Nhìn lén.
2024-11-29 15:34:07
Muốn về đến nơi ở của cô thì phải đi qua dãy nhà phụ bên tay phải. Cố lê thân mình từ phía sau nhà đi vào. Khi đi ngang qua dãy nhà, cô vô tình bắt gặp một bóng người khá quen mắt, trên thân mặc một bộ vây trắng bằng lụa trông khá thiếu vải đang bước nhanh ở phía cuối hành lang.
Đối với bóng người ấy, An Đình đã quá quen thuộc. Cô khá tò mò vì trời đã khuya, Dương Linh An ăn mặc thiếu vải như vậy là muốn đi đâu và để làm gì?
Vì quá tò mò nên cô liền nhanh chóng rón rén đi theo phía sau Dương Linh An. Vừa tiến về phía đó, đã thấy một cô gái khác mặc trên mình chiếc đầm ngủ màu đỏ, chạy ra từ phía căn phòng mà Dương Linh An vừa tiến vào.
Khi chạy ngang qua cô, cả hai không may va chạm. Đối phương khinh thường ghét bỏ mà lườm cô một cái rồi khóc lóc chạy nhanh đi.
Tiến gần lại phía căn phòng ấy. Bên trong nội thất sang trọng, cánh cửa sổ vẫn chưa được đóng kín. Không khó để cảm nhận được gió lạnh đang len lỏi vào trong căn phòng.
Ở chiếc ghế sofa lớn, Âu Minh Triết mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hàng cúc không khóa hết để lại hai cúc trên lộ ra bộ ngực rắn chắc, hắn đang nằm dài trên đấy. Đôi chân mày sắc bén khẽ nhíu lại, mắt phượng đang nhắm hờ thêm sống mũi cao thẳng. Những điều đó kết hợp lại tạo nên một gương mặt tựa như tượng tạc của hắn.
Dương Linh An trong chiếc đầm trắng tiến vào. Bước đi nhẹ nhàng, gương mặt e thẹn ứng đỏ, nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
-Em tới phục vụ anh.
Vừa nói, cô ta vừa tiến về phía ghế sofa, không ngần ngại mà ngồi hẳn lên đùi hắn. Điều này khiến hắn khá khó chịu. Nhưng hơn hết vẫn là mùi nước hoa nồng nặc trên người Dương Linh An khiến hắn cau mày.
Tính tình của hắn không phải là cô ta không biết. Mặc dù là qua đêm với nữ nhân, nhưng hắn không muốn những kẻ có mùi nước hoa quá nồng nàn như này. Đặc biệt là hắn không muốn chung đụng với những kẻ không có kinh nghiệm và những kẻ vô dụng.
Âu Minh Triết khó chịu, lập tức đứng phắt dậy. Khiến Dương Linh An chưa hiểu chuyện gì đã ngã nhào xuống đất. Chưa kịp kêu than, đã bị ánh mắt khinh mệt của hắn quét từ trên xuống dưới, kèm giọng nói đầy sự tức giận.
-Cởi ra.
Chưa kịp định thần, đã nghe giọng nói lạnh lẽo từ nơi hắn. Âu Minh Triết không hề thương hoa tiếc ngọc. Đối với hắn, nữ nhân đều như nhau, là công cụ phát tiết. Là một đám hám của muốn lấy lòng hắn.
Dương Linh An bị hắn dọa sợ, không giám lề mề mà lập tức cởi bỏ bộ đồ trên thân xuống, đến khi cơ thể trần như nhộng, mới bên lẽn mà ngước nhìn lên phía hắn, bàn tay không yên phận mà lần mò.
-Âu thiếu.
Âu Minh Triết gương mặt càng trở nên khó coi hơn, trên thân thể trắng như tuyết kia lại xuất hiện vài đốm đỏ gai mắt. Hắn tức giận, lập tức gạt phăng tay cô ta ra rồi quát lớn.
-Cút ngay.
Dương Linh An e sợ, lập tức ngước lên nhìn lên hắn cố giải thích.
-Âu thiếu, những vết này thực sự chỉ là muỗi chính, hôm qua vì bất cẩn nên em đã không buông màn nên mới xuất hiện những vết này.
Âu Minh Triết khẽ cau mày mà nhìn xuống, lại nghe bên ngoài cửa có động tĩnh nhỏ. Hắn hướng mắt sang thì bắt gặp một ánh mắt đang nhìn vào.
An Đình ở bên ngoài, vì tò mà nên mới chạy theo, lại bắt gặp cảnh nam nữ này. Không những thế còn bị người đàn ông kia bắt quả tang. Nhất thời sợ hãi mà bỏ lại thau đồ rồi chạy mất. Cô chạy thằng một mạch về chỗ ngủ ngoài nhà kho bỏ hoang của mình mà không dám ngoảnh lại.
Đối với bóng người ấy, An Đình đã quá quen thuộc. Cô khá tò mò vì trời đã khuya, Dương Linh An ăn mặc thiếu vải như vậy là muốn đi đâu và để làm gì?
Vì quá tò mò nên cô liền nhanh chóng rón rén đi theo phía sau Dương Linh An. Vừa tiến về phía đó, đã thấy một cô gái khác mặc trên mình chiếc đầm ngủ màu đỏ, chạy ra từ phía căn phòng mà Dương Linh An vừa tiến vào.
Khi chạy ngang qua cô, cả hai không may va chạm. Đối phương khinh thường ghét bỏ mà lườm cô một cái rồi khóc lóc chạy nhanh đi.
Tiến gần lại phía căn phòng ấy. Bên trong nội thất sang trọng, cánh cửa sổ vẫn chưa được đóng kín. Không khó để cảm nhận được gió lạnh đang len lỏi vào trong căn phòng.
Ở chiếc ghế sofa lớn, Âu Minh Triết mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hàng cúc không khóa hết để lại hai cúc trên lộ ra bộ ngực rắn chắc, hắn đang nằm dài trên đấy. Đôi chân mày sắc bén khẽ nhíu lại, mắt phượng đang nhắm hờ thêm sống mũi cao thẳng. Những điều đó kết hợp lại tạo nên một gương mặt tựa như tượng tạc của hắn.
Dương Linh An trong chiếc đầm trắng tiến vào. Bước đi nhẹ nhàng, gương mặt e thẹn ứng đỏ, nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
-Em tới phục vụ anh.
Vừa nói, cô ta vừa tiến về phía ghế sofa, không ngần ngại mà ngồi hẳn lên đùi hắn. Điều này khiến hắn khá khó chịu. Nhưng hơn hết vẫn là mùi nước hoa nồng nặc trên người Dương Linh An khiến hắn cau mày.
Tính tình của hắn không phải là cô ta không biết. Mặc dù là qua đêm với nữ nhân, nhưng hắn không muốn những kẻ có mùi nước hoa quá nồng nàn như này. Đặc biệt là hắn không muốn chung đụng với những kẻ không có kinh nghiệm và những kẻ vô dụng.
Âu Minh Triết khó chịu, lập tức đứng phắt dậy. Khiến Dương Linh An chưa hiểu chuyện gì đã ngã nhào xuống đất. Chưa kịp kêu than, đã bị ánh mắt khinh mệt của hắn quét từ trên xuống dưới, kèm giọng nói đầy sự tức giận.
-Cởi ra.
Chưa kịp định thần, đã nghe giọng nói lạnh lẽo từ nơi hắn. Âu Minh Triết không hề thương hoa tiếc ngọc. Đối với hắn, nữ nhân đều như nhau, là công cụ phát tiết. Là một đám hám của muốn lấy lòng hắn.
Dương Linh An bị hắn dọa sợ, không giám lề mề mà lập tức cởi bỏ bộ đồ trên thân xuống, đến khi cơ thể trần như nhộng, mới bên lẽn mà ngước nhìn lên phía hắn, bàn tay không yên phận mà lần mò.
-Âu thiếu.
Âu Minh Triết gương mặt càng trở nên khó coi hơn, trên thân thể trắng như tuyết kia lại xuất hiện vài đốm đỏ gai mắt. Hắn tức giận, lập tức gạt phăng tay cô ta ra rồi quát lớn.
-Cút ngay.
Dương Linh An e sợ, lập tức ngước lên nhìn lên hắn cố giải thích.
-Âu thiếu, những vết này thực sự chỉ là muỗi chính, hôm qua vì bất cẩn nên em đã không buông màn nên mới xuất hiện những vết này.
Âu Minh Triết khẽ cau mày mà nhìn xuống, lại nghe bên ngoài cửa có động tĩnh nhỏ. Hắn hướng mắt sang thì bắt gặp một ánh mắt đang nhìn vào.
An Đình ở bên ngoài, vì tò mà nên mới chạy theo, lại bắt gặp cảnh nam nữ này. Không những thế còn bị người đàn ông kia bắt quả tang. Nhất thời sợ hãi mà bỏ lại thau đồ rồi chạy mất. Cô chạy thằng một mạch về chỗ ngủ ngoài nhà kho bỏ hoang của mình mà không dám ngoảnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro