Chương 46
2024-11-07 00:30:01
Nghe Tạ Mẫn nói vậy, mấy nữ sinh bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Đương nhiên cũng có người để ý đến trọng điểm.
"Không cho cậu đến chỗ nào?"
Chỉ một câu nói này thôi, cũng đủ kỳ lạ rồi, đám nữ sinh hóng hớt như được tiêm máu gà, đồng loạt chụm đầu lại.
"Không cho cậu đến chỗ nào thế? Sao cô ấy nhiều chuyện thế nhỉ, trước đó còn hỏi cả chuyện Đoàn Phong có mấy cô bạn gái nữa chứ..."
Mấy nữ sinh tiếp tục bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng lại cười rúc rích, tiếc là Tạ Mẫn đã cầm bút lên tiếp tục làm bài tập rồi, chỉ để lại một câu: "Không có gì đâu, đừng nói nữa, làm phiền người khác làm bài tập đấy."
Hừ!
Mấy nữ sinh cảm thấy mất hứng. Ngay cả chính chủ cũng không muốn bàn tán nữa, bọn họ bĩu môi, không còn hứng thú thảo luận nữa.
Sự ồn ào xung quanh biến mất, Tạ Mẫn vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì điện thoại đột nhiên vang lên hai tiếng 'ting ting', nghe giống như tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Vì còn đang trong giờ học, nên Tạ Mẫn không để ý đến. Mãi cho đến khi tan học, thu dọn sách vở xong, đeo cặp sách đi trên sân trường, Tạ Mẫn mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tạ Mẫn lập tức sững sờ tại chỗ.
[... Lại thèm ăn rồi, hay là tối ngày 11, chúng ta đến công viên Cảnh Thái ăn gì đó đi?]
[1]
[2]
[3]
[Đồng ý.]
[@Tạ Mẫn, A Mẫn, cậu thì sao?]
Người đề nghị là bạn thân của Tạ Mẫn, mấy người còn lại cũng là bạn bè rất thân thiết với Tạ Mẫn.
Gia đình bọn họ coi như là bạn bè nhiều đời, bố mẹ lại chơi thân với nhau, nên bọn họ đương nhiên cũng rất thân thiết, nhóm chat sáu người này đã được lập từ mấy năm trước. Trước đây, mỗi lần Tạ Mẫn muốn đến công viên Cảnh Thái, sẽ rủ mấy người bạn này đi cùng.
Nếu như là lúc bình thường, Tạ Mẫn chắc chắn đã đồng ý ngay lập tức.
Nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại là mình không nhìn nhầm nội dung tin nhắn, Tạ Mẫn vẫn đứng im tại chỗ, suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Không biết từ lúc nào, trên trán cô bé đã lấm tấm mồ hôi.
"Tạ Mẫn, ngày 11 tháng 10, nhất định đừng đến công viên Cảnh Thái."
Lời dặn dò của cô Hà vẫn còn văng vẳng bên tai.
Những lời nói mà lúc đó cô bé cho là vô lý, giờ phút này lại khiến Tạ Mẫn rợn tóc gáy. Lời đề nghị bất chợt trong nhóm chat, cô Hà không thể nào biết trước được, hơn nữa còn nói chính xác cả thời gian.
Cô bé nhớ đến thái độ tha thiết của cô Hà.
[Tớ không đi đâu.]
Tạ Mẫn run tay gõ chữ, sau khi bình tĩnh lại, cô bé vội vàng nhắc nhở: [Các cậu cũng đừng đi, ngày hôm đó không thích hợp để ra ngoài.]
Mấy người trong nhóm đang đợi Tạ Mẫn trả lời, không ngờ lại bị từ chối, thế là hỏi Tạ Mẫn bị sao vậy.
[Tớ không sao, chỉ bỗng nhiên có dự cảm không tốt, không muốn đi thôi.]
Tạ Mẫn do dự một chút, thật ra cô bé không muốn tiết lộ chuyện cô Hà xem bói, dù sao chuyện này mà truyền ra ngoài, có khi cô Hà sẽ bị mất việc.
Nhưng cô bé lại lo lắng mấy người bạn của mình không nghe lời khuyên, nên sau khi suy nghĩ một chút, cô bé bèn nói một cách mơ hồ: [Các cậu cũng đừng đi, nghe lời tớ. Mấy ngày nay mí mắt tớ cứ giật liên tục, mẹ tớ bèn tìm thầy bói đến xem cho tớ, thầy nói tối ngày 11 sẽ xảy ra chuyện lớn. Ban đầu tớ cũng không hiểu, nghe các cậu nói tớ mới nhớ ra, công viên Cảnh Thái không phải là nơi tốt đẹp, nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn là ở đó, sau này chúng ta đừng đến đó nữa.]
Bất kể là thật hay giả, vì lời nhắc nhở của Hà Điềm Điềm, Tạ Mẫn bây giờ đã có ác cảm rất lớn với công viên Cảnh Thái.
[A Mẫn, cậu bị sao thế, năm 2018 rồi mà còn mê tín dị đoan à?]
[Đúng đấy, có nhiều người đi như vậy mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, chúng ta tìm một căn biệt thự nào đó chơi là được, làm gì có chuyện gì xảy ra.]
Đương nhiên cũng có người để ý đến trọng điểm.
"Không cho cậu đến chỗ nào?"
Chỉ một câu nói này thôi, cũng đủ kỳ lạ rồi, đám nữ sinh hóng hớt như được tiêm máu gà, đồng loạt chụm đầu lại.
"Không cho cậu đến chỗ nào thế? Sao cô ấy nhiều chuyện thế nhỉ, trước đó còn hỏi cả chuyện Đoàn Phong có mấy cô bạn gái nữa chứ..."
Mấy nữ sinh tiếp tục bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng lại cười rúc rích, tiếc là Tạ Mẫn đã cầm bút lên tiếp tục làm bài tập rồi, chỉ để lại một câu: "Không có gì đâu, đừng nói nữa, làm phiền người khác làm bài tập đấy."
Hừ!
Mấy nữ sinh cảm thấy mất hứng. Ngay cả chính chủ cũng không muốn bàn tán nữa, bọn họ bĩu môi, không còn hứng thú thảo luận nữa.
Sự ồn ào xung quanh biến mất, Tạ Mẫn vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì điện thoại đột nhiên vang lên hai tiếng 'ting ting', nghe giống như tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Vì còn đang trong giờ học, nên Tạ Mẫn không để ý đến. Mãi cho đến khi tan học, thu dọn sách vở xong, đeo cặp sách đi trên sân trường, Tạ Mẫn mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn.
Vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn, Tạ Mẫn lập tức sững sờ tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[... Lại thèm ăn rồi, hay là tối ngày 11, chúng ta đến công viên Cảnh Thái ăn gì đó đi?]
[1]
[2]
[3]
[Đồng ý.]
[@Tạ Mẫn, A Mẫn, cậu thì sao?]
Người đề nghị là bạn thân của Tạ Mẫn, mấy người còn lại cũng là bạn bè rất thân thiết với Tạ Mẫn.
Gia đình bọn họ coi như là bạn bè nhiều đời, bố mẹ lại chơi thân với nhau, nên bọn họ đương nhiên cũng rất thân thiết, nhóm chat sáu người này đã được lập từ mấy năm trước. Trước đây, mỗi lần Tạ Mẫn muốn đến công viên Cảnh Thái, sẽ rủ mấy người bạn này đi cùng.
Nếu như là lúc bình thường, Tạ Mẫn chắc chắn đã đồng ý ngay lập tức.
Nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại là mình không nhìn nhầm nội dung tin nhắn, Tạ Mẫn vẫn đứng im tại chỗ, suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Không biết từ lúc nào, trên trán cô bé đã lấm tấm mồ hôi.
"Tạ Mẫn, ngày 11 tháng 10, nhất định đừng đến công viên Cảnh Thái."
Lời dặn dò của cô Hà vẫn còn văng vẳng bên tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những lời nói mà lúc đó cô bé cho là vô lý, giờ phút này lại khiến Tạ Mẫn rợn tóc gáy. Lời đề nghị bất chợt trong nhóm chat, cô Hà không thể nào biết trước được, hơn nữa còn nói chính xác cả thời gian.
Cô bé nhớ đến thái độ tha thiết của cô Hà.
[Tớ không đi đâu.]
Tạ Mẫn run tay gõ chữ, sau khi bình tĩnh lại, cô bé vội vàng nhắc nhở: [Các cậu cũng đừng đi, ngày hôm đó không thích hợp để ra ngoài.]
Mấy người trong nhóm đang đợi Tạ Mẫn trả lời, không ngờ lại bị từ chối, thế là hỏi Tạ Mẫn bị sao vậy.
[Tớ không sao, chỉ bỗng nhiên có dự cảm không tốt, không muốn đi thôi.]
Tạ Mẫn do dự một chút, thật ra cô bé không muốn tiết lộ chuyện cô Hà xem bói, dù sao chuyện này mà truyền ra ngoài, có khi cô Hà sẽ bị mất việc.
Nhưng cô bé lại lo lắng mấy người bạn của mình không nghe lời khuyên, nên sau khi suy nghĩ một chút, cô bé bèn nói một cách mơ hồ: [Các cậu cũng đừng đi, nghe lời tớ. Mấy ngày nay mí mắt tớ cứ giật liên tục, mẹ tớ bèn tìm thầy bói đến xem cho tớ, thầy nói tối ngày 11 sẽ xảy ra chuyện lớn. Ban đầu tớ cũng không hiểu, nghe các cậu nói tớ mới nhớ ra, công viên Cảnh Thái không phải là nơi tốt đẹp, nếu có chuyện xảy ra thì chắc chắn là ở đó, sau này chúng ta đừng đến đó nữa.]
Bất kể là thật hay giả, vì lời nhắc nhở của Hà Điềm Điềm, Tạ Mẫn bây giờ đã có ác cảm rất lớn với công viên Cảnh Thái.
[A Mẫn, cậu bị sao thế, năm 2018 rồi mà còn mê tín dị đoan à?]
[Đúng đấy, có nhiều người đi như vậy mà, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, chúng ta tìm một căn biệt thự nào đó chơi là được, làm gì có chuyện gì xảy ra.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro