như viên kim cương huyền bí giữa lòng thành phố. Nếu nói đến tập đoàn SEE ai cũng đều biết nó chuyên về đá quý. Nhìn tòa nhà cũng hiểu rồi.
Chiếc rolls Royce dừng lại.
Cao Thái mở cửa ra.
Anh bước xuống.
Lúc này, hai hàng người cúi thấp đầu.
"Cố gia!"
Cao Thái được nghỉ phép hai ngày vừa trở về nhà. Quả thật đi theo Cố gia cũng nhàn.
Phòng chủ tịch.
Căn phòng này đều là nơi anh sống nên mọi thứ đều rất đơn giản. Nhưng giá trị của nó thì ngược lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cố gia! Đây là những mẫu thiết kế mới nhất."
Mẫu thiết kế trang sức chuẩn bị tung ra thị trường.
"Hai mẫu này là của ai?"
Anh nhìn lướt qua nhàn nhạt lên tiếng.
"Mẫu bên trái là của Tiểu Xuân. Còn bên cạnh là của, của Phương tiểu thư."
Nói đến Phương tiểu thư này anh ta có chút không tự nhiên. Đơn giản vì ông chủ Cố muốn Cố gia cưới cô gái này.
"Gọi họ vào đây."
"Vâng!"
Cao Thái khó hiểu. Hai mẫu này nhìn khá bắt mắt mà. Sao anh ta lại có cảm giác Cố gia không hài lòng.
Anh ta cũng không dám hỏi lập tức bước ra ngoài.
Rất nhanh, hai người họ đã xuất hiện.
Vừa nhìn thấy anh, Phương Tiểu Ngọc ánh mắt sáng rỡ.
"Cố gia! Anh gọi em."
"Cố gia!"
Cô gái bên cạnh cũng cùng lên tiếng.
Anh đẩy nhẹ gọng kính nhàn nhạt lên tiếng.
"Hai người biết lí do đến đây rồi chứ?"
"Cố gia! Anh nói gì em không hiểu."
Cô ta ngượng ngùng.
"Cố gia! Ngài cho tôi thêm một cơ hội. Tôi tuyệt đối không có lần sau."
Cô gái tên Tiểu Xuân liền quỳ xuống cầu xin.
Chỉ có Phương Tiểu Ngọc vẫn tỏ ra không hiểu. Cứ như mình vô tội.
"Nếu thấy bản thân mình không đủ năng lực có thể thôi việc. Tôi sẽ không hẹp hòi. Nhưng đã là ý tưởng của người khác lại đạo về làm của mình. Hai người không thấy xấu hổ cho bằng cấp mình có trong tay sao."
"Cố gia! Mong ngài cho tôi thêm cơ hội."
Phương Tiểu Ngọc vẫn ngoan cố.
"Cố gia! Chắc anh hiểu lầm gì đó. Em..."
"Cô thật sự xem mình là nữ chủ nhân nơi này à."
Giọng anh vẫn điềm đạm như vậy nhưng lại khiến cô ta hoảng sợ.
"Em..."
"SEE chỉ nói đến năng lực. Tôi cho cô ba mươi phút thu dọn đồ rời khỏi đây."
"Cố gia! Anh..."
Mắt cô ta đỏ hoe như muốn khóc che miệng chạy ra ngoài.
Tiểu Xuân nuốt nước bọt.
"Cố gia! Là tôi sai. Ngài làm ơn cho tôi cơ hội. Tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Cố Thừa Trạch đứng dậy đi về phía cửa sổ. Anh nhìn ra cửa sổ.
"Tôi biết cô có năng lực. Bất kể nó có được mọi người đón nhận hay không cũng chính bản thân mình tạo nên đều vô giá. Hiểu không?"
"Cám ơn Cố gia!"
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro