. Giấc Mộng Xuân (H)
Tống Bắc Bắc
2024-07-20 22:06:24
Sáng hôm sau, Bạch Tố Tố đã cài sẵn báo thức, sau khi ngủ dậy liền đổi đến bên trong phòng ngủ nhỏ, vì vậy khi Trình Minh dậy, Bạch Tố Tố đã không có ở bên cạnh.
Ánh mắt cậu ta tối sầm lại, nghĩ đến chuyện cô luôn muốn chạy trốn khỏi mình, nghĩ đến ngày hôm đó cô đang trò chuyện và cười đùa với chủ nhiệm lớp, nghĩ đến lời ông Trình nói rằng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn và sẽ không đồng ý với việc họ ở bên nhau.
Cậu nắm chặt nắm đấm, hơi thở trở nên không ổn định, nghĩ đến chuyện hôm qua ông Trình muốn đưa cô đi, cậu không thể chịu đựng được nữa, một tay chống xuống giường liền muốn ngồi dậy.
Hiệu trưởng Trình vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dạng Trình Minh đang khom lưng vịn lấy cuối giường đi ra ngoài, liền giật mình vội vàng chạy tới, “Con đang làm gì vậy! Không biết con vừa trải qua ca phẫu thuật sao!”
Trình Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như sắp nhỏ máu, “Cô ấy đâu? Ông đã đưa cô ấy đi đâu?”
Hiệu trưởng Trình bị cậu dọa cho sửng sờ, sau đó khó khăn lắm mói cản được cậu, “Cha không có, đây là hiểu lầm! Con nằm xuống trước, chúng ta chậm rãi nói chuyện.”
Tay Trình Minh nắm chặt cổ tay hiệu trưởng Trình, được ông ta dìu dắt mà lùi về sau “Cô ấy đang ở đâu?” Cậu khàn giọng nói.
Bạch Tố Tố nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn tưởng rằng lần này thì Trình Minh chắc dậy rồi, nhưng vừa đẩy cửa đã thấy cảnh tượng này.
Trình Minh như vừa bị ăn một đấm, đột nhiên ngây người, được hiệu trưởng Trình dìu lên giường mới kịp nhận ra, “Cô không có rời đi sao?”
Bạch Tố Tố lúng túng mỉm cười với hiệu trưởng Trình, “Không có, buổi tối tôi vào trong phòng ngủ.”
Trình Minh khó chịu nhất là truyền dịch, chiều hôm qua truyền bốn chai, trước khi đi ngủ liền kéo ra, cũng không có gì mà phải canh chừng.
Hiệu trưởng Trình gượng cười nói: “Nằm xuống đi, để tôi xem, chảy máu rồi kìa!”
Bạch Tố Tố lúc này mới kịp phản ứng, cô định đi ra ngoài gọi y tá.
Trình Minh giọng khàn khàn kêu lên, “Cô đừng đi!”
Động tác của hiệu trưởng Trình khựng lại một hồi, sắc mặt trầm xuống, nhìn xuống thấy băng gạc trên eo Trình Minh, sau đó sắc mặt miễn cưỡng khôi phục lại, “Được, được rồi, con cứ nằm xuống đi! Cái đó ... Cô Bạch, cô tới trông coi cậu ta chút, tôi đi gọi bác sĩ.”
Bạch Tố Tố vừa đến bên cạnh giường, Trình Minh liền nắm chặt tay cô, “Em tưởng rằng cô rời khỏi rồi.” Cậu ta nói với vẻ đáng thương.
Bạch Tố Tố có chút chột dạ nhìn về phía cửa, sau đó thì thào nói, “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ không rời đi.”
Trình Minh chỉ chăm chú nhìn cô, không chớp mắt.
Có lẽ đêm qua quá xúc động đến mức trong mơ cũng thấy được làm tình với cô.
Còn ngay trên giường bệnh, cả người cô trần truồng, dựa vào người cậu ta, cặp sữa thơm lơ lửng ngay trước mặt, mùi thơm thoang thoảng, và cảm giác mềm mại cứ như thật vậy.
Trong tay cậu cầm lấy dương vật giả, quy đầu của thứ đó có thể đưa ra rút lại, còn biết cả xoay tròn cậu ta chính là dùng thứ này đặt giữa bầu ngực của cô, rồi bật chế độ xoay.
Nửa đầu côn thịt lớn kia bắt đầu xoay tròn, cậu mở to mắt nhìn cặp sữa thơm bị chính mình hoành hành mà chuyển động lung tung.
Về sau, cậu kêu cô đổi tư thế, nằm úp sấp ở bụng dưới của cậu, cái tiểu huyệt xinh đẹp kia trực tiếp nằm ngay trên mặt cậu, nơi đó thật sự rất đẹp!
Cậu duỗi tay cứ thế mà mở ra, không tự chủ được thè lưỡi liếm nhẹ, chỉ liếm vài cái, mông của cô đã bắt đầu nhếch xuống dưới, miệng không ngừng rên rỉ.
“Cô giáo ơi, có muốn em đút dương vật vào tiểu huyệt của cô không?” Cậu nghe được câu dâm mỹ từ trong miệng mình phát ra.
Quả nhiên, cô ngại ngùng mà chổng mông muốn đứng dậy.
Nhưng lại bị dương vật giả cậu đangg cầm và ấn vào nó, và đút quy đầu vào trong
“ n ~” cô không kìm được mà rên rỉ.
Nhưng cậu xấu xa mà vẫn giữ yên dương vật giả, chỉ thỉnh thoảng chạm nhẹ vào phần nhân hoa nhạy cảm của cô.
Cô càng ngày càng thẹn thùng, thở hổn hển, nhỏ giọng nói, mang theo hơi thở quyến rũ, “Ừm ... muốn...”
“Cô muốn gì?” Cậu nhân cơ hội hỏi.
Ánh mắt cậu ta tối sầm lại, nghĩ đến chuyện cô luôn muốn chạy trốn khỏi mình, nghĩ đến ngày hôm đó cô đang trò chuyện và cười đùa với chủ nhiệm lớp, nghĩ đến lời ông Trình nói rằng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn và sẽ không đồng ý với việc họ ở bên nhau.
Cậu nắm chặt nắm đấm, hơi thở trở nên không ổn định, nghĩ đến chuyện hôm qua ông Trình muốn đưa cô đi, cậu không thể chịu đựng được nữa, một tay chống xuống giường liền muốn ngồi dậy.
Hiệu trưởng Trình vừa vào cửa, nhìn thấy bộ dạng Trình Minh đang khom lưng vịn lấy cuối giường đi ra ngoài, liền giật mình vội vàng chạy tới, “Con đang làm gì vậy! Không biết con vừa trải qua ca phẫu thuật sao!”
Trình Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ như sắp nhỏ máu, “Cô ấy đâu? Ông đã đưa cô ấy đi đâu?”
Hiệu trưởng Trình bị cậu dọa cho sửng sờ, sau đó khó khăn lắm mói cản được cậu, “Cha không có, đây là hiểu lầm! Con nằm xuống trước, chúng ta chậm rãi nói chuyện.”
Tay Trình Minh nắm chặt cổ tay hiệu trưởng Trình, được ông ta dìu dắt mà lùi về sau “Cô ấy đang ở đâu?” Cậu khàn giọng nói.
Bạch Tố Tố nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn tưởng rằng lần này thì Trình Minh chắc dậy rồi, nhưng vừa đẩy cửa đã thấy cảnh tượng này.
Trình Minh như vừa bị ăn một đấm, đột nhiên ngây người, được hiệu trưởng Trình dìu lên giường mới kịp nhận ra, “Cô không có rời đi sao?”
Bạch Tố Tố lúng túng mỉm cười với hiệu trưởng Trình, “Không có, buổi tối tôi vào trong phòng ngủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Minh khó chịu nhất là truyền dịch, chiều hôm qua truyền bốn chai, trước khi đi ngủ liền kéo ra, cũng không có gì mà phải canh chừng.
Hiệu trưởng Trình gượng cười nói: “Nằm xuống đi, để tôi xem, chảy máu rồi kìa!”
Bạch Tố Tố lúc này mới kịp phản ứng, cô định đi ra ngoài gọi y tá.
Trình Minh giọng khàn khàn kêu lên, “Cô đừng đi!”
Động tác của hiệu trưởng Trình khựng lại một hồi, sắc mặt trầm xuống, nhìn xuống thấy băng gạc trên eo Trình Minh, sau đó sắc mặt miễn cưỡng khôi phục lại, “Được, được rồi, con cứ nằm xuống đi! Cái đó ... Cô Bạch, cô tới trông coi cậu ta chút, tôi đi gọi bác sĩ.”
Bạch Tố Tố vừa đến bên cạnh giường, Trình Minh liền nắm chặt tay cô, “Em tưởng rằng cô rời khỏi rồi.” Cậu ta nói với vẻ đáng thương.
Bạch Tố Tố có chút chột dạ nhìn về phía cửa, sau đó thì thào nói, “Cậu ngoan ngoãn nghe lời tôi sẽ không rời đi.”
Trình Minh chỉ chăm chú nhìn cô, không chớp mắt.
Có lẽ đêm qua quá xúc động đến mức trong mơ cũng thấy được làm tình với cô.
Còn ngay trên giường bệnh, cả người cô trần truồng, dựa vào người cậu ta, cặp sữa thơm lơ lửng ngay trước mặt, mùi thơm thoang thoảng, và cảm giác mềm mại cứ như thật vậy.
Trong tay cậu cầm lấy dương vật giả, quy đầu của thứ đó có thể đưa ra rút lại, còn biết cả xoay tròn cậu ta chính là dùng thứ này đặt giữa bầu ngực của cô, rồi bật chế độ xoay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nửa đầu côn thịt lớn kia bắt đầu xoay tròn, cậu mở to mắt nhìn cặp sữa thơm bị chính mình hoành hành mà chuyển động lung tung.
Về sau, cậu kêu cô đổi tư thế, nằm úp sấp ở bụng dưới của cậu, cái tiểu huyệt xinh đẹp kia trực tiếp nằm ngay trên mặt cậu, nơi đó thật sự rất đẹp!
Cậu duỗi tay cứ thế mà mở ra, không tự chủ được thè lưỡi liếm nhẹ, chỉ liếm vài cái, mông của cô đã bắt đầu nhếch xuống dưới, miệng không ngừng rên rỉ.
“Cô giáo ơi, có muốn em đút dương vật vào tiểu huyệt của cô không?” Cậu nghe được câu dâm mỹ từ trong miệng mình phát ra.
Quả nhiên, cô ngại ngùng mà chổng mông muốn đứng dậy.
Nhưng lại bị dương vật giả cậu đangg cầm và ấn vào nó, và đút quy đầu vào trong
“ n ~” cô không kìm được mà rên rỉ.
Nhưng cậu xấu xa mà vẫn giữ yên dương vật giả, chỉ thỉnh thoảng chạm nhẹ vào phần nhân hoa nhạy cảm của cô.
Cô càng ngày càng thẹn thùng, thở hổn hển, nhỏ giọng nói, mang theo hơi thở quyến rũ, “Ừm ... muốn...”
“Cô muốn gì?” Cậu nhân cơ hội hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro