Cố Nhân (1)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Lưu Tầm thấy dường như đã dọa đến Tô Cẩn, khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, các thái phó dạy hắn chính là giáo dục nho học chính thống, dạy hắn nhân hiếu trung nghĩa, quân tử lục nghệ*, kinh, sử, tử, tập, thơ từ khúc phú, lại trị quan đức. Chỉ duy nhất có một nữ nhân, dạy hắn làm sao sinh tồn trong chốn thâm cung, dạy hắn một thân võ nghệ, dạy hắn mạnh mẽ và không bao giờ bỏ cuộc, dạy hắn nhìn thấy hy vọng trong cuộc sống tàn khốc, và tìm được những niềm vui vụn vặt.
*Lục nghệ : lễ giáo, âm nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, thư pháp, số học
Hắn bỡn cợt nói với nữ tử vẫn còn đang hoang mang: "Nàng dạy ta tặng hoa, viết thư, hẹn người trong lòng đi du ngoạn..."
Ngày xuân tươi sáng ấy cứ như đang hiện về ngay trước mắt, nữ tữ mặc thanh y búi tóc song kế chau mày như đang nhận được một nhiệm vụ gì đó vô cùng quan trọng: "Muốn gây ấn tượng với Lương tiểu thư sao? Nàng ấy là thái tử phi tương lai, xuất thân thế gia, chắc là không thiếu gì cả, nên chỉ có thể để nàng nhận thấy được thành ý của người, hay là người tặng hoa đi, có thể thể hiện được sự ái mộ... À, còn có thể hẹn nàng... tìm cách đưa nàng ra ngoài du ngoạn gì đó, như là đi dâng hươn, du hồ, ngắm hoa,...chẳng hạn. Sau đó tận dụng cơ hội để thể hiện tài hoa của bản thân, chẳng hạn như văn chương của ngài tốt như vậy thì viết một bài thơ tặng nàng ấy, đem sự ái mộ của mình viết vào bên trong, hoặc là võ nghệ tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác... Đến khi quan hệ sâu sắc hơn, người có thể tặng nàng ấy một vài thứ quý trọng, chẳng hạn như trang sức gì đó, phải bắt đúng tâm ý, để ý xem nàng ấy thích thứ gì, nếu đối phương tiếp nhận, có nghĩa là nàng ấy cũng có tình cảm với người, đồng ý kết giao, nếu như cự tuyệt, thế nhưng thái độ ôn hòa, thì có thể là do vẫn chưa đủ quen thuộc, cần cố gắng hơn...."
Tình yêu mới chớm nở, y háo hức nhìn nữ tử duy nhất mà y có thể tin tưởng trước mặt: “Viết thơ? Viết loại thơ gì?"
Nữ tử vốn quen im lặng, trầm mặc một lúc rồi ngước mắt lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Ví như *Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri..."
*Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri: Núi có cây, cây có cành. Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.
Y rung động, trở lại bàn học của mình, vắt hết óc, viết đến tận đêm khuya, mới viết được một bài thơ bày tỏ trọn vẹn cảm xúc của mình, tràn ngập mong đợi đưa cho Tô Cẩn: "Bài thơ này, đến Thượng Tỵ tiết tặng cùng với hoa cho Lương gia tiểu thư, ngươi thấy sao? Lương tiểu thư liệu có thích không?"
Cô gái kia nhìn những dòng chữ trên giấy, nhẹ nhàng đọc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói : "Nếu ta là nữ tử nhận được bài thơ này của ngài, nhất định sẽ vô cùng vui mừng vì được một nam tử tài hoa như thế này mến mộ."
Lưu Tầm rót chén trà, vì sự ngu xuẩn năm ấy của bản thân uống một chén, Tô Cẩn ngồi đối diện nhìn sắc mặt của hắn, có chút do dự hỏi: "Sau đó... Ngài có theo đuổi được người trong lòng không vậy?"
Lưu Tầm mỉm cười: "Ta dùng cả một đêm viết viết xóa xóa, vắt óc suy nghĩ viết ra tràn ngập trang giấy, cuối cùng chọn ra một bài thơ hay nhất cho rằng có thể bày tỏ được hết sự mến mộ của mình rồi chép lại. Sau đó tự tay hái cành đào đầu xuân đẹp nhất, bỏ vào hộp gấm cùng với bài thơ, đích thân gửi đi." Giờ đã không còn nhớ bài thơ năm đó nữa, chỉ nhớ rõ từng câu từng chữ đều là những lời xằng bậy rất ấu trĩ ngu xuẩn nhưng bản thân tự cho là thâm tình.
Tô Cẩn mở to hai mắt truy vấn: "Sau đó thì sao?"
Lưu Tầm mỉm cười mỉa mai: "Ta còn chưa xoay người, bạn bè và những quý công tử xung quang nàng ta đã thấp giọng cười nhạo, mà nàng ta thì như thể bị sỉ nhục nặng nề, đem hộp gấm hất đi, bảo ta tự trọng."
Tô Cẩn "a" một tiếng, trong mắt tràn ngập tiếc nuối cùng đồng tình, Lưu Tầm cười nói: "Bởi vì ta lúc đó béo giống như đầu heo, cho nên thơ của ta bị họ cho là nhờ người chắp bút, sự mến mộ bị coi là xúc phạm và khinh bạc —— là ỷ quyền thế cưỡng ép." Cuối cùng bỏ chạy giữa sự chế nhạo đó.
Tô Cẩn trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng an ủi: "Đó là nàng ta thiệt, không phải ngài, nữ tử trông mặt mà bắt hình dong, không xứng với bệ hạ."
Lưu Tấn bật cười, hóa ra nếu lúc đó nói cho Tô Cẩn kết quả thì sẽ nhận được câu trả lời như vậy, một câu trả lời ấm áp có thể xua tan mọi sương mù trong lòng.
Thế nhưng năm đó, y lại không nhắc đến việc bị từ chối.
Nữ tử kia ra đón, một bên thay y cởi quần áo một bên ân cần hỏi : "Thế nào rồi điện hạ, Lương gia tiểu thư xem rồi nói gì?"
Y nhìn đôi mắt đen láy của nàng, lại đem tất cả sỉ nhục ẩn dấu: "Nàng rất thích, còn nói ta rất tài hoa."
Trên mặt nữ tử lộ ra nụ cười: "Vậy nàng ấy đáp ứng điện hạ rồi?"
Nhưng y quanh co lắc đầu: "Các nàng là nữ tử thế gia cẩn trọng dè dặt, nào có dễ dàng như vậy... Tỷ tỷ, ta đột nhiên cảm thấy bây giờ mình không có gì cả, không thể cho nàng thứ gì, vẫn là trước hết khiến mình mạnh mẽ hơn, nếu không sao xứng đáng cưới một nữ tử như vậy?"
Cô gái kia lại ôn nhu an ủi hắn: "Tình cảm trong lúc hoạn nạn chẳng phải càng trân quý à? Lương tiểu thư không chê ngài thất thế, quyết tâm không lay chuyển, đó chính là tình cảm trung trinh đáng quý nhất. Vào một triều đại nọ, có một người tên là Lưu Bệnh Dĩ, là chắt trai của hoàng đế, nhưng vì thái tử bị vu oan nên toàn gia đều chết, chỉ còn lại một mình ông ta ngồi tù, sau này hoàng đế hối hận đã giết lầm thái tử nên tìm hoàng chất trở về, ký hồi tôn thất, thu dưỡng ở dịch đình, nhưng ngày tháng trôi qua cũng rất gian khổ, sau đó ông ta cưới một nữ tử tên là Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân đã cùng trải qua những ngày tháng gian khó nhất với ông, sau đó Hoàng đế băng hà, Lưu Bệnh Dĩ được đưa lên ngôi hoàng đế, Hứa Bình Quân tiến cung được phong làm Tiệp dư. Đương thời, có quyền thần gọi là Hoắc Quang, muốn ép hoàng đế cưới con gái của hắn, kết quả Lưu Bệnh Dĩ liền hạ một đạo chiếu thư 'Tìm cố kiếm', ông ta trong chiếu thư nói: "Ta thuở bần vi có một thanh kiếm cũ, hiện vô cùng hoài niệm, các vị ái khanh có thể giúp ta tìm về không?". Các đại thần biết ý tứ của ông, cuối cùng vẫn sắc phong Hứa Bình Quân thành Hoàng hậu, đây là câu chuyện xưa nổi tiếng "Cố kiếm tình thâm", ngài xem, Lương tiểu thư chịu cùng ngài chung hoạn nạn, không rời không bỏ, tương lai khi người đạt thành đại nghiệp, chẳng phải cũng có được vị Hoàng hậu đối xử tốt nhất với ngài sao?". Cố kiếm lúc hàn vi, cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ, lúc đó tuổi trẻ ngu dốt, chỉ chú ý đến những thứ hào nhoáng hư ảo, lại không chú ý tới bên cạnh mình cũng có bảo vật trân quý nhất thuộc về mình.
Lúc đó y cũng chỉ miễn cưỡng cười: "Lưu Bệnh Dĩ này, lúc đó tuy đã trở thành Hoàng đế, nhưng vẫn dưới sự uy hiếp của quyền thần, mặc dù hắn miễn cưỡng phong Hứa Bình Quân làm Hoàng hậu, nhưng ta cảm thấy kết cục của Hứa Bình Quân sẽ không tốt lắm."
Tô Cẩn lúc đó trầm mặc một hồi, cũng không nói cho y biết kết cục của câu chuyện, chỉ cười nói: "Điện hạ tương lai nhất định sẽ trở thành một vi anh chủ độc lập, nhất định sẽ không bị người khác kiềm chế, có thể bảo vệ Hoàng hậu của mình."
*Lục nghệ : lễ giáo, âm nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, thư pháp, số học
Hắn bỡn cợt nói với nữ tử vẫn còn đang hoang mang: "Nàng dạy ta tặng hoa, viết thư, hẹn người trong lòng đi du ngoạn..."
Ngày xuân tươi sáng ấy cứ như đang hiện về ngay trước mắt, nữ tữ mặc thanh y búi tóc song kế chau mày như đang nhận được một nhiệm vụ gì đó vô cùng quan trọng: "Muốn gây ấn tượng với Lương tiểu thư sao? Nàng ấy là thái tử phi tương lai, xuất thân thế gia, chắc là không thiếu gì cả, nên chỉ có thể để nàng nhận thấy được thành ý của người, hay là người tặng hoa đi, có thể thể hiện được sự ái mộ... À, còn có thể hẹn nàng... tìm cách đưa nàng ra ngoài du ngoạn gì đó, như là đi dâng hươn, du hồ, ngắm hoa,...chẳng hạn. Sau đó tận dụng cơ hội để thể hiện tài hoa của bản thân, chẳng hạn như văn chương của ngài tốt như vậy thì viết một bài thơ tặng nàng ấy, đem sự ái mộ của mình viết vào bên trong, hoặc là võ nghệ tốt, sẵn sàng giúp đỡ người khác... Đến khi quan hệ sâu sắc hơn, người có thể tặng nàng ấy một vài thứ quý trọng, chẳng hạn như trang sức gì đó, phải bắt đúng tâm ý, để ý xem nàng ấy thích thứ gì, nếu đối phương tiếp nhận, có nghĩa là nàng ấy cũng có tình cảm với người, đồng ý kết giao, nếu như cự tuyệt, thế nhưng thái độ ôn hòa, thì có thể là do vẫn chưa đủ quen thuộc, cần cố gắng hơn...."
Tình yêu mới chớm nở, y háo hức nhìn nữ tử duy nhất mà y có thể tin tưởng trước mặt: “Viết thơ? Viết loại thơ gì?"
Nữ tử vốn quen im lặng, trầm mặc một lúc rồi ngước mắt lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm: “Ví như *Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri..."
*Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, Tâm duyệt quân hề quân bất tri: Núi có cây, cây có cành. Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.
Y rung động, trở lại bàn học của mình, vắt hết óc, viết đến tận đêm khuya, mới viết được một bài thơ bày tỏ trọn vẹn cảm xúc của mình, tràn ngập mong đợi đưa cho Tô Cẩn: "Bài thơ này, đến Thượng Tỵ tiết tặng cùng với hoa cho Lương gia tiểu thư, ngươi thấy sao? Lương tiểu thư liệu có thích không?"
Cô gái kia nhìn những dòng chữ trên giấy, nhẹ nhàng đọc, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói : "Nếu ta là nữ tử nhận được bài thơ này của ngài, nhất định sẽ vô cùng vui mừng vì được một nam tử tài hoa như thế này mến mộ."
Lưu Tầm rót chén trà, vì sự ngu xuẩn năm ấy của bản thân uống một chén, Tô Cẩn ngồi đối diện nhìn sắc mặt của hắn, có chút do dự hỏi: "Sau đó... Ngài có theo đuổi được người trong lòng không vậy?"
Lưu Tầm mỉm cười: "Ta dùng cả một đêm viết viết xóa xóa, vắt óc suy nghĩ viết ra tràn ngập trang giấy, cuối cùng chọn ra một bài thơ hay nhất cho rằng có thể bày tỏ được hết sự mến mộ của mình rồi chép lại. Sau đó tự tay hái cành đào đầu xuân đẹp nhất, bỏ vào hộp gấm cùng với bài thơ, đích thân gửi đi." Giờ đã không còn nhớ bài thơ năm đó nữa, chỉ nhớ rõ từng câu từng chữ đều là những lời xằng bậy rất ấu trĩ ngu xuẩn nhưng bản thân tự cho là thâm tình.
Tô Cẩn mở to hai mắt truy vấn: "Sau đó thì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tầm mỉm cười mỉa mai: "Ta còn chưa xoay người, bạn bè và những quý công tử xung quang nàng ta đã thấp giọng cười nhạo, mà nàng ta thì như thể bị sỉ nhục nặng nề, đem hộp gấm hất đi, bảo ta tự trọng."
Tô Cẩn "a" một tiếng, trong mắt tràn ngập tiếc nuối cùng đồng tình, Lưu Tầm cười nói: "Bởi vì ta lúc đó béo giống như đầu heo, cho nên thơ của ta bị họ cho là nhờ người chắp bút, sự mến mộ bị coi là xúc phạm và khinh bạc —— là ỷ quyền thế cưỡng ép." Cuối cùng bỏ chạy giữa sự chế nhạo đó.
Tô Cẩn trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng an ủi: "Đó là nàng ta thiệt, không phải ngài, nữ tử trông mặt mà bắt hình dong, không xứng với bệ hạ."
Lưu Tấn bật cười, hóa ra nếu lúc đó nói cho Tô Cẩn kết quả thì sẽ nhận được câu trả lời như vậy, một câu trả lời ấm áp có thể xua tan mọi sương mù trong lòng.
Thế nhưng năm đó, y lại không nhắc đến việc bị từ chối.
Nữ tử kia ra đón, một bên thay y cởi quần áo một bên ân cần hỏi : "Thế nào rồi điện hạ, Lương gia tiểu thư xem rồi nói gì?"
Y nhìn đôi mắt đen láy của nàng, lại đem tất cả sỉ nhục ẩn dấu: "Nàng rất thích, còn nói ta rất tài hoa."
Trên mặt nữ tử lộ ra nụ cười: "Vậy nàng ấy đáp ứng điện hạ rồi?"
Nhưng y quanh co lắc đầu: "Các nàng là nữ tử thế gia cẩn trọng dè dặt, nào có dễ dàng như vậy... Tỷ tỷ, ta đột nhiên cảm thấy bây giờ mình không có gì cả, không thể cho nàng thứ gì, vẫn là trước hết khiến mình mạnh mẽ hơn, nếu không sao xứng đáng cưới một nữ tử như vậy?"
Cô gái kia lại ôn nhu an ủi hắn: "Tình cảm trong lúc hoạn nạn chẳng phải càng trân quý à? Lương tiểu thư không chê ngài thất thế, quyết tâm không lay chuyển, đó chính là tình cảm trung trinh đáng quý nhất. Vào một triều đại nọ, có một người tên là Lưu Bệnh Dĩ, là chắt trai của hoàng đế, nhưng vì thái tử bị vu oan nên toàn gia đều chết, chỉ còn lại một mình ông ta ngồi tù, sau này hoàng đế hối hận đã giết lầm thái tử nên tìm hoàng chất trở về, ký hồi tôn thất, thu dưỡng ở dịch đình, nhưng ngày tháng trôi qua cũng rất gian khổ, sau đó ông ta cưới một nữ tử tên là Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân đã cùng trải qua những ngày tháng gian khó nhất với ông, sau đó Hoàng đế băng hà, Lưu Bệnh Dĩ được đưa lên ngôi hoàng đế, Hứa Bình Quân tiến cung được phong làm Tiệp dư. Đương thời, có quyền thần gọi là Hoắc Quang, muốn ép hoàng đế cưới con gái của hắn, kết quả Lưu Bệnh Dĩ liền hạ một đạo chiếu thư 'Tìm cố kiếm', ông ta trong chiếu thư nói: "Ta thuở bần vi có một thanh kiếm cũ, hiện vô cùng hoài niệm, các vị ái khanh có thể giúp ta tìm về không?". Các đại thần biết ý tứ của ông, cuối cùng vẫn sắc phong Hứa Bình Quân thành Hoàng hậu, đây là câu chuyện xưa nổi tiếng "Cố kiếm tình thâm", ngài xem, Lương tiểu thư chịu cùng ngài chung hoạn nạn, không rời không bỏ, tương lai khi người đạt thành đại nghiệp, chẳng phải cũng có được vị Hoàng hậu đối xử tốt nhất với ngài sao?". Cố kiếm lúc hàn vi, cùng chung hoạn nạn, không rời không bỏ, lúc đó tuổi trẻ ngu dốt, chỉ chú ý đến những thứ hào nhoáng hư ảo, lại không chú ý tới bên cạnh mình cũng có bảo vật trân quý nhất thuộc về mình.
Lúc đó y cũng chỉ miễn cưỡng cười: "Lưu Bệnh Dĩ này, lúc đó tuy đã trở thành Hoàng đế, nhưng vẫn dưới sự uy hiếp của quyền thần, mặc dù hắn miễn cưỡng phong Hứa Bình Quân làm Hoàng hậu, nhưng ta cảm thấy kết cục của Hứa Bình Quân sẽ không tốt lắm."
Tô Cẩn lúc đó trầm mặc một hồi, cũng không nói cho y biết kết cục của câu chuyện, chỉ cười nói: "Điện hạ tương lai nhất định sẽ trở thành một vi anh chủ độc lập, nhất định sẽ không bị người khác kiềm chế, có thể bảo vệ Hoàng hậu của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro