Uống thuốc (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Năm ấy y mấy tuổi? Tám tuổi, cái gì cũng hiểu rồi, thân thể sốt cao, sau đó toàn thân nổi chi chít nốt đậu đỏ, đám cung nhân kinh hãi đến biến sắc, không dám tiếp xúc, ngự y đến rồi cũng hoảng sợ cấp tốc bịt miệng mũi, sau đó hô hoán phong bế cung. Đám cung nhân thất kinh tránh xa, y mơ mơ màng màng nằm trên giường, khát nước muốn chết, cửa lại đóng chặt, trong phòng không một bóng người, ngoài phòng ri rỉ tiếng khóc, là đám cung nhân thái giám hầu hạ y đang nức nở cầu xin.
Giữa tiếng khóc y nghe được loáng thoáng giọng ai đó truyền đến, dường như đang tuyên chỉ: “Bệ hạ có khẩu dụ, cung nhân Thể Nhân cung ai tự nguyện hầu hạ Đại hoàng tử, tức khắc cất nhắc lên chức thị tỳ thân cận của Đại hoàng tử, cấp bậc tứ phẩm, nếu bất hạnh lây nhiễm đậu mùa, hậu táng và trọng thưởng người nhà.”
Sau đó là sự trầm mặc đáng sợ của đám cung nhân, y cảm thấy khó thở, mê man nghĩ: Nếu không ai đồng ý, lẽ nào bọn họ muốn mình không người hầu hạ chết trên giường ư? Cung nhân hầu hạ vì chủ tử mà chết, chẳng phải thiên kinh địa nghĩa sao?
Bấy giờ một giọng nữ tử vang lên: “Nô tỳ nguyện hầu hạ Đại hoàng tử.”
Lại nghe thái giám truyền chỉ nói: “Vẫn còn có trung phó, ngươi tên gì? Nguyên là người hầu nơi nào?”
Giọng nói trong vắt của nữ tử kia trả lời: “Nô tỳ Tô Cẩn, vốn chăm sóc hoa cỏ ngoại viên Thể Nhân cung.”
Thái giám nói: “Nếu vậy thì ngươi hầu hạ Đại hoàng tử đi, thăng chức làm cung nữ tứ phẩm Thể Nhân cung, đồ vật ở gian ngoài Đại hoàng tử đã dùng qua toàn bộ thiêu hủy, cung nhân từng hầu hạ cách ly ở gian ngoài, đợi đến khi xác định không nhiễm bệnh mới được làm việc lại.” Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Nhóm cung nhân phía dưới như trút được gánh nặng, khen ngợi cảm tạ thái giám, thái giám kia lại cất lời: “Không nên cảm ơn ta, muốn tạ phải tạ hoàng hậu nương nương nhân từ, vì thấy cung nhân Thể Nhân cung tiếng khóc rung trời, hoàng hậu nghe thấy mà thương nên khuyên bảo bệ hạ, đậu mùa vốn là bệnh không chữa được, lại cực dễ lây lan, cung nhân thái giám cũng do cha sinh mẹ dưỡng, nay để các ngươi không duyên không cớ nhiễm bệnh chịu chết thì cũng bất nhân, nói là muốn vì Tiểu hoàng tử tích phúc. Nương nương còn bảo đã từng nghe khách đến từ hải ngoại ói có một cách có thể phòng tránh đậu mùa, chẳng qua cần phải thực nghiệm rồi mới dùng trên cơ thể người được, đâu dám thử bừa trên người hoàng tử, kính xin bệ hạ sai ngự y xem thử, nói không chừng còn kịp cứu Đại hoàng tử, bệ hạ lúc đó liền khen hoàng hậu nương nương thiện lương nhân ái, uyên bác thông tuệ, có lòng đại từ đại bi đấy.”
Âm thanh mọi người tán tụng dần xa, chỉ còn một bóng người nhẹ nhàng mở khóa đẩy cửa, tiến vào trong, bắt gặp y đang trợn tròn mắt nhìn nàng, trên mặt tựa hồ còn có chút bất ngờ, thế là lấy khăn từ trong ngực ra lau mặt cho y nói: “Điện hạ khó chịu lắm à? Đừng khóc, chẳng mấy chốc bệnh sẽ khỏi thôi.”
Y mới phát hiện trên mặt mình đã chan chứa lệ, nàng không chút nào ghét bỏ nốt đỏ trên người y, bưng nước qua nâng y dậy cho uống, lau mồ hôi giúp y, sau đó lấy ra một viên thuốc từ trên người, ôn nhu dỗ dành: “Điện hạ, đây là đường, ăn vào sẽ khỏi bệnh.”
Y biết đó là thuốc, y cũng đã tám tuổi, thế nhưng từ khi mẫu hậu qua đời, đã rất lâu không còn ai ôn nhu dỗ dành y như thế. Y không hề vạch trần, nuốt viên thuốc kia xuống.
Sau đó y mơ màng thiếp đi, thiếu nữ kia vẫn canh giữ bên giường, giúp y lau mồ hôi, hầu hạ y đại tiểu tiện, mớm nước mớm thuốc, đến ban đêm y run lẩu bẩy vì lạnh, thiếu nữ ấy lại trực tiếp leo lên giường ôm y mà ngủ, bàn tay bao lấy tay y, không cho y gãi những mụn đỏ. Lúc co giật đến không kiểm soát được bản thân, thậm chí nàng còn đưa tay vào miệng y phòng y cắn mình bị thương.
Chuỗi ngày đó đồ ăn thức uống đều đưa vào bằng cái lỗ nhỏ nơi song cửa, Tô Cẩn vẫn không ngủ không nghỉ chăm sóc y, trong cơn nóng lạnh, y từng yếu ớt hỏi: “Ta chết rồi sẽ gặp được mẫu hậu chứ?”
Tô Cẩn là người làm nhiều nói ít, ánh mắt ôn nhu lại kiên định: “Điện hạ sẽ không chết, tiên hoàng hậu sẽ phù hộ điện hạ trở thành thiên cổ minh quân.”
Y vẫn không rõ Tô Cẩn lấy tự tin ở đâu mà nói vậy, lời đại nghịch bất đạo ấy nàng chỉ nói một lần, nhưng y lại chăm chăm ghi nhớ lấy trong đoạn thời gian y bị tất cả mọi người vứt bỏ, rơi vào hoàn cảnh bi thảm nhất cuộc đời, lại có một người vô cùng khẳng định nói với y, y sẽ trở thành thiên cổ minh quân.
Về sau y khỏi bệnh, những vết sẹo trên người đều biến mất như kỳ tích, Tô Cẩn hầu hạ bên người y cũng không bị bệnh, cuối cùng đám thái y nhận định, những nốt mụn kia có lẽ không phải đậu mùa, có lẽ đã chẩn sai, đại khái là một loại bệnh không biết tên khác.
Từ sau lần bệnh ấy y trầm tĩnh hẳn. Nhân sinh của y đã cắt thành từng mảnh, một mảnh là thời thơ ấu chân long đích tử, cao quý tột cùng, vạn người bái phục, tất cả mọi người đều nguyện quên mình cống hiến, một mảnh là từ trên mây ngã xuống, nếm đủ nhân tình ấm lạnh, đến sau bị tất cả mọi người chán ghét vứt bỏ, sau trận đại bệnh đó cho y biết rằng, chẳng có ai sẽ vô cớ vì ngươi hi sinh.
Chỉ có Tô Cẩn, là không giống những người khác?
Giữa tiếng khóc y nghe được loáng thoáng giọng ai đó truyền đến, dường như đang tuyên chỉ: “Bệ hạ có khẩu dụ, cung nhân Thể Nhân cung ai tự nguyện hầu hạ Đại hoàng tử, tức khắc cất nhắc lên chức thị tỳ thân cận của Đại hoàng tử, cấp bậc tứ phẩm, nếu bất hạnh lây nhiễm đậu mùa, hậu táng và trọng thưởng người nhà.”
Sau đó là sự trầm mặc đáng sợ của đám cung nhân, y cảm thấy khó thở, mê man nghĩ: Nếu không ai đồng ý, lẽ nào bọn họ muốn mình không người hầu hạ chết trên giường ư? Cung nhân hầu hạ vì chủ tử mà chết, chẳng phải thiên kinh địa nghĩa sao?
Bấy giờ một giọng nữ tử vang lên: “Nô tỳ nguyện hầu hạ Đại hoàng tử.”
Lại nghe thái giám truyền chỉ nói: “Vẫn còn có trung phó, ngươi tên gì? Nguyên là người hầu nơi nào?”
Giọng nói trong vắt của nữ tử kia trả lời: “Nô tỳ Tô Cẩn, vốn chăm sóc hoa cỏ ngoại viên Thể Nhân cung.”
Thái giám nói: “Nếu vậy thì ngươi hầu hạ Đại hoàng tử đi, thăng chức làm cung nữ tứ phẩm Thể Nhân cung, đồ vật ở gian ngoài Đại hoàng tử đã dùng qua toàn bộ thiêu hủy, cung nhân từng hầu hạ cách ly ở gian ngoài, đợi đến khi xác định không nhiễm bệnh mới được làm việc lại.” Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Nhóm cung nhân phía dưới như trút được gánh nặng, khen ngợi cảm tạ thái giám, thái giám kia lại cất lời: “Không nên cảm ơn ta, muốn tạ phải tạ hoàng hậu nương nương nhân từ, vì thấy cung nhân Thể Nhân cung tiếng khóc rung trời, hoàng hậu nghe thấy mà thương nên khuyên bảo bệ hạ, đậu mùa vốn là bệnh không chữa được, lại cực dễ lây lan, cung nhân thái giám cũng do cha sinh mẹ dưỡng, nay để các ngươi không duyên không cớ nhiễm bệnh chịu chết thì cũng bất nhân, nói là muốn vì Tiểu hoàng tử tích phúc. Nương nương còn bảo đã từng nghe khách đến từ hải ngoại ói có một cách có thể phòng tránh đậu mùa, chẳng qua cần phải thực nghiệm rồi mới dùng trên cơ thể người được, đâu dám thử bừa trên người hoàng tử, kính xin bệ hạ sai ngự y xem thử, nói không chừng còn kịp cứu Đại hoàng tử, bệ hạ lúc đó liền khen hoàng hậu nương nương thiện lương nhân ái, uyên bác thông tuệ, có lòng đại từ đại bi đấy.”
Âm thanh mọi người tán tụng dần xa, chỉ còn một bóng người nhẹ nhàng mở khóa đẩy cửa, tiến vào trong, bắt gặp y đang trợn tròn mắt nhìn nàng, trên mặt tựa hồ còn có chút bất ngờ, thế là lấy khăn từ trong ngực ra lau mặt cho y nói: “Điện hạ khó chịu lắm à? Đừng khóc, chẳng mấy chốc bệnh sẽ khỏi thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y mới phát hiện trên mặt mình đã chan chứa lệ, nàng không chút nào ghét bỏ nốt đỏ trên người y, bưng nước qua nâng y dậy cho uống, lau mồ hôi giúp y, sau đó lấy ra một viên thuốc từ trên người, ôn nhu dỗ dành: “Điện hạ, đây là đường, ăn vào sẽ khỏi bệnh.”
Y biết đó là thuốc, y cũng đã tám tuổi, thế nhưng từ khi mẫu hậu qua đời, đã rất lâu không còn ai ôn nhu dỗ dành y như thế. Y không hề vạch trần, nuốt viên thuốc kia xuống.
Sau đó y mơ màng thiếp đi, thiếu nữ kia vẫn canh giữ bên giường, giúp y lau mồ hôi, hầu hạ y đại tiểu tiện, mớm nước mớm thuốc, đến ban đêm y run lẩu bẩy vì lạnh, thiếu nữ ấy lại trực tiếp leo lên giường ôm y mà ngủ, bàn tay bao lấy tay y, không cho y gãi những mụn đỏ. Lúc co giật đến không kiểm soát được bản thân, thậm chí nàng còn đưa tay vào miệng y phòng y cắn mình bị thương.
Chuỗi ngày đó đồ ăn thức uống đều đưa vào bằng cái lỗ nhỏ nơi song cửa, Tô Cẩn vẫn không ngủ không nghỉ chăm sóc y, trong cơn nóng lạnh, y từng yếu ớt hỏi: “Ta chết rồi sẽ gặp được mẫu hậu chứ?”
Tô Cẩn là người làm nhiều nói ít, ánh mắt ôn nhu lại kiên định: “Điện hạ sẽ không chết, tiên hoàng hậu sẽ phù hộ điện hạ trở thành thiên cổ minh quân.”
Y vẫn không rõ Tô Cẩn lấy tự tin ở đâu mà nói vậy, lời đại nghịch bất đạo ấy nàng chỉ nói một lần, nhưng y lại chăm chăm ghi nhớ lấy trong đoạn thời gian y bị tất cả mọi người vứt bỏ, rơi vào hoàn cảnh bi thảm nhất cuộc đời, lại có một người vô cùng khẳng định nói với y, y sẽ trở thành thiên cổ minh quân.
Về sau y khỏi bệnh, những vết sẹo trên người đều biến mất như kỳ tích, Tô Cẩn hầu hạ bên người y cũng không bị bệnh, cuối cùng đám thái y nhận định, những nốt mụn kia có lẽ không phải đậu mùa, có lẽ đã chẩn sai, đại khái là một loại bệnh không biết tên khác.
Từ sau lần bệnh ấy y trầm tĩnh hẳn. Nhân sinh của y đã cắt thành từng mảnh, một mảnh là thời thơ ấu chân long đích tử, cao quý tột cùng, vạn người bái phục, tất cả mọi người đều nguyện quên mình cống hiến, một mảnh là từ trên mây ngã xuống, nếm đủ nhân tình ấm lạnh, đến sau bị tất cả mọi người chán ghét vứt bỏ, sau trận đại bệnh đó cho y biết rằng, chẳng có ai sẽ vô cớ vì ngươi hi sinh.
Chỉ có Tô Cẩn, là không giống những người khác?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro