Say Rượu (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Bên ngoài có người nhẹ gõ cửa, Cao Vĩnh Phúc thấp giọng thưa: “Bệ hạ, nước nóng tới rồi.”
Lưu Tầm hít thật sâu một hơi mới giữ được ngữ khí ra lệnh: “Mang vào đi.”
Cao Vĩnh Phúc bưng chậu nước nóng tiến vào, thành chậu vắt một chiếc khăn, hắn đặt mọi thứ lên giá, nâng mắt nhìn Lưu Tầm, lại bị sự hung ác trong mắt y dọa sợ hết hồn, vội vã cúi gằm mặt: “Nô tài cáo lui.”
Lưu Tầm lạnh lùng nói: “Giữ cửa.”
Cao Vĩnh Phúc cuống quýt lui xuống, Lưu Tầm thấm khăn vào nước, vò vò, nước rất nóng, y lại như chẳng phát hiện, vắt khô khăn thì lau mặt cho Tô Cẩn. Tô Cẩn nhắm mắt mà nằm, đã ngủ rất sâu, rặng mi rũ xuống, mi mắt nhu thuận, y phải khống chế khí lực toàn thân lắm mới có thể kiềm chế mình không lập tức ôm riết nàng vào lòng, khóa chặt nàng bên mình, để ai cũng không nhìn thấy nàng, khiến nàng không thể rời khỏi.
Y vứt khăn lại vào chậu, nhẹ nhàng mân mê chiếc nhẫn trên tay, nhìn khuôn mặt đang ngủ cũng không tính là an ổn của Tô Cẩn, thì thào: “Nàng không thể quay về… Nhiệm vụ này, nàng mãi mãi cũng không thể hoàn thành.”
Trong sảnh đường, yến hội đã tới lúc ngà say.
Tiết Lung kính rượu một vài võ tướng Lưu Tầm đặc biệt coi trọng, thấy bữa tiệc đã bắt đầu mất khống chế liền lui xe ra, để thị nữ đẩy mình đến hậu viên, mới đến dưới lầu liền bắt gặp Lưu Tầm đang nhanh chân đi xuống từ cầu thang tối om, cũng chẳng nhìn đến hai người cuống quýt nhường đường thi lễ, y thờ ơ tiến về phía trước, vạt áo choàng mang theo những cơn gió lạnh lẽo theo từng bước chân.
Phía sau Cao Vĩnh Phúc hấp tấp đuổi theo sau, ngày thường bắt gặp nàng ta còn gật đầu mỉm cười hàn huyên, mà nay cũng chẳng thèm để ý tới, mắt nhìn thẳng nhanh chân bắt kịp Lưu Tầm.
Tiết Lung ngồi dậy, dõi theo bóng lưng Lưu Tầm khuất trong bóng đêm mới xoay người nhìn lên lầu, lại liếc sang gian phòng lầu hai sáng ánh đèn, ánh mắt lóe lóe, nàng ta vì đi đứng bất tiện nên trụ ở lầu dưới, mà lầu hai lại là của Tô Cẩn.
Thị nữ vội vàng đẩy nàng ta hướng về phòng ở lầu một, thì thầm: “Quả là hù chết nô tỳ rồi, vừa rồi nô tỳ còn chưa xem rõ, còn đang suy nghĩ hậu viện sao lại có nam nhân đi vào, hôm nay sau khi phủ Thái Thú bị trưng thu thì hậu viện này đều nằm dưới sự kiểm soát, kẻ không liên quan không được phép tiến vào, ngay cả thị nữ đưa cơm hầu hạ cũng đều do Cao công công tự mình tuyển chọn, còn không được tùy ý ra nhị môn, nghe nói bên ngoài có hai đội trông giữ, quá giờ Tuất sẽ khóa lại không cho ai ra vào đấy!”
Tiết Lung ngây ra, “Một đường hành quân đến đây cũng từng ở quan phủ hành nha, mà cũng chưa từng nghiêm ngặt như thế…”
Thị nữ cười đáp: “Nghe Cao công công nói là thành mới đánh hạ, sợ có kẻ gian trà trộn vào phủ nha.”
Tiết Lung mân môi, gương mặt đăm chiêu nhìn trời, phát hiện không trung mây đen giăng kín, những bông tuyết li ti bay lả tả, nàng ta kéo chặt lấy áo choàng: “Sắp có tuyết rơi rồi, mau trở về thôi, e là sẽ phải thêm chăn.” Thị nữ kia cười đáp: “Không vấn đề gì, chạng vạng đã có người đưa than chỉ bạc tốt nhất tới, nói là trời lạnh thì thêm vào chậu than cho các nữ quan.”
Tiết Lung không nói gì nữa, trở về phòng tắm rửa mà không đề cập gì tới.
Ngoài tiểu lâu tuyết nhỏ biến thành tuyết lớn như lông ngỗng, tuyết rơi cả một đêm. hừng đông thì ngừng, mặt đất phủ đầy quỳnh bạch toái ngọc*.
*quỳnh bạch toái ngọc : chỉ hoa tuyết như vụn ngọc vỡ như cánh hoa quỳnh.
Tô Cẩn rời gường, cơn say vẫn còn vương vất, cơn nhức đầu xông lên não, cô vô cùng ủ rũ, trong trường nghiêm cấm sinh viên uống rượu, cô xưa nay chưa từng để bản thân say xỉn bao giờ, tối hôm qua lại lơ là, ký ức sau khi say trống rỗng. Tối qua cô say có làm ra chuyện gì bất thường không nhỉ? Nhớ tới ký ức cuối cùng là được thị nữ dìu đến hậu viên, sau đó hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Cô nhíu mày, bắt gặp thị nữ tối qua đang bưng khay tiến vào, thấy cô thì vui vẻ nói: “Tô thị chiếu tỉnh rồi? Là đau đầu ạ? Ở đây có nước nóng, uống vào sẽ dễ chịu đôi chút.”
Cô ngẩng đầu hỏi: “Tối hôm qua là cô đưa tôi về?”
Thị nữ cười đáp: “Nô tỳ Tịch Tuyết, đúng là nô tỳ đưa ngài về.” Bàn tay lưu loát vắt khăn đưa đến cho cô, lại bưng nước nóng tới.
Cô nhận lấy khăn lau mặt, cảm thấy đã hơi dễ chịu thì lại hỏi: “Tối qua sau khi say tôi có làm gì không?”
Tịch Tuyết cười nói: “Tô thị chiếu trở về phòng liền ngủ, ngủ rất say giấc, cũng không hề nói hay làm gì cả.”
Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, quyết định sau này sẽ không dính đến rượu để tránh hỏng việc, một bên đứng dậy rửa mặt chải đầu dùng bữa sáng.
Mới dùng xong thì Cao công công liền phái một tiểu thái giám đến truyền lời: “Hôm nay bệ hạ muốn cải trang vi hành, đi vào trong thành, quan sát xem bách tích có bị quấy nhiễu hay không, mời Tô thị chiếu cùng theo hầu.”
Lưu Tầm hít thật sâu một hơi mới giữ được ngữ khí ra lệnh: “Mang vào đi.”
Cao Vĩnh Phúc bưng chậu nước nóng tiến vào, thành chậu vắt một chiếc khăn, hắn đặt mọi thứ lên giá, nâng mắt nhìn Lưu Tầm, lại bị sự hung ác trong mắt y dọa sợ hết hồn, vội vã cúi gằm mặt: “Nô tài cáo lui.”
Lưu Tầm lạnh lùng nói: “Giữ cửa.”
Cao Vĩnh Phúc cuống quýt lui xuống, Lưu Tầm thấm khăn vào nước, vò vò, nước rất nóng, y lại như chẳng phát hiện, vắt khô khăn thì lau mặt cho Tô Cẩn. Tô Cẩn nhắm mắt mà nằm, đã ngủ rất sâu, rặng mi rũ xuống, mi mắt nhu thuận, y phải khống chế khí lực toàn thân lắm mới có thể kiềm chế mình không lập tức ôm riết nàng vào lòng, khóa chặt nàng bên mình, để ai cũng không nhìn thấy nàng, khiến nàng không thể rời khỏi.
Y vứt khăn lại vào chậu, nhẹ nhàng mân mê chiếc nhẫn trên tay, nhìn khuôn mặt đang ngủ cũng không tính là an ổn của Tô Cẩn, thì thào: “Nàng không thể quay về… Nhiệm vụ này, nàng mãi mãi cũng không thể hoàn thành.”
Trong sảnh đường, yến hội đã tới lúc ngà say.
Tiết Lung kính rượu một vài võ tướng Lưu Tầm đặc biệt coi trọng, thấy bữa tiệc đã bắt đầu mất khống chế liền lui xe ra, để thị nữ đẩy mình đến hậu viên, mới đến dưới lầu liền bắt gặp Lưu Tầm đang nhanh chân đi xuống từ cầu thang tối om, cũng chẳng nhìn đến hai người cuống quýt nhường đường thi lễ, y thờ ơ tiến về phía trước, vạt áo choàng mang theo những cơn gió lạnh lẽo theo từng bước chân.
Phía sau Cao Vĩnh Phúc hấp tấp đuổi theo sau, ngày thường bắt gặp nàng ta còn gật đầu mỉm cười hàn huyên, mà nay cũng chẳng thèm để ý tới, mắt nhìn thẳng nhanh chân bắt kịp Lưu Tầm.
Tiết Lung ngồi dậy, dõi theo bóng lưng Lưu Tầm khuất trong bóng đêm mới xoay người nhìn lên lầu, lại liếc sang gian phòng lầu hai sáng ánh đèn, ánh mắt lóe lóe, nàng ta vì đi đứng bất tiện nên trụ ở lầu dưới, mà lầu hai lại là của Tô Cẩn.
Thị nữ vội vàng đẩy nàng ta hướng về phòng ở lầu một, thì thầm: “Quả là hù chết nô tỳ rồi, vừa rồi nô tỳ còn chưa xem rõ, còn đang suy nghĩ hậu viện sao lại có nam nhân đi vào, hôm nay sau khi phủ Thái Thú bị trưng thu thì hậu viện này đều nằm dưới sự kiểm soát, kẻ không liên quan không được phép tiến vào, ngay cả thị nữ đưa cơm hầu hạ cũng đều do Cao công công tự mình tuyển chọn, còn không được tùy ý ra nhị môn, nghe nói bên ngoài có hai đội trông giữ, quá giờ Tuất sẽ khóa lại không cho ai ra vào đấy!”
Tiết Lung ngây ra, “Một đường hành quân đến đây cũng từng ở quan phủ hành nha, mà cũng chưa từng nghiêm ngặt như thế…”
Thị nữ cười đáp: “Nghe Cao công công nói là thành mới đánh hạ, sợ có kẻ gian trà trộn vào phủ nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Lung mân môi, gương mặt đăm chiêu nhìn trời, phát hiện không trung mây đen giăng kín, những bông tuyết li ti bay lả tả, nàng ta kéo chặt lấy áo choàng: “Sắp có tuyết rơi rồi, mau trở về thôi, e là sẽ phải thêm chăn.” Thị nữ kia cười đáp: “Không vấn đề gì, chạng vạng đã có người đưa than chỉ bạc tốt nhất tới, nói là trời lạnh thì thêm vào chậu than cho các nữ quan.”
Tiết Lung không nói gì nữa, trở về phòng tắm rửa mà không đề cập gì tới.
Ngoài tiểu lâu tuyết nhỏ biến thành tuyết lớn như lông ngỗng, tuyết rơi cả một đêm. hừng đông thì ngừng, mặt đất phủ đầy quỳnh bạch toái ngọc*.
*quỳnh bạch toái ngọc : chỉ hoa tuyết như vụn ngọc vỡ như cánh hoa quỳnh.
Tô Cẩn rời gường, cơn say vẫn còn vương vất, cơn nhức đầu xông lên não, cô vô cùng ủ rũ, trong trường nghiêm cấm sinh viên uống rượu, cô xưa nay chưa từng để bản thân say xỉn bao giờ, tối hôm qua lại lơ là, ký ức sau khi say trống rỗng. Tối qua cô say có làm ra chuyện gì bất thường không nhỉ? Nhớ tới ký ức cuối cùng là được thị nữ dìu đến hậu viên, sau đó hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Cô nhíu mày, bắt gặp thị nữ tối qua đang bưng khay tiến vào, thấy cô thì vui vẻ nói: “Tô thị chiếu tỉnh rồi? Là đau đầu ạ? Ở đây có nước nóng, uống vào sẽ dễ chịu đôi chút.”
Cô ngẩng đầu hỏi: “Tối hôm qua là cô đưa tôi về?”
Thị nữ cười đáp: “Nô tỳ Tịch Tuyết, đúng là nô tỳ đưa ngài về.” Bàn tay lưu loát vắt khăn đưa đến cho cô, lại bưng nước nóng tới.
Cô nhận lấy khăn lau mặt, cảm thấy đã hơi dễ chịu thì lại hỏi: “Tối qua sau khi say tôi có làm gì không?”
Tịch Tuyết cười nói: “Tô thị chiếu trở về phòng liền ngủ, ngủ rất say giấc, cũng không hề nói hay làm gì cả.”
Tô Cẩn thở phào nhẹ nhõm, quyết định sau này sẽ không dính đến rượu để tránh hỏng việc, một bên đứng dậy rửa mặt chải đầu dùng bữa sáng.
Mới dùng xong thì Cao công công liền phái một tiểu thái giám đến truyền lời: “Hôm nay bệ hạ muốn cải trang vi hành, đi vào trong thành, quan sát xem bách tích có bị quấy nhiễu hay không, mời Tô thị chiếu cùng theo hầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro