Khánh Công (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Cao Vĩnh Phúc giúp Lưu Tầm đổi y phục dính máu trên người, vừa cười nói: “La Mãnh này vẫn tính tình hấp tấp, bệ hạ còn đang thay phục, hắn đã dám xông thẳng vào, cũng may là bệ hạ lòng dạ rộng lượng…”
Sắc mặt Lưu Tầm hững hờ, dùng khăn ấm lau mặt, nửa ngày mới cất tiếng: “Trẫm còn nhớ… Năm đó Tô Cẩn chính vì sự tình đồ thành cùng cướp bóc, mà xa lánh trẫm…”
Cao Vĩnh Phúc trộm dò vẻ mặt y, chậm rãi đáp: “Các binh sĩ thì biết gì đâu, liều mạng giết địch, thăng chức đều là số ít tướng sĩ, mà quân tốt chẳng qua cũng vì tích cóp chút tiền tài xuất ngũ hồi hương… Bệ hạ chính là tâm thuật đế vương, dùng binh có đạo, không có gì đáng chê trách, quận chúa suy cho cùng cũng là một nữ tử, nữ tử trời sinh phải thai nghén hài nhi, nhẹ dạ chút cũng rất bình thường…”
Lưu Tầm không đáp một lời, nhắm mắt lại chờ Cao Vĩnh Phúc chải đầu, một lát sau thì ra lệnh: “Đã thu xếp cho nàng ở đâu chưa? Chỗ ở phải thanh tịnh, không được để kẻ khác phiền nhiễu nàng, đặc biệt là cách xa nơi giam giữ xử quyết tù binh một chút.”
Cao Vĩnh Phúc thưa: “Đã thu xếp ở tiểu lâu trong hậu hoa viên, cùng chung với Tiết nữ quan và một số cung nữ, mọi điều ăn uống đều sắp xếp tốt nhất, vừa rồi đã sai người đem nước nóng qua.”
Lưu Tầm gật đầu, một bàn tay chậm rãi xoa xoa mặt nhẫn hổ phách trên tay, trầm tư một lúc thì cất tiếng: “Trẫm nhớ rằng lương khương tửu (rượu riềng) nơi này uống thì êm dịu thanh ngọt, song lại ngấm sâu?”
Cao Vĩnh Phúc vội đáp: “Chính thế ạ, trước đó đã dâng hai vò vào, vừa mới để thái y tùy giá nghiệm xét thì không có gì bất thường, bệ hạ muốn nếm thử ạ?”
Lưu Tầm phảng phất như đang suy tư chuyện gì đó xa xôi lắm, một hồi sau mới nói: “Lệnh phòng bếp dùng rượu kia hầm canh gà, bảo họ nghĩ cách làm cho khi ăn không nghe ra được mùi rượu, nhưng cũng không được giảm tác dụng ngấm rượu.”
Cao Vĩnh Phúc trông nét cười thấp thoáng nơi miệng của Lưu Tầm, không khỏi rùng mình, khẽ thưa: “Nô tài tuân chỉ.”
Tối đến, trong đại sảnh phủ nha đèn đuốc sáng rực, trên thảm đỏ trung tâm nhạc âm du dương điệu múa lả lướt, rượu thịt như nước chảy truyền vào phòng, đầy phòng tiếng hò hét, niềm vui khánh công ngập tràn khắp mọi ngõ ngách. Lưu Tầm đoan chính ngồi phía trên, luận công ban thưởng.
Tô Cẩn và Tiết nữ quan vì cùng là nữ quan nên ngồi chung một bàn tiệc, Tiết nữ quan liền thay Tô Cẩn rót rượu: “Hôm nay công thành thắng lớn, Tô thị chiếu tu sửa khí giới, chính là công đầu đó, tại hạ kính Tô thị chiếu một chén.”
Giọng nàng ta thanh thúy, mấy vị đại tướng ngồi phía trên ở gần cũng nghe được, không khỏi đều nhìn sang, trên mặt không khỏi có phần bất mãn. Đại chiến tất nhiên cần sức lực quân giới rất nhiều, song các tướng sĩ tắm máu dũng chiến, vật lộn tính mạng, nào chịu được chuyện nói một nữ tử chẳng qua vẽ mấy bức họa, sửa vài quân giới liền ngông cuồng đàm luận công đầu? Bệ hạ phong thưởng cũng chưa từng nhắc tới chuyện này, lại còn không biết xấu hổ to mồm khoác lác.
Tô Cẩn lại nhíu nhíu mày: “Không dám liều xưng công đầu, chẳng qua là tận trung chức vụ mà thôi, các tướng sĩ tắm máu dũng chiến mới là anh hùng.”
Tâm tình chúng tướng mới hơi yên yên, thầm nghĩ rằng nữ tử này vẫn tính là biết điều. Bấy giờ có quan viên dẫn theo một nhóm nữ tử tới bẩm báo: “Bệ hạ dọc đường hành quân gian khổ, hiện có gia quyến tội nhân thành Lương Cương bị bắt giữ làm nô, hạ thần đã chọn một nhóm đẹp nhất đến bồi tiệc khao quân.”
Các tướng sĩ nhìn đám nữ tử tuy rằng dung sắc tiều tụy, vành mắt sưng đỏ, mặt đầy vệt lệ, song đều tương đối mỹ mạo, sớm đã mượn cớ say cười ha hả vỗ tay. Trong lòng Cao Vĩnh Phúc lại thầm kêu tên quan viên kia quá không biết điều, liếc sang phía Tô Cẩn, quả nhiên Tô Cẩn đang nhìn những nữ tử ấy, trên mặt lộ vẻ thương hại, lại nghe phía trên Lưu Tầm nhíu mày chất vấn: “Đã là tiệc mừng, sao lại để những kẻ mày ủ mặt ê tới đây xúi quẩy? Tự có nữ tử giáo phường hầu hạ, sai bọn họ lui xuống hết đi.”
Quan viên nọ há miệng lúng ta lúng túng, Cao Vĩnh Phúc sớm đã tiến qua phất tay sai người dẫn những gia quyến tội nhân kia đi, lại trộm nhìn Tô Cẩn, bắt gặp gương mặt cô vẫn không vui vẻ gì thì trong lòng thầm than thở, đêm nay tâm tình bệ hạ e lại hỏng bét rồi.
Tô Cẩn hơi thở dài, Tiết Lung bên cạnh thấy vậy thì nhân tiện hỏi: “Sao Tô thị chiếu lại thở dài? Là không thích việc này à?”
Tô Cẩn lắc đầu: “Họ chỉ là gia quyến, việc gì phải làm tội?”
Tiết Lung khẽ mỉm cười: “Nữ tử vốn là vậy, vui vẻ do người, lấy gà theo gà, gả chó theo chó, nếu họ đã hưởng thụ an nhàn phu quân đưa cho, tự nhiên cũng phải chấp nhận tai họa phu quân mang tới.”
Tô Cẩn không nói lời nào, Tiết Lung khuyên nhủ: “Đây là lương khương tửu hết sức nổi tiếng biên cương, chất rượu thanh ngọt vô ngần, rất có lợi cho nữ tử, chi bằng cô uống nhiều một chút, những chuyện kia cũng không phải ta và cô có thể thay đổi. Bệ hạ đánh hạ thành, chung quy cũng phải khao thưởng binh sĩ, cô vì thế mà không vui, ngược lại sẽ quấy rầy hứng thú của mọi người.”
Vì liên quan nghề nghiệp nên căn bản Tô Cẩn không hề đụng đến rượu, thấy nàng ta khuyên nhủ ân cần thì cũng uống một hớp, quả nhiên thanh ngọt êm dịu, một vị gừng thấm vào ruột gan, không giống rượu đời sau cay mà chát, mà gần gần như nước giải khát vậy, cơ hồ không chút vị rượu, đoán rằng đại khái do ủ theo cách cổ xưa nên độ cồn không cao. Chẳng qua cô vẫn còn đang thi hành nhiệm vụ, không dám uống nhiều thêm, chỉ cười khéo léo từ chối: “Tôi không giỏi uống, cám ơn.”
Tiết Lung cười bảo: “Thế thì dùng ít canh nhé, nghe nói phụ nhân ở đây hậu sản thì hay dùng thứ rượu này hầm gà, phòng gió ấm dạ, có thể giữ gìn thân thể khỏe mạnh. Cô và ta hành quân bên ngoài, chịu đủ phong hàn, trời hôm nay lại lạnh, phải nên bồi bổ.”
Tô Cẩn nghe nàng ta giới thiệu thì cũng uống chút canh gà được dâng lên, quả nhiên nước canh thanh ngọt, rất hợp khẩu vị của cô. Cô mới uống xong một bát, không ngờ thị nữ phía sau lập tức lại ân cần đứng dậy giúp cô rót thêm bát nữa. Cô liếc thị nữ nọ, cô ta có phần khẩn trương thốt lên: “Nô tỳ tưởng thị chiếu thích uống.”
Tô Cẩn cho là thị nữ này sợ phạm lỗi, cười cười, vẫn là vừa nhấm nháp bát canh vừa nghe Tiết Lung giới thiệu phong tục lý thú nơi đây. Cô ta ăn nói lanh lợi, kiến thức phong phú, cô mới tới cổ đại, nghe nàng ta êm tai kể chuyện thì chỉ cảm thấy nội dung thật sự hấp dẫn, thêm nữa cô gái này tựa hồ thân mang khiếm khuyết, nhưng chẳng hề có vẻ tự ti, ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, thì trong lòng cũng âm thầm khâm phục, bất tri bất giác vừa nghe vừa uống không ít canh.
Sắc mặt Lưu Tầm hững hờ, dùng khăn ấm lau mặt, nửa ngày mới cất tiếng: “Trẫm còn nhớ… Năm đó Tô Cẩn chính vì sự tình đồ thành cùng cướp bóc, mà xa lánh trẫm…”
Cao Vĩnh Phúc trộm dò vẻ mặt y, chậm rãi đáp: “Các binh sĩ thì biết gì đâu, liều mạng giết địch, thăng chức đều là số ít tướng sĩ, mà quân tốt chẳng qua cũng vì tích cóp chút tiền tài xuất ngũ hồi hương… Bệ hạ chính là tâm thuật đế vương, dùng binh có đạo, không có gì đáng chê trách, quận chúa suy cho cùng cũng là một nữ tử, nữ tử trời sinh phải thai nghén hài nhi, nhẹ dạ chút cũng rất bình thường…”
Lưu Tầm không đáp một lời, nhắm mắt lại chờ Cao Vĩnh Phúc chải đầu, một lát sau thì ra lệnh: “Đã thu xếp cho nàng ở đâu chưa? Chỗ ở phải thanh tịnh, không được để kẻ khác phiền nhiễu nàng, đặc biệt là cách xa nơi giam giữ xử quyết tù binh một chút.”
Cao Vĩnh Phúc thưa: “Đã thu xếp ở tiểu lâu trong hậu hoa viên, cùng chung với Tiết nữ quan và một số cung nữ, mọi điều ăn uống đều sắp xếp tốt nhất, vừa rồi đã sai người đem nước nóng qua.”
Lưu Tầm gật đầu, một bàn tay chậm rãi xoa xoa mặt nhẫn hổ phách trên tay, trầm tư một lúc thì cất tiếng: “Trẫm nhớ rằng lương khương tửu (rượu riềng) nơi này uống thì êm dịu thanh ngọt, song lại ngấm sâu?”
Cao Vĩnh Phúc vội đáp: “Chính thế ạ, trước đó đã dâng hai vò vào, vừa mới để thái y tùy giá nghiệm xét thì không có gì bất thường, bệ hạ muốn nếm thử ạ?”
Lưu Tầm phảng phất như đang suy tư chuyện gì đó xa xôi lắm, một hồi sau mới nói: “Lệnh phòng bếp dùng rượu kia hầm canh gà, bảo họ nghĩ cách làm cho khi ăn không nghe ra được mùi rượu, nhưng cũng không được giảm tác dụng ngấm rượu.”
Cao Vĩnh Phúc trông nét cười thấp thoáng nơi miệng của Lưu Tầm, không khỏi rùng mình, khẽ thưa: “Nô tài tuân chỉ.”
Tối đến, trong đại sảnh phủ nha đèn đuốc sáng rực, trên thảm đỏ trung tâm nhạc âm du dương điệu múa lả lướt, rượu thịt như nước chảy truyền vào phòng, đầy phòng tiếng hò hét, niềm vui khánh công ngập tràn khắp mọi ngõ ngách. Lưu Tầm đoan chính ngồi phía trên, luận công ban thưởng.
Tô Cẩn và Tiết nữ quan vì cùng là nữ quan nên ngồi chung một bàn tiệc, Tiết nữ quan liền thay Tô Cẩn rót rượu: “Hôm nay công thành thắng lớn, Tô thị chiếu tu sửa khí giới, chính là công đầu đó, tại hạ kính Tô thị chiếu một chén.”
Giọng nàng ta thanh thúy, mấy vị đại tướng ngồi phía trên ở gần cũng nghe được, không khỏi đều nhìn sang, trên mặt không khỏi có phần bất mãn. Đại chiến tất nhiên cần sức lực quân giới rất nhiều, song các tướng sĩ tắm máu dũng chiến, vật lộn tính mạng, nào chịu được chuyện nói một nữ tử chẳng qua vẽ mấy bức họa, sửa vài quân giới liền ngông cuồng đàm luận công đầu? Bệ hạ phong thưởng cũng chưa từng nhắc tới chuyện này, lại còn không biết xấu hổ to mồm khoác lác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cẩn lại nhíu nhíu mày: “Không dám liều xưng công đầu, chẳng qua là tận trung chức vụ mà thôi, các tướng sĩ tắm máu dũng chiến mới là anh hùng.”
Tâm tình chúng tướng mới hơi yên yên, thầm nghĩ rằng nữ tử này vẫn tính là biết điều. Bấy giờ có quan viên dẫn theo một nhóm nữ tử tới bẩm báo: “Bệ hạ dọc đường hành quân gian khổ, hiện có gia quyến tội nhân thành Lương Cương bị bắt giữ làm nô, hạ thần đã chọn một nhóm đẹp nhất đến bồi tiệc khao quân.”
Các tướng sĩ nhìn đám nữ tử tuy rằng dung sắc tiều tụy, vành mắt sưng đỏ, mặt đầy vệt lệ, song đều tương đối mỹ mạo, sớm đã mượn cớ say cười ha hả vỗ tay. Trong lòng Cao Vĩnh Phúc lại thầm kêu tên quan viên kia quá không biết điều, liếc sang phía Tô Cẩn, quả nhiên Tô Cẩn đang nhìn những nữ tử ấy, trên mặt lộ vẻ thương hại, lại nghe phía trên Lưu Tầm nhíu mày chất vấn: “Đã là tiệc mừng, sao lại để những kẻ mày ủ mặt ê tới đây xúi quẩy? Tự có nữ tử giáo phường hầu hạ, sai bọn họ lui xuống hết đi.”
Quan viên nọ há miệng lúng ta lúng túng, Cao Vĩnh Phúc sớm đã tiến qua phất tay sai người dẫn những gia quyến tội nhân kia đi, lại trộm nhìn Tô Cẩn, bắt gặp gương mặt cô vẫn không vui vẻ gì thì trong lòng thầm than thở, đêm nay tâm tình bệ hạ e lại hỏng bét rồi.
Tô Cẩn hơi thở dài, Tiết Lung bên cạnh thấy vậy thì nhân tiện hỏi: “Sao Tô thị chiếu lại thở dài? Là không thích việc này à?”
Tô Cẩn lắc đầu: “Họ chỉ là gia quyến, việc gì phải làm tội?”
Tiết Lung khẽ mỉm cười: “Nữ tử vốn là vậy, vui vẻ do người, lấy gà theo gà, gả chó theo chó, nếu họ đã hưởng thụ an nhàn phu quân đưa cho, tự nhiên cũng phải chấp nhận tai họa phu quân mang tới.”
Tô Cẩn không nói lời nào, Tiết Lung khuyên nhủ: “Đây là lương khương tửu hết sức nổi tiếng biên cương, chất rượu thanh ngọt vô ngần, rất có lợi cho nữ tử, chi bằng cô uống nhiều một chút, những chuyện kia cũng không phải ta và cô có thể thay đổi. Bệ hạ đánh hạ thành, chung quy cũng phải khao thưởng binh sĩ, cô vì thế mà không vui, ngược lại sẽ quấy rầy hứng thú của mọi người.”
Vì liên quan nghề nghiệp nên căn bản Tô Cẩn không hề đụng đến rượu, thấy nàng ta khuyên nhủ ân cần thì cũng uống một hớp, quả nhiên thanh ngọt êm dịu, một vị gừng thấm vào ruột gan, không giống rượu đời sau cay mà chát, mà gần gần như nước giải khát vậy, cơ hồ không chút vị rượu, đoán rằng đại khái do ủ theo cách cổ xưa nên độ cồn không cao. Chẳng qua cô vẫn còn đang thi hành nhiệm vụ, không dám uống nhiều thêm, chỉ cười khéo léo từ chối: “Tôi không giỏi uống, cám ơn.”
Tiết Lung cười bảo: “Thế thì dùng ít canh nhé, nghe nói phụ nhân ở đây hậu sản thì hay dùng thứ rượu này hầm gà, phòng gió ấm dạ, có thể giữ gìn thân thể khỏe mạnh. Cô và ta hành quân bên ngoài, chịu đủ phong hàn, trời hôm nay lại lạnh, phải nên bồi bổ.”
Tô Cẩn nghe nàng ta giới thiệu thì cũng uống chút canh gà được dâng lên, quả nhiên nước canh thanh ngọt, rất hợp khẩu vị của cô. Cô mới uống xong một bát, không ngờ thị nữ phía sau lập tức lại ân cần đứng dậy giúp cô rót thêm bát nữa. Cô liếc thị nữ nọ, cô ta có phần khẩn trương thốt lên: “Nô tỳ tưởng thị chiếu thích uống.”
Tô Cẩn cho là thị nữ này sợ phạm lỗi, cười cười, vẫn là vừa nhấm nháp bát canh vừa nghe Tiết Lung giới thiệu phong tục lý thú nơi đây. Cô ta ăn nói lanh lợi, kiến thức phong phú, cô mới tới cổ đại, nghe nàng ta êm tai kể chuyện thì chỉ cảm thấy nội dung thật sự hấp dẫn, thêm nữa cô gái này tựa hồ thân mang khiếm khuyết, nhưng chẳng hề có vẻ tự ti, ngôn hành cử chỉ tự nhiên hào phóng, thì trong lòng cũng âm thầm khâm phục, bất tri bất giác vừa nghe vừa uống không ít canh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro