Cưỡi Ngựa (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Sáng sớm, con đường nhỏ trong rừng sương mù mờ mịt, gió thổi qua mặt, mang theo hương vị trong lành, cưỡi ngựa được một lúc, Tô Cẩn cảm thấy cơ thể dần dần ấm lên, thân thể sau khi vận động thoải mái đến tràn đầy năng lượng, quả thực so với ngồi xe ngựa khá hơn nhiều, cô vui sướng cúi người xuống, người cùng ngựa dung hợp làm một thể, chạy như bay đi với tiết tấu vô cùng hòa hợp.
Phía sau Lưu Tầm đã cưỡi ngựa bắt kịp, Tô Cẩn lúc này mới nhớ tới quy củ, có chút thẹn thùng khống chế ngựa chạy sau Lưu Tầm, Lưu Tầm lại hoàn toàn không để ý hỏi Tô Cẩn: "Ngựa này thế nào?"
Tô Cẩn mỉm cười với y, Lưu Tầm tham lam nhìn nụ cười của nàng, một bên trò chuyện: "Ở nhà nàng có thường cưỡi ngựa không?"
Tô Cẩn cười lắc đầu, bình thường đều là huấn luyện, mấy thứ như đua xe cưỡi ngựa loại này vận động, đã biến thành vận động của kẻ có tiền, ngựa thuần chủng cũng quý như châu báu vậy, là tài sản quý trọng mà kẻ có tiền đem ra khoe khoang.
Lưu Tầm nhìn giọt mồ hôi trên sống mũi nàng, đôi môi hơi hé mở, lồng ngực phập phồng, híp mắt đè nén dục vọng gào thét trong lồng ngực, y kẹp chặt đôi chân, ngựa phi nước đại, Tô Cẩn nhìn hắn dẫn đầu, cũng nhanh chóng theo sau.
Phía trước đã tới lối vào hẻm núi sâu, Tô Cẩn nhìn địa thế, trong lòng hơi cảnh giác, lại nhìn thấy Lưu Tầm một mình cưỡi ngựa đi trước, còn nhóm thị vệ thì bị tụt lại phía sau, cô trong lòng căng thẳng, phóng ngựa muốn bắt kịp cảnh báo Lưu Tầm, lại phát hiện đã trể, phía trước trên ngọn núi hai bên sơn cốc bỗng nhiên có mũi tên hướng phía một mình một ngựa Lưu Tầm phóng tới, Tô Cẩn kinh hô một tiếng, trường tiên vung lên, đánh bay mũi tên, thì thấy Lưu Tầm tránh thoát, thân thể cao lớn nhưng lại vô cùng linh hoạt, y lật người lộn nhào xuống ngựa, ngựa hí rống lên một tiếng, bị bắn bị thương miệng, khiếp sợ chạy loạn, tên bay như mưa, phía sau thị vệ đã đuổi đến, Đái Bách Xuyên cả người đầy mồ hôi: "Bảo hộ bệ hạ!"
Ngựa của Lưu Tầm trúng hơn mười mũi tên ngã xuống đất, Lưu Tầm sớm đã nương thế cuộc cuồn cuộn tránh vào sơn cốc phía sau nham thạch, chỗ đó là góc chết mũi tên, đã không thể bắn được y, bên trong cốc cũng đã tuôn ra hơn mười hắc y nhân, cầm trong tay đao kiếm, hướng Lưu Tầm nhào tới, Lưu Tầm không hề tránh né, chỉ đứng lên rút ra bội kiếm cười lạnh, bọn thị vệ đã vọt lên vây quanh bảo vệ Lưu Tầm, cùng bọn thích khách chém giết.
Đang trong lúc chém giết, Lưu Tầm nhìn một nam tử trong đó, chậm rãi nói: "Nghiêm Sương, cần gì phải giấu mặt, trẫm sớm nhìn ra là ngươi, hôm nay là cố tình dụ ngươi ra mặt, mồi nhử này có đủ thơm không?"
Nam tử kia vóc người nhỏ gầy, nhìn thấy Lưu Tầm nói ra tên của mình, cũng không trốn tránh, ném đi áo choàng trên người, lộ ra đồ vật dạng pháo được buộc quanh eo, kíp nổ kêu xèo xèo, hắn cởi khăn che mặt, lộ ra gương mặt gầy gò âm nhu, cất tiếng cười to nói: "Ngươi hại chết cô cô của ta, hôm nay nhìn ta không tiếc nổ thành từng mảnh cũng phải kéo theo ngươi!"
Là thuốc nổ! Lưu Tầm con ngươi co rụt lại, chợt phát hiện không thấy Tô Cẩn đâu! Y vội vàng tìm kiếm trong đám người đang hỗn chiến thân ảnh nhỏ gầy ấy, lại bỗng nhiên cảm giác được đỉnh đầu có tiếng gió, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy Tô Cẩn trong tay cầm đao, không biết từ lúc nào đã leo lên đỉnh núi, từ trên tảng đá nhảy xuống, dùng một lực cực mạnh muốn bổ xuống đầu Nghiêm Sương! Y lấy làm kinh hãi, vội xông lên một cước đá văng Nghiêm Sương ra, Nghiêm Sương vừa mới phát hiện trên đỉnh núi thế mà lại có người, ngạc nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cả người kinh ngạc đến ngây ra, không kịp né tránh, bị một cước của Lưu Tầm một trực tiếp đạp văng vào núi đá, trong miệng phun ra máu tươi. Mấy thị vệ xông lên gắt gao chế trụ hắn, nhấn tắt kíp nổ.
Bọn thích khách thấy tình hình không ổn, bỏ trốn tứ phía, bị nhóm thị vệ truy kích, Nghiêm Sương bị ấn trên vách núi, nhìn chằm chằm Tô Cẩn, khàn giọng hô: "Cô cô? Cô cô! Người còn sống? Người muốn giết ta?"
Tô Cẩn một đao bổ xuống không kịp thu thế chém vào không khí, xông thẳng xuống mặt đất, được Lưu Tầm một phen đỡ lấy thắt lưng ổn định thân mình, cả người cơ hồ bị Lưu Tầm ôm vào trong ngực, quay đầu sang, có chút khó hiểu nhìn vào ánh mắt vừa buồn bã vừa hưng phấn của thích khách, chậm rãi phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay Lưu Tầm: "Ngươi nhận nhầm người."
Cô có chút đau đầu, người này chỉ sợ là người quen trước đây, nếu không phải Lưu Tầm vừa mới một cước đá văng hắn ra, hắn đã bị nàng chém thành hai khúc ... Này quả thật không còn cách nào, trận ám sát hung hiểm như vậy, trên người thích khách lại có thuốc nổ, cô chỉ có thể quyết định thật nhanh là trực tiếp đánh gục thủ lĩnh... Ai biết lại là cố nhân đâu? Cũng không biết Lưu Tầm có nổi lên lòng nghi ngờ không nữa, Nghiêm Sương còn đang giãy giụa: "Cô cô! Người vì sao còn bán mạng cho hôn quân này!" Máu không ngừng tuôn ra, hiển nhiên Lưu Tầm một cước kia cũng không nhẹ, bọn thị vệ ấn trụ hắn trói chặt mang đến.
Tô Cẩn quay mặt nhìn Lưu Tầm, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm và dò xét của y đang dán chặt vào cô.
Phía sau Lưu Tầm đã cưỡi ngựa bắt kịp, Tô Cẩn lúc này mới nhớ tới quy củ, có chút thẹn thùng khống chế ngựa chạy sau Lưu Tầm, Lưu Tầm lại hoàn toàn không để ý hỏi Tô Cẩn: "Ngựa này thế nào?"
Tô Cẩn mỉm cười với y, Lưu Tầm tham lam nhìn nụ cười của nàng, một bên trò chuyện: "Ở nhà nàng có thường cưỡi ngựa không?"
Tô Cẩn cười lắc đầu, bình thường đều là huấn luyện, mấy thứ như đua xe cưỡi ngựa loại này vận động, đã biến thành vận động của kẻ có tiền, ngựa thuần chủng cũng quý như châu báu vậy, là tài sản quý trọng mà kẻ có tiền đem ra khoe khoang.
Lưu Tầm nhìn giọt mồ hôi trên sống mũi nàng, đôi môi hơi hé mở, lồng ngực phập phồng, híp mắt đè nén dục vọng gào thét trong lồng ngực, y kẹp chặt đôi chân, ngựa phi nước đại, Tô Cẩn nhìn hắn dẫn đầu, cũng nhanh chóng theo sau.
Phía trước đã tới lối vào hẻm núi sâu, Tô Cẩn nhìn địa thế, trong lòng hơi cảnh giác, lại nhìn thấy Lưu Tầm một mình cưỡi ngựa đi trước, còn nhóm thị vệ thì bị tụt lại phía sau, cô trong lòng căng thẳng, phóng ngựa muốn bắt kịp cảnh báo Lưu Tầm, lại phát hiện đã trể, phía trước trên ngọn núi hai bên sơn cốc bỗng nhiên có mũi tên hướng phía một mình một ngựa Lưu Tầm phóng tới, Tô Cẩn kinh hô một tiếng, trường tiên vung lên, đánh bay mũi tên, thì thấy Lưu Tầm tránh thoát, thân thể cao lớn nhưng lại vô cùng linh hoạt, y lật người lộn nhào xuống ngựa, ngựa hí rống lên một tiếng, bị bắn bị thương miệng, khiếp sợ chạy loạn, tên bay như mưa, phía sau thị vệ đã đuổi đến, Đái Bách Xuyên cả người đầy mồ hôi: "Bảo hộ bệ hạ!"
Ngựa của Lưu Tầm trúng hơn mười mũi tên ngã xuống đất, Lưu Tầm sớm đã nương thế cuộc cuồn cuộn tránh vào sơn cốc phía sau nham thạch, chỗ đó là góc chết mũi tên, đã không thể bắn được y, bên trong cốc cũng đã tuôn ra hơn mười hắc y nhân, cầm trong tay đao kiếm, hướng Lưu Tầm nhào tới, Lưu Tầm không hề tránh né, chỉ đứng lên rút ra bội kiếm cười lạnh, bọn thị vệ đã vọt lên vây quanh bảo vệ Lưu Tầm, cùng bọn thích khách chém giết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang trong lúc chém giết, Lưu Tầm nhìn một nam tử trong đó, chậm rãi nói: "Nghiêm Sương, cần gì phải giấu mặt, trẫm sớm nhìn ra là ngươi, hôm nay là cố tình dụ ngươi ra mặt, mồi nhử này có đủ thơm không?"
Nam tử kia vóc người nhỏ gầy, nhìn thấy Lưu Tầm nói ra tên của mình, cũng không trốn tránh, ném đi áo choàng trên người, lộ ra đồ vật dạng pháo được buộc quanh eo, kíp nổ kêu xèo xèo, hắn cởi khăn che mặt, lộ ra gương mặt gầy gò âm nhu, cất tiếng cười to nói: "Ngươi hại chết cô cô của ta, hôm nay nhìn ta không tiếc nổ thành từng mảnh cũng phải kéo theo ngươi!"
Là thuốc nổ! Lưu Tầm con ngươi co rụt lại, chợt phát hiện không thấy Tô Cẩn đâu! Y vội vàng tìm kiếm trong đám người đang hỗn chiến thân ảnh nhỏ gầy ấy, lại bỗng nhiên cảm giác được đỉnh đầu có tiếng gió, vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy Tô Cẩn trong tay cầm đao, không biết từ lúc nào đã leo lên đỉnh núi, từ trên tảng đá nhảy xuống, dùng một lực cực mạnh muốn bổ xuống đầu Nghiêm Sương! Y lấy làm kinh hãi, vội xông lên một cước đá văng Nghiêm Sương ra, Nghiêm Sương vừa mới phát hiện trên đỉnh núi thế mà lại có người, ngạc nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cả người kinh ngạc đến ngây ra, không kịp né tránh, bị một cước của Lưu Tầm một trực tiếp đạp văng vào núi đá, trong miệng phun ra máu tươi. Mấy thị vệ xông lên gắt gao chế trụ hắn, nhấn tắt kíp nổ.
Bọn thích khách thấy tình hình không ổn, bỏ trốn tứ phía, bị nhóm thị vệ truy kích, Nghiêm Sương bị ấn trên vách núi, nhìn chằm chằm Tô Cẩn, khàn giọng hô: "Cô cô? Cô cô! Người còn sống? Người muốn giết ta?"
Tô Cẩn một đao bổ xuống không kịp thu thế chém vào không khí, xông thẳng xuống mặt đất, được Lưu Tầm một phen đỡ lấy thắt lưng ổn định thân mình, cả người cơ hồ bị Lưu Tầm ôm vào trong ngực, quay đầu sang, có chút khó hiểu nhìn vào ánh mắt vừa buồn bã vừa hưng phấn của thích khách, chậm rãi phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay Lưu Tầm: "Ngươi nhận nhầm người."
Cô có chút đau đầu, người này chỉ sợ là người quen trước đây, nếu không phải Lưu Tầm vừa mới một cước đá văng hắn ra, hắn đã bị nàng chém thành hai khúc ... Này quả thật không còn cách nào, trận ám sát hung hiểm như vậy, trên người thích khách lại có thuốc nổ, cô chỉ có thể quyết định thật nhanh là trực tiếp đánh gục thủ lĩnh... Ai biết lại là cố nhân đâu? Cũng không biết Lưu Tầm có nổi lên lòng nghi ngờ không nữa, Nghiêm Sương còn đang giãy giụa: "Cô cô! Người vì sao còn bán mạng cho hôn quân này!" Máu không ngừng tuôn ra, hiển nhiên Lưu Tầm một cước kia cũng không nhẹ, bọn thị vệ ấn trụ hắn trói chặt mang đến.
Tô Cẩn quay mặt nhìn Lưu Tầm, chỉ thấy ánh mắt sâu thẳm và dò xét của y đang dán chặt vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro