Kinh Tâm (1)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Nghe thấy tiếng kêu, Tô Cẩn do dự một lát, lòng hiếu kỳ nổi lên, dù sao cô cũng không biết gì về Lưu Huân và chuyện trong cung, không biết bắt đầu nhiệm vụ từ đâu, vì vậy sau khi suy nghĩ, cô cất khắc ấn vào hộp gỗ, đứng dậy ra ngoài.
Chỉ có Như Lan đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Cẩn đi ra, nàng vội vàng cười nói: "Cô cô có gì phân phó? Nghiêm tổng quản và Như Tú thấy chắc cô cô tạm thời không có việc gì cần cho nên đều đã đi ăn tối rồi, sai nô tì đến đây đợi hầu."
Tô Cẩn lắc đầu: "Ta đi dạo" Cô cũng không nói đến chuyện nghe thấy tiếng khóc, mắt và tai cô đều tốt hơn người bình thường, đám người Như Lan hẳn là không nghe thấy.
Cô bước ra khỏi cổng viện, xác định đường đi, chậm rãi đi về hướng có tiếng khóc mơ hồ, Như Lan đi theo phía sau, lúng túng bất an vô cùng: “Cô cô, bệ hạ đã có dặn dò thời tiết lạnh lẽo, đừng để cô cô ra ngoài nhiều.”
Tô Cẩn không để ý lắm: “Chỉ nói bớt ra ngoài chứ không bảo không được ra ngoài. Ta đã ngồi cả ngày rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Cung viện sâu thẳm, yên tĩnh và vắng vẻ, Tô Cẩn đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo, dần dần nhìn thấy những hành lang chồng chéo bên cạnh ao sen trước mặt, có ba gian nhà tinh tế và rộng rãi, bị bóng tối của cây cối che phủ. Tiếng khóc dần dần rõ ràng hơn, sắc mặt Như Lan thay đổi: "Thị chiếu đại nhân, chúng ta trở về đi."
Tô Cẩn mặc dù to gan nhưng giờ phút này cũng có chút lo lắng phạm phải cấm kỵ, hỏi Như Lan: " Phía trước là chổ nào vậy?"
Như Lan cười miễn cưỡng: "Nếu tiếp tục đi về phía đó thì có Cung Thọ An và Cung Ngọc Đường, đều là những vị thái phí của tiên hoàng năm đó, chúng ta cũng không tiện làm phiền họ."
Tô Cẩn ngừng chân, do dự một lúc, nhưng thấy đột nhiên lóe qua trước mắt, bước ra một vị nam tử trẻ tuổi, mặc cẩm bào cổ tròn tím thêu rồng, thắt lưng ngọc dát vàng, đầu đội mão tử kim bàn long, vẻ ngoài thanh lịch, dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, bước thẳng về phía trước lễ phép hỏi : "Nghe nói lần này bệ hạ về kinh dẫn theo muội muội của Phụng Thánh quận chúa, Lưu Liễn ở đây có lễ."
Tô Cẩn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông này vừa nhìn thấy là có thể gọi tên mình, hơn nữa có vẻ như đã đợi ở đây rất lâu, nét mặt lộ vẻ buồn bã, lại nhìn cô với vẻ lo lắng. Cô nhìn Như Lan, Như Lan thấp giọng nói: “Là Dự vương”. Dự vương là tam hoàng tử của tiên hoàng, là con của Lý thái phi. Lúc đó nàng chỉ là cung nữ, xuất thân thấp, được hoàng đế sủng ái khi say rượu, nhưng sau khi tỉnh rượu lại hối hận, từ đó về sau cũng chưa từng sủng hạnh nữa, nên mãi đến năm Dự vương mười lăm tuổi rời cung lập phủ mới được phong làm phi, rồi cấp cho Dự vương một mảnh đất phong cằn cỗi, cứ thế đẩy đi xa.
Tô Cẩn liền vội cấp hành lễ: “Tô Cẩn tham kiến Dự vương đại nhân”
Dự vương bước tới định đỡ cô, nhưng Tô Cẩn nhanh chóng không dấu vết tránh tay Dự vương, hơi lùi lại một bước: “Tản bộ vô tình đi đến đây, đã quấy rầy vương gia rồi, nô tỳ xin cáo lui.”
Nhưng Dự vương vội vàng bước tới, khẩn trương nói: “Thỉnh Tô Tô thị chiếu dừng bước, tiểu vương mạo muội, có việc cần thỉnh cầu… Trước đây ta nghe nói Quận chúa Phụng thánh có mang theo một loại thần dược có thể chữa bệnh sốt rét và các loại bệnh khác. Lại nghe nói Tô thị chiếu cũng giống Quận chúa năm đó, có kỹ năng và thần lực, bây giờ mẫu phi của tiểu vương đang mắc bệnh sốt rét, lúc nóng lúc lạnh, thái y cũng không có biện pháp, đặc biệt cầu xin Tô thị chiếu tấm lòng nhân hậu, ban cho linh dược.
Anh ta nói rất nhanh, như sợ Tô Cẩm sẽ rời đi ngay lập tức, lại nóng lòng như nắm được cọng rơm cứu mạng, kiên quyết nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Cẩm, Tô Cẩn im lặng, Như Lan đằng sau môi đều trắng bệch ra, giọng nói có chút run rẩy: “Vẫn mong Vương gia thứ lỗi, bệ hạ có dặn dò, Tô Thị chiếu thân thể không khỏe, cần ở trong viện tĩnh dưỡng, không ai được phép quấy rầy. Bệnh của Lý Thái phi nên để thái y chẩn đoán và điều trị mới phải."
Nhưng Dự vương mặc kệ, chỉ tiến tới quỳ xuống nói: “Tô Thị chiếu, lúc mẹ ta còn trẻ, cung viện vắng vẻ, người đã phải chịu nhiều đau khổ, là con trai người, hận mình không thể thay thế cho người, nếu Thị chiếu có thể cứu giúp mẹ ta, tiểu Vương từ nay về sau sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của ngài!"
Tô Cẩn nhìn tiểu Vương gia không ngần ngại quỳ xuống, vội vàng lùi sang một bên, lại nghe phía sau có tiếng nói: “Dự vương đang cho rằng ta không cố gắng hết sức để cứu Lý thái phi sao?
Ba người quay đầu lại, thấy Lưu Tầm đứng ở cuối đường trong bóng tối, vẫn đang mặc Cổn phục màu đen thêu chín con rồng dùng cho tế tự, đầu đội vương miện, có vẻ mới trở về cung đã trực tiếp đến đây. Phía sau y là một đám cung nhân, tất cả đều cúi đầu đứng yên lặng. Ánh mắt nhìn sang, biểu tình không tính là nghiêm khắc, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đứng ở đây đều sợ hãi. Dự vương vẫn còn trong tư thế quỳ gối, hướng y dập đầu, mắt ngấn lệ : "Thần đệ không giám, chỉ là tối qua mẫu phi lên cơn sốt nóng lạnh cả một đêm, sáng nay lại nghẹt đờm, thái y cũng đã không còn cách nào khác, thần đệ cũng chỉ đang ôm một tia hy vọng mà thôi, nhưng hoàng thượng cho dù thế nào cũng không cho phép thần đệ gặp muội muội của Phụng Thánh quận chúa, thần đệ không đích thân hỏi thử một lần thì làm sao có thể cam tâm! Đều là người làm con, mong hoàng thượng hiểu cho tấm lòng của thần đệ!
Lưu Tấn quay đầu nhìn Tô Cẩn: "Vậy thì giờ đây, câu trả lời của Tô Thị chiếu là gì?" Ngữ khí của y nhàn nhạt hờ hững, nhưng Tô Cẩn lại có thể nghe được sự uy nghiêm trong đó.
Khi thấy Lưu Tầm, cô cùng Như Lan đều quỳ xuống, nhưng Lưu Tầm lại thay đổi, không còn thái độ cực kì dịu dàng trước đây, không bảo cô đứng lên, nên cô chỉ có thể quỳ trên mặt đất chứ không thể nhìn thẳng vào Lưu Tầm. Nhìn xuống đất, trả lời một câu: “Nô tỳ không biết chữa bệnh sốt rét, cũng không có thần dược, xin hoàng thượng và vương gia thứ lỗi.”
Trong sân yên tĩnh, áp lực như núi, Dự Vương quỳ xuống lạy Tô Cẩn, phát ra một tiếng đập mạnh: “Xin hãy thương xót ta!” Giọng nói nghẹn ngào nức nở, Tô Cẩn quỳ ở đó, không dám nhìn vào ánh mắt Dự Vương và Lưu Tầm, cũng không nói thêm gì.
Lưu Tấn chăm chú nhìn Tô Cẩn, trong đôi mắt sâu thẳm tỏa ra tia sáng tối tăm không rõ ràng, chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: “Nếu Tô Thị chiếu đã nói là không được, thì đương nhiên là không làm được. Dự vương trở về đi, trẫm sẽ bảo các thái y đến hội chẩn cho Thái phi. "Người đâu, đỡ Dự vương lui xuống.". Đồng thời y cũng đỡ Tô Cẩn đứng dậy.
Mấy tên thị vệ tiến tới, cứng rắn đỡ Dự vương xuống, hắn không ngừng vùng vẫy, ai oán nhìn Tô Cẩn nghẹn ngào :"Xin Thị chiếu xót thương mẫu phi ta nửa đời khốn khổ."
Tô Cẩn cụp mi xuống, không nhìn Dự Vương nữa, Lưu Tuân kéo nàng trực tiếp quay về, hắn suốt đường đi đều im lặng, nhưng tay hắn nắm chặt cổ tay Tô Cẩn, Tô Cẩn không dám vùng ra, chỉ cảm thấy tay y vừa lạnh vừa cứng.
Chỉ có Như Lan đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Tô Cẩn đi ra, nàng vội vàng cười nói: "Cô cô có gì phân phó? Nghiêm tổng quản và Như Tú thấy chắc cô cô tạm thời không có việc gì cần cho nên đều đã đi ăn tối rồi, sai nô tì đến đây đợi hầu."
Tô Cẩn lắc đầu: "Ta đi dạo" Cô cũng không nói đến chuyện nghe thấy tiếng khóc, mắt và tai cô đều tốt hơn người bình thường, đám người Như Lan hẳn là không nghe thấy.
Cô bước ra khỏi cổng viện, xác định đường đi, chậm rãi đi về hướng có tiếng khóc mơ hồ, Như Lan đi theo phía sau, lúng túng bất an vô cùng: “Cô cô, bệ hạ đã có dặn dò thời tiết lạnh lẽo, đừng để cô cô ra ngoài nhiều.”
Tô Cẩn không để ý lắm: “Chỉ nói bớt ra ngoài chứ không bảo không được ra ngoài. Ta đã ngồi cả ngày rồi, muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Cung viện sâu thẳm, yên tĩnh và vắng vẻ, Tô Cẩn đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo, dần dần nhìn thấy những hành lang chồng chéo bên cạnh ao sen trước mặt, có ba gian nhà tinh tế và rộng rãi, bị bóng tối của cây cối che phủ. Tiếng khóc dần dần rõ ràng hơn, sắc mặt Như Lan thay đổi: "Thị chiếu đại nhân, chúng ta trở về đi."
Tô Cẩn mặc dù to gan nhưng giờ phút này cũng có chút lo lắng phạm phải cấm kỵ, hỏi Như Lan: " Phía trước là chổ nào vậy?"
Như Lan cười miễn cưỡng: "Nếu tiếp tục đi về phía đó thì có Cung Thọ An và Cung Ngọc Đường, đều là những vị thái phí của tiên hoàng năm đó, chúng ta cũng không tiện làm phiền họ."
Tô Cẩn ngừng chân, do dự một lúc, nhưng thấy đột nhiên lóe qua trước mắt, bước ra một vị nam tử trẻ tuổi, mặc cẩm bào cổ tròn tím thêu rồng, thắt lưng ngọc dát vàng, đầu đội mão tử kim bàn long, vẻ ngoài thanh lịch, dáng vẻ cao lớn thẳng tắp, bước thẳng về phía trước lễ phép hỏi : "Nghe nói lần này bệ hạ về kinh dẫn theo muội muội của Phụng Thánh quận chúa, Lưu Liễn ở đây có lễ."
Tô Cẩn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông này vừa nhìn thấy là có thể gọi tên mình, hơn nữa có vẻ như đã đợi ở đây rất lâu, nét mặt lộ vẻ buồn bã, lại nhìn cô với vẻ lo lắng. Cô nhìn Như Lan, Như Lan thấp giọng nói: “Là Dự vương”. Dự vương là tam hoàng tử của tiên hoàng, là con của Lý thái phi. Lúc đó nàng chỉ là cung nữ, xuất thân thấp, được hoàng đế sủng ái khi say rượu, nhưng sau khi tỉnh rượu lại hối hận, từ đó về sau cũng chưa từng sủng hạnh nữa, nên mãi đến năm Dự vương mười lăm tuổi rời cung lập phủ mới được phong làm phi, rồi cấp cho Dự vương một mảnh đất phong cằn cỗi, cứ thế đẩy đi xa.
Tô Cẩn liền vội cấp hành lễ: “Tô Cẩn tham kiến Dự vương đại nhân”
Dự vương bước tới định đỡ cô, nhưng Tô Cẩn nhanh chóng không dấu vết tránh tay Dự vương, hơi lùi lại một bước: “Tản bộ vô tình đi đến đây, đã quấy rầy vương gia rồi, nô tỳ xin cáo lui.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Dự vương vội vàng bước tới, khẩn trương nói: “Thỉnh Tô Tô thị chiếu dừng bước, tiểu vương mạo muội, có việc cần thỉnh cầu… Trước đây ta nghe nói Quận chúa Phụng thánh có mang theo một loại thần dược có thể chữa bệnh sốt rét và các loại bệnh khác. Lại nghe nói Tô thị chiếu cũng giống Quận chúa năm đó, có kỹ năng và thần lực, bây giờ mẫu phi của tiểu vương đang mắc bệnh sốt rét, lúc nóng lúc lạnh, thái y cũng không có biện pháp, đặc biệt cầu xin Tô thị chiếu tấm lòng nhân hậu, ban cho linh dược.
Anh ta nói rất nhanh, như sợ Tô Cẩm sẽ rời đi ngay lập tức, lại nóng lòng như nắm được cọng rơm cứu mạng, kiên quyết nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tô Cẩm, Tô Cẩn im lặng, Như Lan đằng sau môi đều trắng bệch ra, giọng nói có chút run rẩy: “Vẫn mong Vương gia thứ lỗi, bệ hạ có dặn dò, Tô Thị chiếu thân thể không khỏe, cần ở trong viện tĩnh dưỡng, không ai được phép quấy rầy. Bệnh của Lý Thái phi nên để thái y chẩn đoán và điều trị mới phải."
Nhưng Dự vương mặc kệ, chỉ tiến tới quỳ xuống nói: “Tô Thị chiếu, lúc mẹ ta còn trẻ, cung viện vắng vẻ, người đã phải chịu nhiều đau khổ, là con trai người, hận mình không thể thay thế cho người, nếu Thị chiếu có thể cứu giúp mẹ ta, tiểu Vương từ nay về sau sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh của ngài!"
Tô Cẩn nhìn tiểu Vương gia không ngần ngại quỳ xuống, vội vàng lùi sang một bên, lại nghe phía sau có tiếng nói: “Dự vương đang cho rằng ta không cố gắng hết sức để cứu Lý thái phi sao?
Ba người quay đầu lại, thấy Lưu Tầm đứng ở cuối đường trong bóng tối, vẫn đang mặc Cổn phục màu đen thêu chín con rồng dùng cho tế tự, đầu đội vương miện, có vẻ mới trở về cung đã trực tiếp đến đây. Phía sau y là một đám cung nhân, tất cả đều cúi đầu đứng yên lặng. Ánh mắt nhìn sang, biểu tình không tính là nghiêm khắc, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đứng ở đây đều sợ hãi. Dự vương vẫn còn trong tư thế quỳ gối, hướng y dập đầu, mắt ngấn lệ : "Thần đệ không giám, chỉ là tối qua mẫu phi lên cơn sốt nóng lạnh cả một đêm, sáng nay lại nghẹt đờm, thái y cũng đã không còn cách nào khác, thần đệ cũng chỉ đang ôm một tia hy vọng mà thôi, nhưng hoàng thượng cho dù thế nào cũng không cho phép thần đệ gặp muội muội của Phụng Thánh quận chúa, thần đệ không đích thân hỏi thử một lần thì làm sao có thể cam tâm! Đều là người làm con, mong hoàng thượng hiểu cho tấm lòng của thần đệ!
Lưu Tấn quay đầu nhìn Tô Cẩn: "Vậy thì giờ đây, câu trả lời của Tô Thị chiếu là gì?" Ngữ khí của y nhàn nhạt hờ hững, nhưng Tô Cẩn lại có thể nghe được sự uy nghiêm trong đó.
Khi thấy Lưu Tầm, cô cùng Như Lan đều quỳ xuống, nhưng Lưu Tầm lại thay đổi, không còn thái độ cực kì dịu dàng trước đây, không bảo cô đứng lên, nên cô chỉ có thể quỳ trên mặt đất chứ không thể nhìn thẳng vào Lưu Tầm. Nhìn xuống đất, trả lời một câu: “Nô tỳ không biết chữa bệnh sốt rét, cũng không có thần dược, xin hoàng thượng và vương gia thứ lỗi.”
Trong sân yên tĩnh, áp lực như núi, Dự Vương quỳ xuống lạy Tô Cẩn, phát ra một tiếng đập mạnh: “Xin hãy thương xót ta!” Giọng nói nghẹn ngào nức nở, Tô Cẩn quỳ ở đó, không dám nhìn vào ánh mắt Dự Vương và Lưu Tầm, cũng không nói thêm gì.
Lưu Tấn chăm chú nhìn Tô Cẩn, trong đôi mắt sâu thẳm tỏa ra tia sáng tối tăm không rõ ràng, chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: “Nếu Tô Thị chiếu đã nói là không được, thì đương nhiên là không làm được. Dự vương trở về đi, trẫm sẽ bảo các thái y đến hội chẩn cho Thái phi. "Người đâu, đỡ Dự vương lui xuống.". Đồng thời y cũng đỡ Tô Cẩn đứng dậy.
Mấy tên thị vệ tiến tới, cứng rắn đỡ Dự vương xuống, hắn không ngừng vùng vẫy, ai oán nhìn Tô Cẩn nghẹn ngào :"Xin Thị chiếu xót thương mẫu phi ta nửa đời khốn khổ."
Tô Cẩn cụp mi xuống, không nhìn Dự Vương nữa, Lưu Tuân kéo nàng trực tiếp quay về, hắn suốt đường đi đều im lặng, nhưng tay hắn nắm chặt cổ tay Tô Cẩn, Tô Cẩn không dám vùng ra, chỉ cảm thấy tay y vừa lạnh vừa cứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro