Nhiệm Vụ (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Lý Lực cầm tài liệu mở một trang rồi chỉ vào: “Căn cứ theo nhật ký của cháu, sau khi cháu bị thương thì vòng tay hổ phách đeo bên người bất cẩn bị hư rồi thất lạc, chúng ta suy đoán, hổ phách đặc chế trên vòng tay này có khả năng lớn là đang nằm trong tay Sở Vũ đế, hơn nữa còn là mang theo bên người… Vòng hổ phách được Cục Quản lý Thời không thống nhất trang bị cho người chấp hành nhiệm vụ, hổ phách phía trên đã trải qua xử lý phóng xạ đặc thù, ngoại trừ việc cường thân kiện thể, đề phòng trúng độc, còn có một công năng trọng yếu…”
Tô Cẩn có chút ngoài ý muốn giương mắt đối diện với ánh mắt Lý Lực: “Ngừa thai?”
Lý Lực đáp: “Không sai, thời gian chấp hành nhiệm vụ dài hay ngắn rất khó đoán trước, vì phòng ngừa người chấp hành nhiệm vụ tiến vào thời không xảy ra bất trắc mà lưu lại đời sau ở đó, phóng xạ trên hổ phách có tác dụng ngừa thai, rời khỏi cơ thể người ba tháng sẽ mất dần tính phóng xạ, do vậy bình thường cho dù không cẩn thận để mất cũng sẽ không tạo ảnh hưởng quá lớn… Thế nhưng với tình hình hiện giờ, hổ phách trên vòng tay có lẽ vẫn được Sở Vũ đế mang bên người, vì xác nhận, chúng ta chỉ có thể để cháu lại làm nhiệm vụ một lần nữa. Tuy rằng trí nhớ của cháu đã mất, nhưng dựa theo báo cáo, từ nhỏ cháu đã nuôi nấng phụ tá Sở Vũ đế, y vô cùng tôn trọng cháu, xem như nghĩa tỷ, sau khi cháu ‘chết’ còn truy phong làm Phụng Thánh quận chúa, đặt cách an táng ở hoàng lăng, chôn cất theo lễ nghi công chúa, hàng năm tự thân tưới rượu hành lễ trước mộ, cháu trở về lấy lại hổ phách từ tay y chắc cũng không phải chuyện khó. Chỉ cần đoạt được hổ phách, Sở Vũ đế rất nhanh sẽ có con nối dõi, như vậy lịch sử sẽ không thay đổi quá lớn, ảnh hưởng trên tuyến thời gian cũng cực nhỏ, sau đó thời không sẽ tự điều chỉnh cũng không đến nỗi gây nên hậu quả thời không sụp đổ.”
Trong lòng Tô Cẩn lại cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như suy đoán này là thật, thì hành động mang theo trang sức của nữ trưởng bối mà mình tôn kính tùy thân như vậy thực sự có chút kỳ quái, lẽ nào tưởng nhớ của người cổ đại khác với người hiện đại?
Lý Lực bắt gặp biểu hiện khác thường trên mặt cô, cười rằng: “Từ khi y tám tuổi cháu đã nuôi nấng y lớn lên, một lòng dạy dỗ, y tự nhiên coi cháu vừa là thầy vừa là chị gái, cảm tình thâm hậu, hổ phách kia phỏng chừng đã bị y khảm vào dây chuyền hay nhẫn gì đó, cổ nhân vốn có thói quen nhìn vật tưởng nhớ người, điều này cũng không kỳ quái — lần hành động này thời gian sẽ không dài, cũng không tính là khó, có điều vẫn phải tuân theo nguyên tắc tự nguyện, cháu có đồng ý thực hiện không?”
Tô Cẩn gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể nhận nhiệm vụ.”
Lý Lực nói: “Một vài phong tục và chữ viết của Sở triều khi đó huấn luyện cháu đã tiếp thu rồi, lần này cũng không cần học thêm nữa. Suy xét việc trước khi đến Phụng Thánh quận chúa đã ‘chết’, e rằng cần giành đực sự tin tưởng của đế vương sau khi trở về, vì bảo đảm đặc điểm thể chất thân thể nhất, chúng ta đã chuyển bản sao nhân bản trước kia cháu sử dụng để xuyên qua ra khỏi kho lạnh, hiện đang đặt tại khoang dinh dưỡng để điều dưỡng khôi phục chức năng sinh hóa, để truyền sóng điện não xuyên không. Song vì thời gian gấp rút, làm già đi sẽ rất nguy hiểm, chúng ta không kịp khiến thân thể đó già đi mười năm, chỉ đành dựa vào cháu cải trang mà bù đắp, chúng ta cho cháu ba ngày chuẩn bị, sau khi sắp xếp cuộc sống hiện tại xong thì đến báo cáo.”
Nhiệm vụ thời không mạo hiểm cực lớn, không chỉ đứng trước nguy hiểm một phần vạn khả năng phát sinh sai sót trong quá dẫn truyền, mà chấp hành nhiệm vụ tại thời không khác cũng thường nảy sinh rất nhiều bất trắc, người chấp hành dù đã trải qua huấn luyện đặc thù, thân thể dùng cho chấp hành nhiệm vụ cũng là bản sao, nhưng vẫn là xác thịt phàm thai, không thể đao thương bất nhập, một khi bản sao tử vong, nếu tinh thần thể không được thu hồi về bằng từ trường chính xác thì sẽ tan biến, rất nhiều người một đi không trở lại. Bởi vậy người chấp hành nhiệm vụ đa phần đều là trong nhà không vướng bận, lại sẵn tinh thần dũng cảm hi sinh, trước mỗi lần làm nhiệm vụ phải xử lý gọn cuộc sống hiện thực, đồng thời viết sẵn di thư. Tô Cẩn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, sau khi thi đậu học viện quân sự, bởi vì tâm không vướng ngại lại có năng lực ưu tú, hoàn thành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, mới hai mươi bốn tuổi đã đạt cấp trung úy, nhiệm vụ lần này cũng không có gì đặc biệt khó khăn, tâm tình cô cũng khá thoải mái, sau khi nhận mệnh lệnh, cô từ biệt Lý Lực, trở về xử lý công việc cá nhân, ba ngày sau đúng giờ báo danh ở Bộ Quản lý Thời không.
Thời điểm đứng bên cạnh chờ nhân viên y tế chuẩn bị, cô ngắm nhìn thân thể đang ngâm trong dịch dinh dưỡng kia. Thân thể này có gương mặt giống cô như đúc, song lại sở hữu mái tóc rất dài, bồng bềnh trong dịch dinh dưỡng, thân thể này năm đó đưa đi được thiết đặt 16 tuổi, trải qua mười hai năm đã trưởng thành thành một thân thể hai mươi tám, trên bề mặt thân thể có rất nhiều vết thương, ngâm trong dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt trông trắng nhợt đến đáng sợ. Bởi vì đã xóa đi ký ức, cô nhìn ngắm thân thể xa lạ này thì lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, phảng phất như muốn đoạt xác một thân thể có cuộc đời của chính mình.
Nhân viên y tế bên cạnh bắt gặp cô chăm chú nhìn vào bản sao như thế thì giới thiệu: “Bản sao vô tính này lúc trở về trên người trúng độc mãn tính, thận bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mà gan cũng do ngoại thương dẫn tới khuyết thiếu, dạ dày bị viêm loét trầm trọng, chúng tôi phải đổi nhân bản thận, gan và dạ dày, đồng thời tiến hành chạy thận nhân tạo, bài trừ độc tố ra ngoài. Phiền phức như thế chẳng bằng chế tạo một bản sao khác, chẳng qua do cấp trên yêu cầu phải đúng thân thể ban đầu, vậy nên cũng không còn cách nào.”
Tô Cẩn im lặng nhìn chằm chằm gương mặt tựa ngủ say trong dịch dinh dưỡng, cảm giác quái dị trong lòng không thể xua tan, thương tổn trên thân thể đã chứng minh bản thân mình từng trải qua hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, thế nhưng từng trải qua hung hiểm và ký ức lại là kinh nghiệm thực tiễn vô cùng đáng quý, vậy cuối cùng điều gì đã khiến mình đưa ra quyết định xóa bỏ ký ức.
Máy móc chuẩn bị sẵn sàng, cô cởi áo nằm vào khoang chất lỏng dinh dưỡng, trên đầu đội máy móc thiết bị, nhân viên y tế giúp cô cắm các loại ống duy trì sinh tồn và ống kích thích, khi sóng tinh thần của cô được dẫn chính xác đến bản sao, cơ thể sẽ được bảo quản ở nhiệt độ thấp trong kho dinh dưỡng, chờ cô quay trở lại rồi thiết lập lại.
Sau khi tiếng vo ve trong bóng tối qua đi, Tô Cẩn tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, phát hiện mình đã đổi thân thể, vì chấp hành nhiệm vụ càng thêm thuận lợi, trên bản sao còn được tiêm hoóc-môn tăng cường sức mạnh cơ bắp. Cô hoạt động chân tay, cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy sức lực. Bên cạnh giường đặt đồ dùng quần áo theo kiểu cổ, chất liệu lại là sản phẩm của công nghệ cao, cô quen tay mặc nhanh áo vạt xéo màu đen và quần, dùng đai lưng dài buộc chặt quần vải màu lam đậm quá đầu gối. Sau khi kết một bím tóc đơn giản rủ xuống lưng, lại đi một đôi ủng da trâu bền chắc, bộ trang phục này hoạt động rất thoải mái, nhìn trông giống con gái hộ săn. Mang cung tên, chủy thủ, lưỡi lê ba cạnh, còn thêm một vài thiết bị xong xuôi đâu ra đấy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng xuyên qua.
Tô Cẩn có chút ngoài ý muốn giương mắt đối diện với ánh mắt Lý Lực: “Ngừa thai?”
Lý Lực đáp: “Không sai, thời gian chấp hành nhiệm vụ dài hay ngắn rất khó đoán trước, vì phòng ngừa người chấp hành nhiệm vụ tiến vào thời không xảy ra bất trắc mà lưu lại đời sau ở đó, phóng xạ trên hổ phách có tác dụng ngừa thai, rời khỏi cơ thể người ba tháng sẽ mất dần tính phóng xạ, do vậy bình thường cho dù không cẩn thận để mất cũng sẽ không tạo ảnh hưởng quá lớn… Thế nhưng với tình hình hiện giờ, hổ phách trên vòng tay có lẽ vẫn được Sở Vũ đế mang bên người, vì xác nhận, chúng ta chỉ có thể để cháu lại làm nhiệm vụ một lần nữa. Tuy rằng trí nhớ của cháu đã mất, nhưng dựa theo báo cáo, từ nhỏ cháu đã nuôi nấng phụ tá Sở Vũ đế, y vô cùng tôn trọng cháu, xem như nghĩa tỷ, sau khi cháu ‘chết’ còn truy phong làm Phụng Thánh quận chúa, đặt cách an táng ở hoàng lăng, chôn cất theo lễ nghi công chúa, hàng năm tự thân tưới rượu hành lễ trước mộ, cháu trở về lấy lại hổ phách từ tay y chắc cũng không phải chuyện khó. Chỉ cần đoạt được hổ phách, Sở Vũ đế rất nhanh sẽ có con nối dõi, như vậy lịch sử sẽ không thay đổi quá lớn, ảnh hưởng trên tuyến thời gian cũng cực nhỏ, sau đó thời không sẽ tự điều chỉnh cũng không đến nỗi gây nên hậu quả thời không sụp đổ.”
Trong lòng Tô Cẩn lại cảm thấy có gì đó không đúng, nếu như suy đoán này là thật, thì hành động mang theo trang sức của nữ trưởng bối mà mình tôn kính tùy thân như vậy thực sự có chút kỳ quái, lẽ nào tưởng nhớ của người cổ đại khác với người hiện đại?
Lý Lực bắt gặp biểu hiện khác thường trên mặt cô, cười rằng: “Từ khi y tám tuổi cháu đã nuôi nấng y lớn lên, một lòng dạy dỗ, y tự nhiên coi cháu vừa là thầy vừa là chị gái, cảm tình thâm hậu, hổ phách kia phỏng chừng đã bị y khảm vào dây chuyền hay nhẫn gì đó, cổ nhân vốn có thói quen nhìn vật tưởng nhớ người, điều này cũng không kỳ quái — lần hành động này thời gian sẽ không dài, cũng không tính là khó, có điều vẫn phải tuân theo nguyên tắc tự nguyện, cháu có đồng ý thực hiện không?”
Tô Cẩn gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào cháu cũng có thể nhận nhiệm vụ.”
Lý Lực nói: “Một vài phong tục và chữ viết của Sở triều khi đó huấn luyện cháu đã tiếp thu rồi, lần này cũng không cần học thêm nữa. Suy xét việc trước khi đến Phụng Thánh quận chúa đã ‘chết’, e rằng cần giành đực sự tin tưởng của đế vương sau khi trở về, vì bảo đảm đặc điểm thể chất thân thể nhất, chúng ta đã chuyển bản sao nhân bản trước kia cháu sử dụng để xuyên qua ra khỏi kho lạnh, hiện đang đặt tại khoang dinh dưỡng để điều dưỡng khôi phục chức năng sinh hóa, để truyền sóng điện não xuyên không. Song vì thời gian gấp rút, làm già đi sẽ rất nguy hiểm, chúng ta không kịp khiến thân thể đó già đi mười năm, chỉ đành dựa vào cháu cải trang mà bù đắp, chúng ta cho cháu ba ngày chuẩn bị, sau khi sắp xếp cuộc sống hiện tại xong thì đến báo cáo.”
Nhiệm vụ thời không mạo hiểm cực lớn, không chỉ đứng trước nguy hiểm một phần vạn khả năng phát sinh sai sót trong quá dẫn truyền, mà chấp hành nhiệm vụ tại thời không khác cũng thường nảy sinh rất nhiều bất trắc, người chấp hành dù đã trải qua huấn luyện đặc thù, thân thể dùng cho chấp hành nhiệm vụ cũng là bản sao, nhưng vẫn là xác thịt phàm thai, không thể đao thương bất nhập, một khi bản sao tử vong, nếu tinh thần thể không được thu hồi về bằng từ trường chính xác thì sẽ tan biến, rất nhiều người một đi không trở lại. Bởi vậy người chấp hành nhiệm vụ đa phần đều là trong nhà không vướng bận, lại sẵn tinh thần dũng cảm hi sinh, trước mỗi lần làm nhiệm vụ phải xử lý gọn cuộc sống hiện thực, đồng thời viết sẵn di thư. Tô Cẩn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện, sau khi thi đậu học viện quân sự, bởi vì tâm không vướng ngại lại có năng lực ưu tú, hoàn thành nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, mới hai mươi bốn tuổi đã đạt cấp trung úy, nhiệm vụ lần này cũng không có gì đặc biệt khó khăn, tâm tình cô cũng khá thoải mái, sau khi nhận mệnh lệnh, cô từ biệt Lý Lực, trở về xử lý công việc cá nhân, ba ngày sau đúng giờ báo danh ở Bộ Quản lý Thời không.
Thời điểm đứng bên cạnh chờ nhân viên y tế chuẩn bị, cô ngắm nhìn thân thể đang ngâm trong dịch dinh dưỡng kia. Thân thể này có gương mặt giống cô như đúc, song lại sở hữu mái tóc rất dài, bồng bềnh trong dịch dinh dưỡng, thân thể này năm đó đưa đi được thiết đặt 16 tuổi, trải qua mười hai năm đã trưởng thành thành một thân thể hai mươi tám, trên bề mặt thân thể có rất nhiều vết thương, ngâm trong dịch dinh dưỡng màu xanh nhạt trông trắng nhợt đến đáng sợ. Bởi vì đã xóa đi ký ức, cô nhìn ngắm thân thể xa lạ này thì lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, phảng phất như muốn đoạt xác một thân thể có cuộc đời của chính mình.
Nhân viên y tế bên cạnh bắt gặp cô chăm chú nhìn vào bản sao như thế thì giới thiệu: “Bản sao vô tính này lúc trở về trên người trúng độc mãn tính, thận bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, mà gan cũng do ngoại thương dẫn tới khuyết thiếu, dạ dày bị viêm loét trầm trọng, chúng tôi phải đổi nhân bản thận, gan và dạ dày, đồng thời tiến hành chạy thận nhân tạo, bài trừ độc tố ra ngoài. Phiền phức như thế chẳng bằng chế tạo một bản sao khác, chẳng qua do cấp trên yêu cầu phải đúng thân thể ban đầu, vậy nên cũng không còn cách nào.”
Tô Cẩn im lặng nhìn chằm chằm gương mặt tựa ngủ say trong dịch dinh dưỡng, cảm giác quái dị trong lòng không thể xua tan, thương tổn trên thân thể đã chứng minh bản thân mình từng trải qua hoàn cảnh vô cùng hung hiểm, thế nhưng từng trải qua hung hiểm và ký ức lại là kinh nghiệm thực tiễn vô cùng đáng quý, vậy cuối cùng điều gì đã khiến mình đưa ra quyết định xóa bỏ ký ức.
Máy móc chuẩn bị sẵn sàng, cô cởi áo nằm vào khoang chất lỏng dinh dưỡng, trên đầu đội máy móc thiết bị, nhân viên y tế giúp cô cắm các loại ống duy trì sinh tồn và ống kích thích, khi sóng tinh thần của cô được dẫn chính xác đến bản sao, cơ thể sẽ được bảo quản ở nhiệt độ thấp trong kho dinh dưỡng, chờ cô quay trở lại rồi thiết lập lại.
Sau khi tiếng vo ve trong bóng tối qua đi, Tô Cẩn tỉnh lại từ giấc ngủ sâu, phát hiện mình đã đổi thân thể, vì chấp hành nhiệm vụ càng thêm thuận lợi, trên bản sao còn được tiêm hoóc-môn tăng cường sức mạnh cơ bắp. Cô hoạt động chân tay, cảm thấy nhẹ nhàng và tràn đầy sức lực. Bên cạnh giường đặt đồ dùng quần áo theo kiểu cổ, chất liệu lại là sản phẩm của công nghệ cao, cô quen tay mặc nhanh áo vạt xéo màu đen và quần, dùng đai lưng dài buộc chặt quần vải màu lam đậm quá đầu gối. Sau khi kết một bím tóc đơn giản rủ xuống lưng, lại đi một đôi ủng da trâu bền chắc, bộ trang phục này hoạt động rất thoải mái, nhìn trông giống con gái hộ săn. Mang cung tên, chủy thủ, lưỡi lê ba cạnh, còn thêm một vài thiết bị xong xuôi đâu ra đấy, cô đã chuẩn bị sẵn sàng xuyên qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro