Ủy Thác (2)
Trần Đăng
2024-11-22 14:28:23
Mới tinh mơ ngày thứ hai quả nhiên bên ngoài liền đưa tới hai tấm thiếp thưởng mai, Tiết Lung tự tay cầm thiếp đi tìm Tô Cẩn: “Mấy ngày nay ở trong phòng cũng bức bối, vừa hay ở đây có quan quyến mời chúng ta thưởng mai, không bằng cùng đi giải sầu?”
Tô Cẩn mới đến, vốn không hiểu quy củ nên tự nhiên nghe theo Tiết Lung, cùng đổi trang phục cất bước, Tiết Lung nhìn cô khoác áo choàng lông cáo, sắc trắng như tuyết của lớp lông càng tôn lên hai mắt trầm tĩnh tựa sao, nàng ta khen: “Áo lông cáo này của Tô thị chiếu đẹp thật, không phải mấy ngàn lượng bạc thì không mua nổi đâu. Hiếm khi thấy bệ hạ ra bên ngoài mà Cao công công cũng có thể chuẩn bị đồ tốt cho ngài.”
Tô Cẩn không thấu được ý đối phương, giữ im lặng là nguyên tắc vàng, cô gật đầu ra hiệu liền cùng ngồi kiệu khởi hành.
Trong Mạnh phủ mặc dù là tổ chức yến hội song cũng chỉ miễn cưỡng bày trí sơ qua, hạ nhân rõ ràng số lượng không đủ lại đều lộ vẻ bất an hoảng sợ khiến toàn bộ phủ vẫn toát ra vẻ chán nản như cũ. Tiết Lung vừa sai nha hoàn đẩy xe vừa nhẹ giọng chuyện trò với Mạnh phụ nhân, Mạnh phu nhân mặc một chiếc áo bối tử xanh ngọc, váy màu ngọc lam, mặt tròn mắt hạnh, trên tóc chỉ đeo hai cây trâm, nét mặt tuy cười nhưng kỳ thực đầu mày chau lại, tâm sự nặng nề, ngay cả Tô Cẩn cũng nhận ra.
Đón người đến hậu viện, giữa tuyết trổ mấy gốc mai, trong trắng lộ hồng, hương thơm ngào ngạt, trong noãn các vây bằng rèm bông, trên bàn bày mấy món điểm tâm trà nước tinh xảo, xung quanh bàn lại đặt mấy chậu than, quả là rất ấm áp. Đoàn người ngồi xuống, làm chủ nhà Mạnh phu nhân không thể không giới thiệu đôi chút phong tục và nhân tình ở đây, đại khái vài ba phút liền có nha hoàn bế một tiểu công tử tới: “Tiểu công tử ầm ĩ vòi ngài.”
Tiểu công tử chừng sáu, bảy tuổi, tóc còn để chỏm, môi hồng răng trắng, mặc áo bông màu đen viền vàng hoa văn đám mây, chân đi ủng be bé, nắm tay người lớn chập chững từng bước tới nghiêm túc thi lễ: “Tồn… Ngôn…tham kiến… hai vị đại nhân.” Miệng vụng về chậm chạp.
Tô Cẩn hơi thương cảm, đứa trẻ này trông thì mặt mày thanh tú, âm giọng trong vắt, nhưng vừa mở miệng lại lộ ra tật nói lắp, cũng chẳng biết là trời sinh hay do sau này. Tiết Lung cũng có phần kinh ngạc, liếc qua Tô Cẩn, âm thầm gật đầu, như không có chuyện gì thản nhiên cười khen: “Biết lễ như thế, thật là đứa bé ngoan.” Tô Cẩn gật gật đầu, Mạnh phu nhân nhìn con thi lễ xong thì kéo vào lòng, xoa xoa tóc nó một chốc mới nói: “Nó luôn hiểu chuyện, dù rằng nói năng vụng về, không được như trẻ con bình thường… nhưng là đứa tri kỷ lắm… từ nhỏ nó đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, lúc ba tuổi chơi ở hoa viên thì ngã đụng đầu. Đời ta chẳng có điều gì không nỡ, chỉ mỗi đứa bé này là không bỏ xuống được…” Mới dứt lời vành mắt đã đỏ hoe, lệ châu tức thì tuôn rơi.
…
Buổi trưa vừa qua thánh giá liền trở lại Lương Cương, về tới hành cung tắm rửa một phen, Lưu Tầm liền truyền Cao Vĩnh Phúc tới hỏi: “Những ngày gần đây trẫm không có mặt, trong thành có chuyện gì không?”
Cao Vĩnh Phúc tự nhiên lòng rõ bệ hạ rốt cuộc muốn biết cái gì, vội thưa: “Gió yên sóng lặng, cũng không có gì đặc biệt, chính là một vài quan quyến bên ngoài gửi thiếp mời hai vị nữ quan tùy giá thưởng mai, Tiết nữ quan sợ Tô thị chiếu mới đến hậu viện buồn chán, cũng mang theo ra ngoài.”
Lưu Tầm không để bụng lắm, đứng dậy sửa sang lại tay áo, chợt khựng người hỏi: “Chuyện trẫm giết không ít người, liệu cũng truyền về chứ?”
Cao Vĩnh Phúc rùng mình, đáp: “Những ngày qua nô tài cũng tiếp không ít kẻ đến biện hộ… Tiểu nhân đều thoái thác hết…”
Lưu Tầm hừ một tiếng, sải bước về phía hậu viện, Cao Vĩnh Phúc hớt hải đuổi theo.
Mới tiến vào hoa viên, cảnh sắc bao phủ trong làn áo bạc, liếc mắt liền bắt gặp dáng hình cao gầy của Tô Cẩn đứng trên mặt đất trống trải, áo khoác cũng không mặc, bên cạnh là một bóng người bé xíu, hai người đang ngẩng đầu ngắm bầu trời. Giữa không trung âm u, ngẫu nhiên bay bay những vụn tuyết li ti nho nhỏ, một con chuồn chuồn bằng tre xoay vù vù trên không một lúc lại rớt xuống, đứa trẻ kia liền huỳnh huỵch chạy tới nhặt, Tô Cẩn cúi đầu lại xoay cho một con khác bay lên, sau đó ngắm đứa trẻ há hốc miệng mà nhìn, khẽ cười tiến đến phía sau, ngồi xổm xuống bao quanh đứa trẻ, nắm chặt hai tay cậu bé dạy cậu cách xoay chuồn chuồn tre ra sao.
Gương mặt Lưu Tầm lập tức tối sầm.
Tô Cẩn mới đến, vốn không hiểu quy củ nên tự nhiên nghe theo Tiết Lung, cùng đổi trang phục cất bước, Tiết Lung nhìn cô khoác áo choàng lông cáo, sắc trắng như tuyết của lớp lông càng tôn lên hai mắt trầm tĩnh tựa sao, nàng ta khen: “Áo lông cáo này của Tô thị chiếu đẹp thật, không phải mấy ngàn lượng bạc thì không mua nổi đâu. Hiếm khi thấy bệ hạ ra bên ngoài mà Cao công công cũng có thể chuẩn bị đồ tốt cho ngài.”
Tô Cẩn không thấu được ý đối phương, giữ im lặng là nguyên tắc vàng, cô gật đầu ra hiệu liền cùng ngồi kiệu khởi hành.
Trong Mạnh phủ mặc dù là tổ chức yến hội song cũng chỉ miễn cưỡng bày trí sơ qua, hạ nhân rõ ràng số lượng không đủ lại đều lộ vẻ bất an hoảng sợ khiến toàn bộ phủ vẫn toát ra vẻ chán nản như cũ. Tiết Lung vừa sai nha hoàn đẩy xe vừa nhẹ giọng chuyện trò với Mạnh phụ nhân, Mạnh phu nhân mặc một chiếc áo bối tử xanh ngọc, váy màu ngọc lam, mặt tròn mắt hạnh, trên tóc chỉ đeo hai cây trâm, nét mặt tuy cười nhưng kỳ thực đầu mày chau lại, tâm sự nặng nề, ngay cả Tô Cẩn cũng nhận ra.
Đón người đến hậu viện, giữa tuyết trổ mấy gốc mai, trong trắng lộ hồng, hương thơm ngào ngạt, trong noãn các vây bằng rèm bông, trên bàn bày mấy món điểm tâm trà nước tinh xảo, xung quanh bàn lại đặt mấy chậu than, quả là rất ấm áp. Đoàn người ngồi xuống, làm chủ nhà Mạnh phu nhân không thể không giới thiệu đôi chút phong tục và nhân tình ở đây, đại khái vài ba phút liền có nha hoàn bế một tiểu công tử tới: “Tiểu công tử ầm ĩ vòi ngài.”
Tiểu công tử chừng sáu, bảy tuổi, tóc còn để chỏm, môi hồng răng trắng, mặc áo bông màu đen viền vàng hoa văn đám mây, chân đi ủng be bé, nắm tay người lớn chập chững từng bước tới nghiêm túc thi lễ: “Tồn… Ngôn…tham kiến… hai vị đại nhân.” Miệng vụng về chậm chạp.
Tô Cẩn hơi thương cảm, đứa trẻ này trông thì mặt mày thanh tú, âm giọng trong vắt, nhưng vừa mở miệng lại lộ ra tật nói lắp, cũng chẳng biết là trời sinh hay do sau này. Tiết Lung cũng có phần kinh ngạc, liếc qua Tô Cẩn, âm thầm gật đầu, như không có chuyện gì thản nhiên cười khen: “Biết lễ như thế, thật là đứa bé ngoan.” Tô Cẩn gật gật đầu, Mạnh phu nhân nhìn con thi lễ xong thì kéo vào lòng, xoa xoa tóc nó một chốc mới nói: “Nó luôn hiểu chuyện, dù rằng nói năng vụng về, không được như trẻ con bình thường… nhưng là đứa tri kỷ lắm… từ nhỏ nó đã thông minh hơn những đứa trẻ khác, lúc ba tuổi chơi ở hoa viên thì ngã đụng đầu. Đời ta chẳng có điều gì không nỡ, chỉ mỗi đứa bé này là không bỏ xuống được…” Mới dứt lời vành mắt đã đỏ hoe, lệ châu tức thì tuôn rơi.
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi trưa vừa qua thánh giá liền trở lại Lương Cương, về tới hành cung tắm rửa một phen, Lưu Tầm liền truyền Cao Vĩnh Phúc tới hỏi: “Những ngày gần đây trẫm không có mặt, trong thành có chuyện gì không?”
Cao Vĩnh Phúc tự nhiên lòng rõ bệ hạ rốt cuộc muốn biết cái gì, vội thưa: “Gió yên sóng lặng, cũng không có gì đặc biệt, chính là một vài quan quyến bên ngoài gửi thiếp mời hai vị nữ quan tùy giá thưởng mai, Tiết nữ quan sợ Tô thị chiếu mới đến hậu viện buồn chán, cũng mang theo ra ngoài.”
Lưu Tầm không để bụng lắm, đứng dậy sửa sang lại tay áo, chợt khựng người hỏi: “Chuyện trẫm giết không ít người, liệu cũng truyền về chứ?”
Cao Vĩnh Phúc rùng mình, đáp: “Những ngày qua nô tài cũng tiếp không ít kẻ đến biện hộ… Tiểu nhân đều thoái thác hết…”
Lưu Tầm hừ một tiếng, sải bước về phía hậu viện, Cao Vĩnh Phúc hớt hải đuổi theo.
Mới tiến vào hoa viên, cảnh sắc bao phủ trong làn áo bạc, liếc mắt liền bắt gặp dáng hình cao gầy của Tô Cẩn đứng trên mặt đất trống trải, áo khoác cũng không mặc, bên cạnh là một bóng người bé xíu, hai người đang ngẩng đầu ngắm bầu trời. Giữa không trung âm u, ngẫu nhiên bay bay những vụn tuyết li ti nho nhỏ, một con chuồn chuồn bằng tre xoay vù vù trên không một lúc lại rớt xuống, đứa trẻ kia liền huỳnh huỵch chạy tới nhặt, Tô Cẩn cúi đầu lại xoay cho một con khác bay lên, sau đó ngắm đứa trẻ há hốc miệng mà nhìn, khẽ cười tiến đến phía sau, ngồi xổm xuống bao quanh đứa trẻ, nắm chặt hai tay cậu bé dạy cậu cách xoay chuồn chuồn tre ra sao.
Gương mặt Lưu Tầm lập tức tối sầm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro