Cố Lên Nào! Làm Một Người Đàn Ông Tốt!
Chương 3
2024-10-15 06:07:02
Chương 3
Đều là tiếp nhận công việc của cha mẹ mà vào làm việc trong nhà máy xán thép, tuy đều là học việc như nhau, nhưng anh ta lại có Trương Mãn Đa - một thợ nguội cấp bảy làm thầy hướng dẫn.
Tống Thần là một kẻ cà lơ phất phơ, mỗi ngày đều chỉ làm việc qua ngày trong nhà máy, vừa nhận được tiền lương của một tháng là đã đi ăn uống thoải mái, tiêu tiền không đúng mực. Người lớn trong viện đều cảm thấy hắn là người không biết tính toán cho cuộc sống, Trương Mãn Đa cũng đã dạy bảo hắn mấy lần nhưng mà hắn đều không nghe, cho nên hiện tại ông ấy cũng không thèm quan tâm tới hắn nữa luôn.
Mọi người đều cảm thấy hắn thiếu kiểm soát, gần như là vô dụng rồi.
Đương nhiên, hắn không phải là không có điểm nào hơn Từ Tiền Tiến.
Ví dụ như nhà họ Tống cũng có hai gian nhà, nhưng nhà của hắn lại là phòng chính ở trung viện, tổng diện tích của hai gian phòng đó lên tới hơn 70 mét vuông. Nếu cha của Tống Thần không phải là liệt sĩ thì một thợ học nghề cấp thấp lại sống một mình như hắn nhiều nhất cũng chỉ giữ được một gian trong số đó thôi.
Vẻ ngoài của Tống Thần cũng đẹp hơn Từ Tiền Tiến.
Nếu nói là ai nhìn Từ Tiền Tiến cũng sẽ khen một câu ngoại hình sáng sủa, thì khi bọn họ nhìn Tống Thần – sẽ không kiềm được mà choáng váng ngây người, sau đó hít hà một hơi, cám thán mà nói rằng cậu thanh niên này đúng là đẹp trai hiếm có.
Đáng tiếc, có đẹp cũng không thể dùng làm cơm mà ăn được. Bề ngoài bắt mắt như vậy lại kết hợp với tính cách ham ăn biếng làm, sẽ chỉ khiến người ta than thở rằng đúng là phí phạm cho các vẻ bề ngoài này - bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì lại thối rữa cả rồi.
Trong nhà máy thật ra cũng có khá nhiều nữ công nhân có hứng thú với hắn. Khi hắn ngồi ăn cơm trong nhà ăn, những chỗ ngồi xung quanh đều bị các nữ công nhân chiếm giữ hết sạch. Thế nhưng cha mẹ của các cô gái này lại chướng mắt một cậu con rể như vậy, sợ gả cho một người đàn ông như vậy thì tương lai con gái mình sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa, Tống Thần cũng không có người lớn trong nhà giúp đỡ thu xếp, bản thân hắn cũng không chủ động, thế nên chuyện kết hôn cứ thế mà bị trì hoãn đến tận giờ.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Tống Thần – người vừa được nhắc tên – lúc này đang chậm rãi đi đến từ sau lưng đám người bọn họ.
Hắn cảm thấy cuộc đời mình thật khốn khổ, tại sao mình lại bị ném đến cái thời đại này cơ chứ.
Mỗi ngày đều phải dậy từ sáu giờ sáng để chuẩn bị đi làm, cả người mệt như chó chết, nhưng mệt mỏi là vậy mà vẫn còn không đủ nuôi miệng.
Hiện tại, nạn đói vừa đi qua không bao lâu, tất cả các vật tư dự trữ đều đã khôi phục hơn phân nữa, đồ ăn hàng ngày trên cơ bản đều là các loại bánh bột ngô, mì bột thô, còn các loại bánh bao hay mì sợi được làm từ bột mì trắng ấy hả - cái đó chỉ trong mấy ngày lễ tết mới được ăn bữa cải thiện thôi.
Cũng may là hắn có được một chút hỗ trợ nâng cao nên mới có thể được nếm chút chút đồ ăn mặn đấy.
Lại làm việc thêm nửa ngày, Tống Thần cảm thấy thể xác và tinh thần của hắn đều bị hủy hoại cả rồi, hắn không thể tiếp tục như thế này nữa, hắn phải tìm cách thay đổi cuộc sống hiện tại mới được.
Đúng vậy, Tống Thần không phải người ở thời đại này, hắn bị một hệ thống tự xưng là số 007 chộp tới đây. Tóm tắt đơn giản chính là hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu, gặp báo ứng, bị bên trên ép buộc tiến hành cải tạo để trở thành một người tốt.
Đây là thế giới đầu tiên để hắn tiến hành cải tạo.
Đều là tiếp nhận công việc của cha mẹ mà vào làm việc trong nhà máy xán thép, tuy đều là học việc như nhau, nhưng anh ta lại có Trương Mãn Đa - một thợ nguội cấp bảy làm thầy hướng dẫn.
Tống Thần là một kẻ cà lơ phất phơ, mỗi ngày đều chỉ làm việc qua ngày trong nhà máy, vừa nhận được tiền lương của một tháng là đã đi ăn uống thoải mái, tiêu tiền không đúng mực. Người lớn trong viện đều cảm thấy hắn là người không biết tính toán cho cuộc sống, Trương Mãn Đa cũng đã dạy bảo hắn mấy lần nhưng mà hắn đều không nghe, cho nên hiện tại ông ấy cũng không thèm quan tâm tới hắn nữa luôn.
Mọi người đều cảm thấy hắn thiếu kiểm soát, gần như là vô dụng rồi.
Đương nhiên, hắn không phải là không có điểm nào hơn Từ Tiền Tiến.
Ví dụ như nhà họ Tống cũng có hai gian nhà, nhưng nhà của hắn lại là phòng chính ở trung viện, tổng diện tích của hai gian phòng đó lên tới hơn 70 mét vuông. Nếu cha của Tống Thần không phải là liệt sĩ thì một thợ học nghề cấp thấp lại sống một mình như hắn nhiều nhất cũng chỉ giữ được một gian trong số đó thôi.
Vẻ ngoài của Tống Thần cũng đẹp hơn Từ Tiền Tiến.
Nếu nói là ai nhìn Từ Tiền Tiến cũng sẽ khen một câu ngoại hình sáng sủa, thì khi bọn họ nhìn Tống Thần – sẽ không kiềm được mà choáng váng ngây người, sau đó hít hà một hơi, cám thán mà nói rằng cậu thanh niên này đúng là đẹp trai hiếm có.
Đáng tiếc, có đẹp cũng không thể dùng làm cơm mà ăn được. Bề ngoài bắt mắt như vậy lại kết hợp với tính cách ham ăn biếng làm, sẽ chỉ khiến người ta than thở rằng đúng là phí phạm cho các vẻ bề ngoài này - bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì lại thối rữa cả rồi.
Trong nhà máy thật ra cũng có khá nhiều nữ công nhân có hứng thú với hắn. Khi hắn ngồi ăn cơm trong nhà ăn, những chỗ ngồi xung quanh đều bị các nữ công nhân chiếm giữ hết sạch. Thế nhưng cha mẹ của các cô gái này lại chướng mắt một cậu con rể như vậy, sợ gả cho một người đàn ông như vậy thì tương lai con gái mình sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa, Tống Thần cũng không có người lớn trong nhà giúp đỡ thu xếp, bản thân hắn cũng không chủ động, thế nên chuyện kết hôn cứ thế mà bị trì hoãn đến tận giờ.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến. Tống Thần – người vừa được nhắc tên – lúc này đang chậm rãi đi đến từ sau lưng đám người bọn họ.
Hắn cảm thấy cuộc đời mình thật khốn khổ, tại sao mình lại bị ném đến cái thời đại này cơ chứ.
Mỗi ngày đều phải dậy từ sáu giờ sáng để chuẩn bị đi làm, cả người mệt như chó chết, nhưng mệt mỏi là vậy mà vẫn còn không đủ nuôi miệng.
Hiện tại, nạn đói vừa đi qua không bao lâu, tất cả các vật tư dự trữ đều đã khôi phục hơn phân nữa, đồ ăn hàng ngày trên cơ bản đều là các loại bánh bột ngô, mì bột thô, còn các loại bánh bao hay mì sợi được làm từ bột mì trắng ấy hả - cái đó chỉ trong mấy ngày lễ tết mới được ăn bữa cải thiện thôi.
Cũng may là hắn có được một chút hỗ trợ nâng cao nên mới có thể được nếm chút chút đồ ăn mặn đấy.
Lại làm việc thêm nửa ngày, Tống Thần cảm thấy thể xác và tinh thần của hắn đều bị hủy hoại cả rồi, hắn không thể tiếp tục như thế này nữa, hắn phải tìm cách thay đổi cuộc sống hiện tại mới được.
Đúng vậy, Tống Thần không phải người ở thời đại này, hắn bị một hệ thống tự xưng là số 007 chộp tới đây. Tóm tắt đơn giản chính là hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu, gặp báo ứng, bị bên trên ép buộc tiến hành cải tạo để trở thành một người tốt.
Đây là thế giới đầu tiên để hắn tiến hành cải tạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro