Chương 6
2024-11-07 00:30:01
Đoạn video vừa rồi cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, lần đầu tiên có thể là hoa mắt, nhưng không thể nào tất cả đều là hoa mắt được.
Nhưng mà nhìn thấy bố mẹ lo lắng như vậy, cộng thêm cơn đau bất thường khi bất tỉnh lại, Hà Điềm Điềm cũng sợ mình thực sự bị di chứng gì đó, nên đã gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi vào phòng khám, Hà Điềm Điềm lại không khỏi lo lắng.
Không biết dị năng của mình có bị phát hiện hay không.
Nếu bị phát hiện, cô sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng bị đưa đi mổ xẻ nghiên cứu, nếu không thì vừa rồi cô đã không lấy cớ xem bói để lừa gạt Chu Diệu Niên.
May mà kết quả kiểm tra đều bình thường, não cô rất tốt.
Một nhà ba người lúc này mới yên tâm. Lúc làm thủ tục xuất viện, thấy mọi chi phí đều đã được thanh toán, biết Chu Diệu Niên đã cho người làm, ba người không khỏi nhìn nhau, nhớ lại cuộc cãi vã vừa rồi trong phòng bệnh, trong lòng cảm thấy phức tạp, bắt xe về nhà.
Nửa tiếng sau, xe đến thôn trong thành.
Trên đường đi, Hà Điềm Điềm thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại phát hiện trên đầu tất cả mọi người bên ngoài đều không có gì bất thường, trống trơn, chẳng có gì cả, cứ như thể cảnh tượng trong phòng bệnh lúc sáng chỉ là ảo giác của cô vậy.
Trong lòng đang thầm nghĩ, hay mình hoa mắt thật, thì xe taxi đã đi vào thôn trong thành.
Vì Hà Điềm Điềm bị thương ở đầu, bố Hà sợ cô bị trúng gió, nên đã dặn tài xế chở thẳng về tận cửa nhà. Nhưng lúc này đúng lúc học sinh trường tiểu học số 3 tan học, lũ trẻ thi nhau chạy ra từ con hẻm, đường xá đông đúc, xe taxi đành phải dừng lại bên đường. Mà lúc này, Hà Điềm Điềm nhìn thấy trên đầu đám trẻ con bên ngoài xe, chi chít những bảng thông tin, hai mắt cô sáng lên.
Chuyện lúc sáng đã được chứng minh.
Nếu Hàn Kỳ là ngẫu nhiên, thì những đứa trẻ này không thể nào là ngẫu nhiên được. Hơn nữa, Hà Điềm Điềm cũng đã hiểu ra, dị năng của cô chắc chỉ có tác dụng với học sinh, còn những người khác thì không có phản ứng gì, bảo sao trên đường về cô không nhìn thấy ai phù hợp với điều kiện cả.
Sau khi đã hiểu rõ dị năng của mình, Hà Điềm Điềm chống cằm, nhìn đám trẻ con ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ.
Dị năng này xuất hiện như thế nào? Thực sự là do ngã một cái mà có được sao? Có dị năng này rốt cuộc là tốt hay xấu? Cô có thể dùng dị năng này để làm gì? Vụ tai nạn giao thông trong video liệu có thực sự xảy ra hay không?
Trong đầu Hà Điềm Điềm suy nghĩ miên man, cuối cùng cô quyết định nhân lúc còn một ngày nghỉ, chiều nay sẽ quan sát bọn trẻ thật kỹ, tìm hiểu quy luật của bảng thông tin, tránh để đến ngày 3 lại trở tay không kịp.
Học sinh dần dần tản đi hết, xe taxi từ từ tiến đến trước cửa nhà họ Hà.
Nhưng chưa kịp để ba người xuống xe, thì một người đàn ông đang dắt theo một đứa trẻ hùng hổ đi tới, chỉ vào bố Hà trong xe mắng: "Tên thầy bói lừa đảo kia! Ông xuống đây cho tôi! Hôm nay tôi phải cho ông một trận!"
Ba người Hà Điềm Điềm còn chưa kịp xuống xe, đã bị tiếng quát tháo ầm ĩ của người đàn ông này làm cho ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc này, bố Hà đã mở cửa xe, thấy người đàn ông có vẻ hung hăng, ông phản ứng lại, lập tức kéo cửa xe định đóng lại, người đàn ông kia nhanh chóng chạy đến trước cửa xe, chặn đanh tac đóng cửa của bố Hà, lôi ông ra khỏi xe.
"Ấy ấy, anh làm gì vậy hả? Ban ngày ban mặt mà anh muốn đánh người à, buông ra, buông ra..."
Mẹ Hà hoảng hốt, vội vàng xuống xe kéo người đàn ông kia lại, Hà Điềm Điềm vội vàng trả tiền xe rồi cũng xuống theo, trước khi nắm đấm của người đàn ông kia giáng xuống người bố Hà, cô đã đưa tay ra đỡ.
Người đàn ông kia cao to lực lưỡng, một quyền đánh xuống không hề nhẹ, Hà Điềm Điềm bị đánh loạng choạng, chỗ bị đánh vừa đau vừa tê.
Nhưng mà nhìn thấy bố mẹ lo lắng như vậy, cộng thêm cơn đau bất thường khi bất tỉnh lại, Hà Điềm Điềm cũng sợ mình thực sự bị di chứng gì đó, nên đã gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi vào phòng khám, Hà Điềm Điềm lại không khỏi lo lắng.
Không biết dị năng của mình có bị phát hiện hay không.
Nếu bị phát hiện, cô sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí còn có khả năng bị đưa đi mổ xẻ nghiên cứu, nếu không thì vừa rồi cô đã không lấy cớ xem bói để lừa gạt Chu Diệu Niên.
May mà kết quả kiểm tra đều bình thường, não cô rất tốt.
Một nhà ba người lúc này mới yên tâm. Lúc làm thủ tục xuất viện, thấy mọi chi phí đều đã được thanh toán, biết Chu Diệu Niên đã cho người làm, ba người không khỏi nhìn nhau, nhớ lại cuộc cãi vã vừa rồi trong phòng bệnh, trong lòng cảm thấy phức tạp, bắt xe về nhà.
Nửa tiếng sau, xe đến thôn trong thành.
Trên đường đi, Hà Điềm Điềm thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại phát hiện trên đầu tất cả mọi người bên ngoài đều không có gì bất thường, trống trơn, chẳng có gì cả, cứ như thể cảnh tượng trong phòng bệnh lúc sáng chỉ là ảo giác của cô vậy.
Trong lòng đang thầm nghĩ, hay mình hoa mắt thật, thì xe taxi đã đi vào thôn trong thành.
Vì Hà Điềm Điềm bị thương ở đầu, bố Hà sợ cô bị trúng gió, nên đã dặn tài xế chở thẳng về tận cửa nhà. Nhưng lúc này đúng lúc học sinh trường tiểu học số 3 tan học, lũ trẻ thi nhau chạy ra từ con hẻm, đường xá đông đúc, xe taxi đành phải dừng lại bên đường. Mà lúc này, Hà Điềm Điềm nhìn thấy trên đầu đám trẻ con bên ngoài xe, chi chít những bảng thông tin, hai mắt cô sáng lên.
Chuyện lúc sáng đã được chứng minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Hàn Kỳ là ngẫu nhiên, thì những đứa trẻ này không thể nào là ngẫu nhiên được. Hơn nữa, Hà Điềm Điềm cũng đã hiểu ra, dị năng của cô chắc chỉ có tác dụng với học sinh, còn những người khác thì không có phản ứng gì, bảo sao trên đường về cô không nhìn thấy ai phù hợp với điều kiện cả.
Sau khi đã hiểu rõ dị năng của mình, Hà Điềm Điềm chống cằm, nhìn đám trẻ con ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ.
Dị năng này xuất hiện như thế nào? Thực sự là do ngã một cái mà có được sao? Có dị năng này rốt cuộc là tốt hay xấu? Cô có thể dùng dị năng này để làm gì? Vụ tai nạn giao thông trong video liệu có thực sự xảy ra hay không?
Trong đầu Hà Điềm Điềm suy nghĩ miên man, cuối cùng cô quyết định nhân lúc còn một ngày nghỉ, chiều nay sẽ quan sát bọn trẻ thật kỹ, tìm hiểu quy luật của bảng thông tin, tránh để đến ngày 3 lại trở tay không kịp.
Học sinh dần dần tản đi hết, xe taxi từ từ tiến đến trước cửa nhà họ Hà.
Nhưng chưa kịp để ba người xuống xe, thì một người đàn ông đang dắt theo một đứa trẻ hùng hổ đi tới, chỉ vào bố Hà trong xe mắng: "Tên thầy bói lừa đảo kia! Ông xuống đây cho tôi! Hôm nay tôi phải cho ông một trận!"
Ba người Hà Điềm Điềm còn chưa kịp xuống xe, đã bị tiếng quát tháo ầm ĩ của người đàn ông này làm cho ngơ ngác.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc này, bố Hà đã mở cửa xe, thấy người đàn ông có vẻ hung hăng, ông phản ứng lại, lập tức kéo cửa xe định đóng lại, người đàn ông kia nhanh chóng chạy đến trước cửa xe, chặn đanh tac đóng cửa của bố Hà, lôi ông ra khỏi xe.
"Ấy ấy, anh làm gì vậy hả? Ban ngày ban mặt mà anh muốn đánh người à, buông ra, buông ra..."
Mẹ Hà hoảng hốt, vội vàng xuống xe kéo người đàn ông kia lại, Hà Điềm Điềm vội vàng trả tiền xe rồi cũng xuống theo, trước khi nắm đấm của người đàn ông kia giáng xuống người bố Hà, cô đã đưa tay ra đỡ.
Người đàn ông kia cao to lực lưỡng, một quyền đánh xuống không hề nhẹ, Hà Điềm Điềm bị đánh loạng choạng, chỗ bị đánh vừa đau vừa tê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro