Chương 2
2024-11-07 00:30:01
Nhưng mà nói đến chuyện xem bói có chuẩn hay không, ngoại trừ bố Hà luôn khăng khăng là chuẩn ra, thì 3 người còn lại trong nhà luôn kiên quyết không tin, trên đời làm gì có chuyện số mệnh, thần thánh. Lúc nhỏ, cô còn cãi lại bố, đến khi lớn lên, cô và em trai cũng mặc kệ ông, để ông vui là được rồi.
Bố Hà vừa gọt táo, vừa lải nhải với Hà Điềm Điềm về chuyện vẽ bùa chú lúc nãy. Lúc Chu Diệu Niên dẫn Hàn Kỳ đi vào phòng bệnh, vừa hay nghe được đoạn đối thoại ‘kỳ quái’ này.
Khóe miệng Chu Diệu Niên giật giật, cảm thấy không dám tin, nhưng cũng không nói gì, chỉ thản nhiên gõ cửa đi vào. Còn Hàn Kỳ thì đứng ngoài cửa một lúc, đến khi nghe thấy Chu Diệu Niên gọi mình, mới ngơ ngác đi theo vào phòng bệnh.
Bố mẹ của cô Hà... không theo chủ nghĩa duy vật chút nào!
Thế kỷ này rồi mà vẫn còn có người tin rằng bùa chú có thể chữa bệnh!
Chu Diệu Niên đưa con trai đến để xin lỗi, hôm đó quả bóng rổ đập trúng người cô là do Hàn Kỳ ném ra.
Sau khi vào phòng, cô ấy đặt giỏ trái cây và hộp quà lên bàn, cười nói: "... Cô Hà tỉnh lại là tốt rồi... Xin lỗi cô Hà, do Hàn Kỳ nhà tôi không hiểu chuyện, tôi đến đây để tạ lỗi với cô... Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh trong bệnh viện, mọi chi phí tôi sẽ lo hết... Hàn Kỳ, lại đây, xin lỗi cô Hà đi, lần này con quá đáng rồi đấy..."
Trường THPT Minh Quang mà Hà Điềm Điềm đang công tác rất nổi tiếng ở thành phố Hải. Không phải vì tỉ lệ đỗ đại học cao, mà bởi vì trường Minh Quang là trường quốc tế, tập trung rất nhiều giáo viên giỏi, môi trường cũng rất tốt, rất nhiều gia đình trung lưu và thượng lưu đều muốn cho con em mình vào học, lâu dần, trường mang tiếng là trường quý tộc, lương giáo viên đương nhiên cũng cao.
Nhưng bởi vì phụ huynh học sinh đều là người giàu có, nên giáo viên cũng phải dè chừng, không dám quản lý học sinh quá nghiêm khắc, rất nhiều hành vi của học sinh đều nhắm mắt làm ngơ. Là một giáo viên mới đi làm được một tháng, Hà Điềm Điềm cảm thấy không quen với điều này, nhưng bởi vì năng lực có hạn, cô cũng không làm được gì, chỉ biết nghe ngóng mấy chuyện tầm phào cho vui.
Hàn Kỳ là học sinh trong lớp của Hà Điềm Điềm, cũng là học sinh được nhắc đến nhiều nhất trong phòng giáo viên mấy ngày gần đây. Chỉ bởi vì Hàn Kỳ có gia thế rất khủng, mẹ cậu ấy là Chu Diệu Niên, nữ cường nhân rất nổi tiếng ở thành phố Hải, cậu ruột là Chu Tư Niên, ông chủ của mấy công ty lớn, anh em nhà họ Chu là những nhân vật có máu mặt ở thành phố Hải.
Chuyện bóng rổ làm người ta bị thương hoàn toàn ngoài ý muốn, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là cô quá xui xẻo, Hà Điềm Điềm chưa từng nghĩ đến chuyện bắt người ta bồi thường. Hơn nữa, lúc đó có rất nhiều học sinh ở đó, không ai thấy gì cả, vậy mà Chu Diệu Niên lại đích thân đưa con trai đến xin lỗi, cách làm này khiến người ta vừa bất ngờ vừa cảm động.
Vì vậy, Hà Điềm Điềm chỉ cười nói: "Không sao, không sao, chỉ là ngoài ý muốn thôi, vết thương cũng không nặng lắm đâu, chắc tối nay có thể xuất viện rồi. Hàn Kỳ, sau này chơi bóng cẩn thận một chút, đừng để đập trúng người khác..."
Lúc Hà Điềm Điềm nói chuyện, Hàn Kỳ vừa hay đi đến bên giường bệnh, lọt vào tầm mắt của cô.
Vừa nhìn thấy Hàn Kỳ, Hà Điềm Điềm lập tức như bị bóp cổ, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Hàn Kỳ, không nhúc nhích.
Sau đó, như thể không dám tin vào mắt mình, cô chớp chớp mắt, nhắm mắt lại bình tĩnh một lúc, sau đó mở mắt ra nhìn Hàn Kỳ, cuối cùng cũng hít một hơi lạnh, cả người kinh ngạc tột độ, đến mức quên cả những lời định nói.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Hàn Kỳ đột nhiên xuất hiện một màn hình ánh sáng trong suốt. Màn hình chiếu rất lớn, trên đó xuất hiện một đoạn video.
Bố Hà vừa gọt táo, vừa lải nhải với Hà Điềm Điềm về chuyện vẽ bùa chú lúc nãy. Lúc Chu Diệu Niên dẫn Hàn Kỳ đi vào phòng bệnh, vừa hay nghe được đoạn đối thoại ‘kỳ quái’ này.
Khóe miệng Chu Diệu Niên giật giật, cảm thấy không dám tin, nhưng cũng không nói gì, chỉ thản nhiên gõ cửa đi vào. Còn Hàn Kỳ thì đứng ngoài cửa một lúc, đến khi nghe thấy Chu Diệu Niên gọi mình, mới ngơ ngác đi theo vào phòng bệnh.
Bố mẹ của cô Hà... không theo chủ nghĩa duy vật chút nào!
Thế kỷ này rồi mà vẫn còn có người tin rằng bùa chú có thể chữa bệnh!
Chu Diệu Niên đưa con trai đến để xin lỗi, hôm đó quả bóng rổ đập trúng người cô là do Hàn Kỳ ném ra.
Sau khi vào phòng, cô ấy đặt giỏ trái cây và hộp quà lên bàn, cười nói: "... Cô Hà tỉnh lại là tốt rồi... Xin lỗi cô Hà, do Hàn Kỳ nhà tôi không hiểu chuyện, tôi đến đây để tạ lỗi với cô... Cô cứ yên tâm dưỡng bệnh trong bệnh viện, mọi chi phí tôi sẽ lo hết... Hàn Kỳ, lại đây, xin lỗi cô Hà đi, lần này con quá đáng rồi đấy..."
Trường THPT Minh Quang mà Hà Điềm Điềm đang công tác rất nổi tiếng ở thành phố Hải. Không phải vì tỉ lệ đỗ đại học cao, mà bởi vì trường Minh Quang là trường quốc tế, tập trung rất nhiều giáo viên giỏi, môi trường cũng rất tốt, rất nhiều gia đình trung lưu và thượng lưu đều muốn cho con em mình vào học, lâu dần, trường mang tiếng là trường quý tộc, lương giáo viên đương nhiên cũng cao.
Nhưng bởi vì phụ huynh học sinh đều là người giàu có, nên giáo viên cũng phải dè chừng, không dám quản lý học sinh quá nghiêm khắc, rất nhiều hành vi của học sinh đều nhắm mắt làm ngơ. Là một giáo viên mới đi làm được một tháng, Hà Điềm Điềm cảm thấy không quen với điều này, nhưng bởi vì năng lực có hạn, cô cũng không làm được gì, chỉ biết nghe ngóng mấy chuyện tầm phào cho vui.
Hàn Kỳ là học sinh trong lớp của Hà Điềm Điềm, cũng là học sinh được nhắc đến nhiều nhất trong phòng giáo viên mấy ngày gần đây. Chỉ bởi vì Hàn Kỳ có gia thế rất khủng, mẹ cậu ấy là Chu Diệu Niên, nữ cường nhân rất nổi tiếng ở thành phố Hải, cậu ruột là Chu Tư Niên, ông chủ của mấy công ty lớn, anh em nhà họ Chu là những nhân vật có máu mặt ở thành phố Hải.
Chuyện bóng rổ làm người ta bị thương hoàn toàn ngoài ý muốn, không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói là cô quá xui xẻo, Hà Điềm Điềm chưa từng nghĩ đến chuyện bắt người ta bồi thường. Hơn nữa, lúc đó có rất nhiều học sinh ở đó, không ai thấy gì cả, vậy mà Chu Diệu Niên lại đích thân đưa con trai đến xin lỗi, cách làm này khiến người ta vừa bất ngờ vừa cảm động.
Vì vậy, Hà Điềm Điềm chỉ cười nói: "Không sao, không sao, chỉ là ngoài ý muốn thôi, vết thương cũng không nặng lắm đâu, chắc tối nay có thể xuất viện rồi. Hàn Kỳ, sau này chơi bóng cẩn thận một chút, đừng để đập trúng người khác..."
Lúc Hà Điềm Điềm nói chuyện, Hàn Kỳ vừa hay đi đến bên giường bệnh, lọt vào tầm mắt của cô.
Vừa nhìn thấy Hàn Kỳ, Hà Điềm Điềm lập tức như bị bóp cổ, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu Hàn Kỳ, không nhúc nhích.
Sau đó, như thể không dám tin vào mắt mình, cô chớp chớp mắt, nhắm mắt lại bình tĩnh một lúc, sau đó mở mắt ra nhìn Hàn Kỳ, cuối cùng cũng hít một hơi lạnh, cả người kinh ngạc tột độ, đến mức quên cả những lời định nói.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Hàn Kỳ đột nhiên xuất hiện một màn hình ánh sáng trong suốt. Màn hình chiếu rất lớn, trên đó xuất hiện một đoạn video.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro