Du xuân
Bạo Táo Đích Bàng Giải
2024-11-13 00:58:17
Edit: SCR0811
Nhà trẻ Bỏng Ngô.
Chớp mắt, mùa xuân đã lướt đi hơn nửa, thế mà nhà trẻ vẫn chưa tổ chức cho bọn nhỏ du xuân. Nguyên nhân chủ yếu là do hoạt động du xuân cần có ba mẹ theo cùng, đám nhóc trong nhà trẻ còn quá nhỏ, nếu đi chơi xa, giáo viên sẽ quản không xuể. Thế nên, nhà trường đã phải mất hơn một tháng mới xếp lịch được với đại đa số phụ huynh, tổ chức du xuân.
Cần lưu ý rằng, đại đa số ở đây có nghĩa là vẫn có một số ít phụ huynh không thể sắp xếp được thời gian để đi chơi với con, trong số đó, điển hình phải kể đến cả sáu đứa nhỏ vừa chuyển tới nhà trẻ năm nay. Vì để an toàn, nhà trường thống nhất những đứa không có phụ huynh theo cùng sẽ không thể tham gia du xuân, nhưng sáng hôm đi chơi, sáu đứa bé đồng loạt giao thư ủy thác cho cô hướng dẫn viên.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy thư ủy thác, nhưng loại cha mẹ viết thư ủy thác kiểu "Cô giáo cứ yên tâm để tụi nhỏ đi đi, con tụi tui không chết được đâu, có chết cũng không cần nhà trường phải chịu trách nhiệm" như thế này, phải nói là ngàn năm có một.
Đây là kiểu cha mẹ điên rồ gì hả!
"Tiểu Thụy, Tiểu Hải, Nhã Nhã..." Cô hướng dẫn viên nói giọng sâu xa: "Cô nhờ chú bảo vệ đưa tụi em về nhà có được không?"
"Cô hướng dẫn, tụi em muốn đi du xuân." Năm con cá con đồng loạt lên tiếng. Rõ ràng là tụi nó đã nhờ Trưởng lão Dư viết thư ủy thác, sao cô hướng dẫn vẫn không chịu cho tụi nó đi?
"Chuyến này chúng ta sẽ đi tham quan rừng, khu rừng đó rất lớn, nếu không có người lớn trông chừng sẽ rất dễ bị lạc." Cô hướng dẫn kiên nhẫn khuyên bảo.
"Cô hướng dẫn, tụi em hứa sẽ ngoan, cô cho tụi em đi đi." Năm con cá con đau đớn cầu xin. Trước kia khi còn học ở trường của yêu tộc, giáo viên không hề quan tâm gì đến tụi nó, giờ chuyển sang trường của con người, sao giáo viên lại trở nên lo lắng thái quá thế này?
"Không được, cô phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của tụi em." Cho dù phụ huynh của cả sáu đứa nhỏ đều đã viết thư ủy thác, cuối cùng còn thả thêm một câu điên rồ như thế, nhưng cô tuyệt đối không thể mạo hiểm. Chưa nói đến chuyện nếu tụi nhỏ thật sự xảy ra chuyện ba mẹ tụi nó có trở mặt tới gây chuyện hay không; dù họ có thật sự không tới đi chăng nữa, thâm tâm cô cũng sẽ không yên. Tóm lại, cô nhất quyết không thể dẫn tụi nó theo được.
Năm con cá con thấy cô hướng dẫn kiên quyên từ chối, đồng loạt quay đầu, nhìn Cáo bạc đang nghiêm mặt đứng một góc, mềm giọng gọi: "Anh Cáo bạc"
Cáo bạc giật khóe miệng, thở dài một hơi, nhận mệnh bước tới, gọi một tiếng "Cô ơi". Chờ cô hướng dẫn nhìn sang, cậu liền nở một nụ cười "mưa thuận gió hòa".
Tức khắc, thuộc tính mê hoặc của Cáo tiên chín đuôi khởi động.
"Cô dẫn tụi em đi du xuân đi." Cáo bạc mỉm cười.
"Được, đi thôi, đi thôi!" Cả cô hướng dẫn viên và những giáo viên trong bán kính 5m đồng loạt gật đầu.
"Yahoo!!" Nhóm cá con vui sướng hét lên. Quả nhiên, không có chuyện gì nụ cười của anh Cáo bạc không giải quyết được.
"Thật làm mất mặt cho tộc Cáo." Một giọng nói ngập ý phê phán vang lên từ chỗ một giáo viên sau lưng cô hướng dẫn viên. Trong tay cô giáo đang cầm một cái lồng chim, trong lồng là một con quạ đen.
Cáo bạc nhìn lướt qua, không mấy để tâm, khôi phục dáng vẻ cao quý, thong dong bước lên xe buýt của nhà trẻ.
"Quạ đen nhỏ, sao lại nói anh Cáo bạc làm mất mặt, kỹ năng này lợi hại lắm mà." Nhã Nhã cãi lại. Nhóc rất thích kỹ năng của anh Cáo bạc, tiếc là nhóc không có.
"Đường đường là Cáo tiên chín đuôi, thiên tài của yêu tộc, thế mà lại dùng năng lực trời phú của mình chỉ để lừa lấy mỗi chỗ đi chơi?" Bồng Ngôn núp trong dáng vẻ của quạ đen nói giọng đau đớn. Yêu tộc bọn họ đã thê thảm đến mức này rồi sao?
"Để ý nhiều thế làm gì, xài được là được rồi." Đám cá con nói đầy thực tế.
"...." Bồng Ngôn á khẩu, không cãi lại được.
"Quạ đen nhỏ, hôm nay chúng ta đi du xuân, cô giáo nói sẽ phóng sinh cho cậu, nhưng vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, phải làm sao đây?" Tiểu Hải lo lắng hỏi.
Trong mắt của giáo viên và những đứa trẻ khác trong nhà trẻ, quạ đen đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng đó chỉ là thuật che mắt của quạ đen, trên thực tế, tụi nó có thể nhìn ra được vết thương của quạ đen vẫn chưa lành.
"Cô bay trở lại là được." Anh cũng đâu phải quạ, còn sợ bị lạc đường được sao.
Năm con cá con yên tâm. Tuy quạ đen từ chối đến chỗ chị Uyển Uyển chữa bệnh, nhưng ở lại nhà trẻ, nơi có nhiều linh khí, vẫn tốt hơn. Thêm nữa, thỉnh thoảng bọn nó cũng có thể trộm ít đan dược trong tộc cho quạ đen ăn.
Nụ cười của Cáo bạc có thể mê hoặc được mấy giáo viên trong nhà trẻ trong một khoảng thời gian, lúc họ tỉnh lại hẳn là xe buýt đã tới nơi. Đến lúc đó, dù có hối hận, họ cũng không thể trả sáu đứa nhỏ về được, đành phải dẫn theo bọn nó đi du xuân.
"Các bạn nhỏ, chúng ta đã tới rừng rồi, giờ chúng ta cùng nhau tiễn quạ đen về nhà có được không?" Mục đích đầu tiên của chuyến đi chính là phóng sinh quạ đen.
"Dạ" Các bạn nhỏ đồng thanh hô vang, lại không nhịn được mà quay sang thuật lại quá trình cứu giúp quạ đen của mình cho ba mẹ nghe.
"Chúng ta cùng nhau đếm ngược nào! Ba, hai, một..." Lúc đếm tới một, cô giáo mở lồng sắt ra. Thế nhưng, quạ đen trong lồng lại không hề nhúc nhích, chỉ nhàn nhã gặm mấy sợi lông trên người mình, không hề có ý muốn đi.
A~~ Đám con người ngu xuẩn, các người muốn Cô bay thì Cô phải bay sao?
"Cô giáo, có phải quạ đen nhỏ không nỡ xa chúng ta hay không?" Có một bạn nhỏ suy đoán.
"Chắc là thế rồi, nhất định là quạ đen biết ơn chúng ta đã cứu nó nên mới không nỡ đi." Cô giáo đồng ý.
Vớ vẩn, nếu không tại Cô kiêng kỵ Phàn Thần, một móng vuốt của Cô cũng đủ đè chết các người, sao lại có chuyện không nỡ bỏ đi.
Quạ đen còn đang gặm mấy sợi lông trên người bỗng giang rộng cánh, bay vút lên cao.
"Quạ đen nhỏ bay rồi~~"
"Nhìn Quạ đen nhỏ được về nhà vui chưa kìa!"
Yêu vương chưa đi xa, vẫn còn nghe được âm thanh, lòng thổn thức: Con người quả là loài sinh vật gian xảo nhất trên đời, bất luận Cô làm gì, họ đều có thể nói được. Tức!!
Phóng sinh cho quạ đen xong, nhà trẻ chính thức bắt đầu chuyến du xuân. Cái gọi là du xuân, mục đích chính là để bọn trẻ hòa mình vào thiên nhiên, cách thức hòa mình đã được mọi người trong nhà trẻ lên kế hoạch sẵn từ trước, chơi trò chơi.
Sau khi chơi vài lượt thì tới giờ ăn trưa, mọi người sắp xếp chỗ ngồi, lấy cơm hộp đã chuẩn bị sẵn ở nhà ra chia sẻ với nhau. Các phụ huynh đem theo rất nhiều món ngon, sau khi chia xong, ngay cả sáu đứa nhỏ yêu tộc không mang cơm trưa cũng được ăn no.
Mọi người vừa ăn vừa kể chuyện rôm rả, chớp mắt đã tới hai giờ. Giáo viên nhìn đồng hồ, bắt đầu hoạt động cuối của ngày hôm nay.
"Các bạn nhỏ, một giờ nữa chúng ta sẽ kết thúc buổi du xuân, lên xe trở về. Trong một giờ tới, các em có thể tự do vui chơi với cha mẹ của mình." Thông báo xong, giáo viên đi đến trước mặt sáu bạn nhỏ không có phụ huynh, nói: "Một giờ tới, tụi em đi theo cô."
"Dạ" Năm con cá con ngoan ngoãn gật đầu. Cáo bạc cũng lạnh nhạt gật đầu một cái.
Đúng lúc này, một âm thanh chỉ yêu tộc mới có thể nghe hiểu truyền vào tai sáu đứa nhóc: "Mấy đứa nhóc, lại đây giúp Cô chút chuyện, gấp lắm."
Cáo bạc không thích giọng điệu ra lệnh của quạ đen, quyết định không thèm để ý, nhưng năm con cá con lại có tính thích giúp yêu, nghe nói có việc gấp cần giúp, cả đám đều vui sướng quay đầu, há miệng nhả khí, phát ra sóng âm đặc trưng của Thủy tộc: "Quạ đen nhỏ, có chuyện gấp gì thế?"
"Cô phát hiện được một khối tụ linh thạch ở hồ nước cách đó không xa, mấy đứa giúp Cô lấy ra đi." Vừa nãy lúc đang bay, anh bỗng phát hiện trong rừng có một chỗ linh khí tương đối đậm hơn những chỗ khác, nhưng cũng không quá rõ, nếu không nhờ anh nhạy cảm thì khó lòng phát hiện được. Thế là, anh tò mò bay tới, tìm được một khối tụ linh thạch được chôn dưới đáy hồ. Nếu là lúc thường, khối tụ linh thạch này hoàn toàn không có chút tác dụng nào với anh, nhưng bây giờ, anh đang cần mọi biện pháp có thể để sớm ngày khôi phục thương thế. Tụ linh thạch giúp ngưng tụ linh khí, đeo trên người có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện yêu lực.
"Ở trong hồ, Quạ đen nhỏ không biết bơi nên mới nhờ tụi mình giúp sao? Chúng ta mau đi thôi." Đám cá con vui vẻ đồng ý. Bọn nó là cá, nước chính là sân nhà của tụi nó.
"..." Bồng Ngôn cạn lời. Bản thể của anh là Côn Bằng, vốn dĩ Côn Bằng có thể hóa cá, lặn xuống đáy hồ lấy tụ linh thạch phải nói là dễ như ăn kẹo. Anh làm thế chỉ vì muốn giúp đỡ mấy con cá con yếu như sên này thôi. Tụi nó yếu đến mức làm mất mặt toàn Yêu tộc.
Phải biết rằng, khối tụ linh thạch kia đã được chôn dưới đáy hồ suốt mấy trăm năm, linh lực tụ lại chung quanh có thể giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của Yêu tộc. Chút công hiệu cỏn con đó tuy chẳng thấm gì với anh nhưng lại rất có ích với đám cá con, vậy nên anh mới quay lại rủ tụi nhóc đi lấy linh thạch.
"Anh Cáo bạc..." Năm con cá con đồng loạt nhìn về phía Cáo bạc.
Cáo bạc im lặng một lát rồi xoay người gọi giáo viên.
"Tiểu Thụy, sao thế?" Cô giáo ân cần hỏi han, lần nữa đón lấy nụ cười "mưa thuận gió hòa" của Cáo bạc, tiếp đó là nở nụ cười ngây ngô.
"Đi thôi!" Năm con cá con lập tức đứng dậy, theo chân quạ đen chạy sâu vào trong rừng. Cáo bạc giật mình, cũng vội vàng chạy theo.
Ở phía sau cách đó không xa, một cậu nhóc đang chờ ba dùng cỏ bện thành hình châu chấu phát hiện sáu đứa nhỏ lặng lẽ chuồn đi, nhóc sinh lòng hiếu kỳ, cũng hấp tấp đuổi theo.
Cậu nhóc vừa dợm bước, Bồng Ngôn đã nhạy bén nhận ra, nhưng việc gì anh phải quan tâm đến sự sống chết của một đứa nhóc con người, thế nên anh không hề lên tiếng, chỉ tiếp tục đi trước dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tới được bờ hồ.
"Tớ cảm nhận được nước trong hồ này rất thoải mái, tớ muốn xuống đó bơi lội." Từng đứa trong nhóm lần lượt nhảy 'ùm' xuống hồ.
Cáo bạc đang do dự không biết có nên nhảy theo hay không thì bỗng có một nhóc béo không biết từ đâu vọt ra.
"Anh Tiểu Thụy, các anh đang bơi lội sao?"
Nhờ khả năng mê hoặc chúng sinh của mình, tên của Cáo bạc phải nói là vang danh khắp nhà trẻ, không ai không biết.
"Sao cậu lại tới đây?" Cáo bạc cau mày, quay đầu nhìn vào trong hồ, phát hiện cả năm con cá con đều đã hóa thành hình cá, lặn xuống đáy hồ mới thở phào một hơi.
May mà lúc biến hình không bị phát hiện.
"Ủa, bọn Nhã Nhã với Tiểu Hải đâu?" Nhóc béo hốt hoảng hét lên: "Có phải bọn họ bị chìm rồi không?"
"..." Nguy rồi, phải giải thích kiểu gì đây? Hay là, cười một cái?
"Nhã Nhã, Tiểu Hải, đừng sợ, tớ mới học bơi, tớ xuống cứu các cậu ngay..."
Cáo bạc con đang cân nhắc có nên cười lên hay không thì đã nghe một tiếng "bùm". Nhóc béo cũng nhảy vào hồ.
"..."
"Á, tớ quên mang phao bơi." Nhóc béo 'mới học bơi' nhảy xuống hồ rồi mới nhớ mình chỉ mới học có hai ngày, không có phao thì không thể nổi được.
"..." Vậy mà cậu còn bày đặt đòi cứu người.
"Tủm, tủm~~" Mấy tiếng đập nước vang lên, chẳng mấy chốc, nhóc béo đã chìm xuống.
Một con cá to chừng bàn tay trẻ con nhanh chóng bơi tới, cố gắng kéo cơ thể của nhóc béo lên, nhưng dù có cố thế nào, cơ thể của cậu nhóc vẫn không nhúc nhích.
"Nhã Nhã, Đóa Đóa, Tiểu Béo, mấy cậu mau tới giúp đi, Bàn Hổ nặng quá, tớ không kéo nổi." Đây là giọng của Tiểu Hải.
Sau câu nói của nhóc, lại có thêm bốn con cá lao tới, từ sau lưng Bàn Hổ ra sức quẩy đuôi. Nhưng dù năm đứa có hợp sức vẫn không thể nhấc nổi Bàn Hổ.
Quá nặng!
"Anh Cáo bạc, giúp với, tụi em kéo không nổi." Đám cá con cầu cứu.
Bồng Ngôn không nhìn nổi nữa, bay tới phía trên đám cá con, dùng một cái vuốt kéo Bàn Hổ lên khỏi mặt nước, cáu giận: "Mấy đứa có thật sự là Cá yêu không thế? Bộ không biết thuật điều khiển nước hay sao?"
"Không biết!" Năm con cá con đồng loạt lắc đầu.
"..." Yêu giới sắp tận diệt rồi.
Nhà trẻ Bỏng Ngô.
Chớp mắt, mùa xuân đã lướt đi hơn nửa, thế mà nhà trẻ vẫn chưa tổ chức cho bọn nhỏ du xuân. Nguyên nhân chủ yếu là do hoạt động du xuân cần có ba mẹ theo cùng, đám nhóc trong nhà trẻ còn quá nhỏ, nếu đi chơi xa, giáo viên sẽ quản không xuể. Thế nên, nhà trường đã phải mất hơn một tháng mới xếp lịch được với đại đa số phụ huynh, tổ chức du xuân.
Cần lưu ý rằng, đại đa số ở đây có nghĩa là vẫn có một số ít phụ huynh không thể sắp xếp được thời gian để đi chơi với con, trong số đó, điển hình phải kể đến cả sáu đứa nhỏ vừa chuyển tới nhà trẻ năm nay. Vì để an toàn, nhà trường thống nhất những đứa không có phụ huynh theo cùng sẽ không thể tham gia du xuân, nhưng sáng hôm đi chơi, sáu đứa bé đồng loạt giao thư ủy thác cho cô hướng dẫn viên.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy thư ủy thác, nhưng loại cha mẹ viết thư ủy thác kiểu "Cô giáo cứ yên tâm để tụi nhỏ đi đi, con tụi tui không chết được đâu, có chết cũng không cần nhà trường phải chịu trách nhiệm" như thế này, phải nói là ngàn năm có một.
Đây là kiểu cha mẹ điên rồ gì hả!
"Tiểu Thụy, Tiểu Hải, Nhã Nhã..." Cô hướng dẫn viên nói giọng sâu xa: "Cô nhờ chú bảo vệ đưa tụi em về nhà có được không?"
"Cô hướng dẫn, tụi em muốn đi du xuân." Năm con cá con đồng loạt lên tiếng. Rõ ràng là tụi nó đã nhờ Trưởng lão Dư viết thư ủy thác, sao cô hướng dẫn vẫn không chịu cho tụi nó đi?
"Chuyến này chúng ta sẽ đi tham quan rừng, khu rừng đó rất lớn, nếu không có người lớn trông chừng sẽ rất dễ bị lạc." Cô hướng dẫn kiên nhẫn khuyên bảo.
"Cô hướng dẫn, tụi em hứa sẽ ngoan, cô cho tụi em đi đi." Năm con cá con đau đớn cầu xin. Trước kia khi còn học ở trường của yêu tộc, giáo viên không hề quan tâm gì đến tụi nó, giờ chuyển sang trường của con người, sao giáo viên lại trở nên lo lắng thái quá thế này?
"Không được, cô phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của tụi em." Cho dù phụ huynh của cả sáu đứa nhỏ đều đã viết thư ủy thác, cuối cùng còn thả thêm một câu điên rồ như thế, nhưng cô tuyệt đối không thể mạo hiểm. Chưa nói đến chuyện nếu tụi nhỏ thật sự xảy ra chuyện ba mẹ tụi nó có trở mặt tới gây chuyện hay không; dù họ có thật sự không tới đi chăng nữa, thâm tâm cô cũng sẽ không yên. Tóm lại, cô nhất quyết không thể dẫn tụi nó theo được.
Năm con cá con thấy cô hướng dẫn kiên quyên từ chối, đồng loạt quay đầu, nhìn Cáo bạc đang nghiêm mặt đứng một góc, mềm giọng gọi: "Anh Cáo bạc"
Cáo bạc giật khóe miệng, thở dài một hơi, nhận mệnh bước tới, gọi một tiếng "Cô ơi". Chờ cô hướng dẫn nhìn sang, cậu liền nở một nụ cười "mưa thuận gió hòa".
Tức khắc, thuộc tính mê hoặc của Cáo tiên chín đuôi khởi động.
"Cô dẫn tụi em đi du xuân đi." Cáo bạc mỉm cười.
"Được, đi thôi, đi thôi!" Cả cô hướng dẫn viên và những giáo viên trong bán kính 5m đồng loạt gật đầu.
"Yahoo!!" Nhóm cá con vui sướng hét lên. Quả nhiên, không có chuyện gì nụ cười của anh Cáo bạc không giải quyết được.
"Thật làm mất mặt cho tộc Cáo." Một giọng nói ngập ý phê phán vang lên từ chỗ một giáo viên sau lưng cô hướng dẫn viên. Trong tay cô giáo đang cầm một cái lồng chim, trong lồng là một con quạ đen.
Cáo bạc nhìn lướt qua, không mấy để tâm, khôi phục dáng vẻ cao quý, thong dong bước lên xe buýt của nhà trẻ.
"Quạ đen nhỏ, sao lại nói anh Cáo bạc làm mất mặt, kỹ năng này lợi hại lắm mà." Nhã Nhã cãi lại. Nhóc rất thích kỹ năng của anh Cáo bạc, tiếc là nhóc không có.
"Đường đường là Cáo tiên chín đuôi, thiên tài của yêu tộc, thế mà lại dùng năng lực trời phú của mình chỉ để lừa lấy mỗi chỗ đi chơi?" Bồng Ngôn núp trong dáng vẻ của quạ đen nói giọng đau đớn. Yêu tộc bọn họ đã thê thảm đến mức này rồi sao?
"Để ý nhiều thế làm gì, xài được là được rồi." Đám cá con nói đầy thực tế.
"...." Bồng Ngôn á khẩu, không cãi lại được.
"Quạ đen nhỏ, hôm nay chúng ta đi du xuân, cô giáo nói sẽ phóng sinh cho cậu, nhưng vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, phải làm sao đây?" Tiểu Hải lo lắng hỏi.
Trong mắt của giáo viên và những đứa trẻ khác trong nhà trẻ, quạ đen đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng đó chỉ là thuật che mắt của quạ đen, trên thực tế, tụi nó có thể nhìn ra được vết thương của quạ đen vẫn chưa lành.
"Cô bay trở lại là được." Anh cũng đâu phải quạ, còn sợ bị lạc đường được sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm con cá con yên tâm. Tuy quạ đen từ chối đến chỗ chị Uyển Uyển chữa bệnh, nhưng ở lại nhà trẻ, nơi có nhiều linh khí, vẫn tốt hơn. Thêm nữa, thỉnh thoảng bọn nó cũng có thể trộm ít đan dược trong tộc cho quạ đen ăn.
Nụ cười của Cáo bạc có thể mê hoặc được mấy giáo viên trong nhà trẻ trong một khoảng thời gian, lúc họ tỉnh lại hẳn là xe buýt đã tới nơi. Đến lúc đó, dù có hối hận, họ cũng không thể trả sáu đứa nhỏ về được, đành phải dẫn theo bọn nó đi du xuân.
"Các bạn nhỏ, chúng ta đã tới rừng rồi, giờ chúng ta cùng nhau tiễn quạ đen về nhà có được không?" Mục đích đầu tiên của chuyến đi chính là phóng sinh quạ đen.
"Dạ" Các bạn nhỏ đồng thanh hô vang, lại không nhịn được mà quay sang thuật lại quá trình cứu giúp quạ đen của mình cho ba mẹ nghe.
"Chúng ta cùng nhau đếm ngược nào! Ba, hai, một..." Lúc đếm tới một, cô giáo mở lồng sắt ra. Thế nhưng, quạ đen trong lồng lại không hề nhúc nhích, chỉ nhàn nhã gặm mấy sợi lông trên người mình, không hề có ý muốn đi.
A~~ Đám con người ngu xuẩn, các người muốn Cô bay thì Cô phải bay sao?
"Cô giáo, có phải quạ đen nhỏ không nỡ xa chúng ta hay không?" Có một bạn nhỏ suy đoán.
"Chắc là thế rồi, nhất định là quạ đen biết ơn chúng ta đã cứu nó nên mới không nỡ đi." Cô giáo đồng ý.
Vớ vẩn, nếu không tại Cô kiêng kỵ Phàn Thần, một móng vuốt của Cô cũng đủ đè chết các người, sao lại có chuyện không nỡ bỏ đi.
Quạ đen còn đang gặm mấy sợi lông trên người bỗng giang rộng cánh, bay vút lên cao.
"Quạ đen nhỏ bay rồi~~"
"Nhìn Quạ đen nhỏ được về nhà vui chưa kìa!"
Yêu vương chưa đi xa, vẫn còn nghe được âm thanh, lòng thổn thức: Con người quả là loài sinh vật gian xảo nhất trên đời, bất luận Cô làm gì, họ đều có thể nói được. Tức!!
Phóng sinh cho quạ đen xong, nhà trẻ chính thức bắt đầu chuyến du xuân. Cái gọi là du xuân, mục đích chính là để bọn trẻ hòa mình vào thiên nhiên, cách thức hòa mình đã được mọi người trong nhà trẻ lên kế hoạch sẵn từ trước, chơi trò chơi.
Sau khi chơi vài lượt thì tới giờ ăn trưa, mọi người sắp xếp chỗ ngồi, lấy cơm hộp đã chuẩn bị sẵn ở nhà ra chia sẻ với nhau. Các phụ huynh đem theo rất nhiều món ngon, sau khi chia xong, ngay cả sáu đứa nhỏ yêu tộc không mang cơm trưa cũng được ăn no.
Mọi người vừa ăn vừa kể chuyện rôm rả, chớp mắt đã tới hai giờ. Giáo viên nhìn đồng hồ, bắt đầu hoạt động cuối của ngày hôm nay.
"Các bạn nhỏ, một giờ nữa chúng ta sẽ kết thúc buổi du xuân, lên xe trở về. Trong một giờ tới, các em có thể tự do vui chơi với cha mẹ của mình." Thông báo xong, giáo viên đi đến trước mặt sáu bạn nhỏ không có phụ huynh, nói: "Một giờ tới, tụi em đi theo cô."
"Dạ" Năm con cá con ngoan ngoãn gật đầu. Cáo bạc cũng lạnh nhạt gật đầu một cái.
Đúng lúc này, một âm thanh chỉ yêu tộc mới có thể nghe hiểu truyền vào tai sáu đứa nhóc: "Mấy đứa nhóc, lại đây giúp Cô chút chuyện, gấp lắm."
Cáo bạc không thích giọng điệu ra lệnh của quạ đen, quyết định không thèm để ý, nhưng năm con cá con lại có tính thích giúp yêu, nghe nói có việc gấp cần giúp, cả đám đều vui sướng quay đầu, há miệng nhả khí, phát ra sóng âm đặc trưng của Thủy tộc: "Quạ đen nhỏ, có chuyện gấp gì thế?"
"Cô phát hiện được một khối tụ linh thạch ở hồ nước cách đó không xa, mấy đứa giúp Cô lấy ra đi." Vừa nãy lúc đang bay, anh bỗng phát hiện trong rừng có một chỗ linh khí tương đối đậm hơn những chỗ khác, nhưng cũng không quá rõ, nếu không nhờ anh nhạy cảm thì khó lòng phát hiện được. Thế là, anh tò mò bay tới, tìm được một khối tụ linh thạch được chôn dưới đáy hồ. Nếu là lúc thường, khối tụ linh thạch này hoàn toàn không có chút tác dụng nào với anh, nhưng bây giờ, anh đang cần mọi biện pháp có thể để sớm ngày khôi phục thương thế. Tụ linh thạch giúp ngưng tụ linh khí, đeo trên người có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện yêu lực.
"Ở trong hồ, Quạ đen nhỏ không biết bơi nên mới nhờ tụi mình giúp sao? Chúng ta mau đi thôi." Đám cá con vui vẻ đồng ý. Bọn nó là cá, nước chính là sân nhà của tụi nó.
"..." Bồng Ngôn cạn lời. Bản thể của anh là Côn Bằng, vốn dĩ Côn Bằng có thể hóa cá, lặn xuống đáy hồ lấy tụ linh thạch phải nói là dễ như ăn kẹo. Anh làm thế chỉ vì muốn giúp đỡ mấy con cá con yếu như sên này thôi. Tụi nó yếu đến mức làm mất mặt toàn Yêu tộc.
Phải biết rằng, khối tụ linh thạch kia đã được chôn dưới đáy hồ suốt mấy trăm năm, linh lực tụ lại chung quanh có thể giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện của Yêu tộc. Chút công hiệu cỏn con đó tuy chẳng thấm gì với anh nhưng lại rất có ích với đám cá con, vậy nên anh mới quay lại rủ tụi nhóc đi lấy linh thạch.
"Anh Cáo bạc..." Năm con cá con đồng loạt nhìn về phía Cáo bạc.
Cáo bạc im lặng một lát rồi xoay người gọi giáo viên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Thụy, sao thế?" Cô giáo ân cần hỏi han, lần nữa đón lấy nụ cười "mưa thuận gió hòa" của Cáo bạc, tiếp đó là nở nụ cười ngây ngô.
"Đi thôi!" Năm con cá con lập tức đứng dậy, theo chân quạ đen chạy sâu vào trong rừng. Cáo bạc giật mình, cũng vội vàng chạy theo.
Ở phía sau cách đó không xa, một cậu nhóc đang chờ ba dùng cỏ bện thành hình châu chấu phát hiện sáu đứa nhỏ lặng lẽ chuồn đi, nhóc sinh lòng hiếu kỳ, cũng hấp tấp đuổi theo.
Cậu nhóc vừa dợm bước, Bồng Ngôn đã nhạy bén nhận ra, nhưng việc gì anh phải quan tâm đến sự sống chết của một đứa nhóc con người, thế nên anh không hề lên tiếng, chỉ tiếp tục đi trước dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tới được bờ hồ.
"Tớ cảm nhận được nước trong hồ này rất thoải mái, tớ muốn xuống đó bơi lội." Từng đứa trong nhóm lần lượt nhảy 'ùm' xuống hồ.
Cáo bạc đang do dự không biết có nên nhảy theo hay không thì bỗng có một nhóc béo không biết từ đâu vọt ra.
"Anh Tiểu Thụy, các anh đang bơi lội sao?"
Nhờ khả năng mê hoặc chúng sinh của mình, tên của Cáo bạc phải nói là vang danh khắp nhà trẻ, không ai không biết.
"Sao cậu lại tới đây?" Cáo bạc cau mày, quay đầu nhìn vào trong hồ, phát hiện cả năm con cá con đều đã hóa thành hình cá, lặn xuống đáy hồ mới thở phào một hơi.
May mà lúc biến hình không bị phát hiện.
"Ủa, bọn Nhã Nhã với Tiểu Hải đâu?" Nhóc béo hốt hoảng hét lên: "Có phải bọn họ bị chìm rồi không?"
"..." Nguy rồi, phải giải thích kiểu gì đây? Hay là, cười một cái?
"Nhã Nhã, Tiểu Hải, đừng sợ, tớ mới học bơi, tớ xuống cứu các cậu ngay..."
Cáo bạc con đang cân nhắc có nên cười lên hay không thì đã nghe một tiếng "bùm". Nhóc béo cũng nhảy vào hồ.
"..."
"Á, tớ quên mang phao bơi." Nhóc béo 'mới học bơi' nhảy xuống hồ rồi mới nhớ mình chỉ mới học có hai ngày, không có phao thì không thể nổi được.
"..." Vậy mà cậu còn bày đặt đòi cứu người.
"Tủm, tủm~~" Mấy tiếng đập nước vang lên, chẳng mấy chốc, nhóc béo đã chìm xuống.
Một con cá to chừng bàn tay trẻ con nhanh chóng bơi tới, cố gắng kéo cơ thể của nhóc béo lên, nhưng dù có cố thế nào, cơ thể của cậu nhóc vẫn không nhúc nhích.
"Nhã Nhã, Đóa Đóa, Tiểu Béo, mấy cậu mau tới giúp đi, Bàn Hổ nặng quá, tớ không kéo nổi." Đây là giọng của Tiểu Hải.
Sau câu nói của nhóc, lại có thêm bốn con cá lao tới, từ sau lưng Bàn Hổ ra sức quẩy đuôi. Nhưng dù năm đứa có hợp sức vẫn không thể nhấc nổi Bàn Hổ.
Quá nặng!
"Anh Cáo bạc, giúp với, tụi em kéo không nổi." Đám cá con cầu cứu.
Bồng Ngôn không nhìn nổi nữa, bay tới phía trên đám cá con, dùng một cái vuốt kéo Bàn Hổ lên khỏi mặt nước, cáu giận: "Mấy đứa có thật sự là Cá yêu không thế? Bộ không biết thuật điều khiển nước hay sao?"
"Không biết!" Năm con cá con đồng loạt lắc đầu.
"..." Yêu giới sắp tận diệt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro