Xuất Phát
2024-10-02 20:39:39
Ôm đầu ngồi vào chỗ , không dám hó hé.
Là cô gái hắn thích , hắn nhịn.
" Cậu không ngồi với bạn cùng phòng ? " Ngồi cùng không được tự nhiên.
" Hắn là nam nhân ngồi cùng không thú vị. " Vô tình đáp :
Ngồi với cô sẽ thú vị???
Cảm thấy khó chịu nhích người vào sát cửa sổ xe , cô không muốn ngồi chung , nhưng lại không muốn đuổi đi ?...
Thấy cô như vậy cũng tỏa ra bình thường lấy điện thoại xem này kia , để giảm không khí khó chịu.
" Tất cả đã ngồi ổn định , bây giờ xuất phát. " Huấn luyện viên cầm loa hô :
Khoảng hai tiếng sau.
Đang xem điện thoại cảm nhận trên vai có gánh nặng , nhìn Khinh Vũ đã ngủ say , bỏ điện thoại điều chỉnh để cô ngủ thoải mái hơn.
Ngửi hương thơm này làm hắn rạo rực , thật muốn ôm cô hôn cô , muốn làm gì thì làm...
Thấy không ai chú ý , luồn tay qua ôm eo cô.
Trong lúc ngủ cảm nhận một bàn tay nóng bỏng đang ôm eo , cảm giác này khiến cơ thể cô khô nóng , thật kỳ lạ...
Lại 2 tiếng sau.
Xe đã dừng dưới chân núi.
" Chuẩn bị! 5 phút sau ra xe , đi bộ đến nơi đã chuẩn bị sẵn các liều trại , một người một liều , bỏ đồ vào liều nhớ số liều mình đã chọn. Buổi trưa mỗi người ăn bánh bao , chiều sẽ ăn đồ tự nướng... " Nói xong bỏ loa xuống .
" Còn không phải đi cấm lửa trại. " Lạc Tư Tình hớn hở nói :
" Cậu mau cầm balo đi , biết là được đừng nói ra! " Chúc Dung Huyền nói nhỏ :
" Để mình lấy balo cho cậu. " Lúc xe dừng hắn bình tĩnh thu tay về.
Phượng Khinh Vũ : ... Sao cô lại ngủ ngon còn dựa vai hắn nữa ?
" Đưa mình cậu bước ra trước đi! "
" Được! Nhưng vai mình bị tê rồi! " Phải tỏa ra đáng thương. Lòng con gái như người mẹ , phải tỏa ra yếu đuối để được che chở.
Thật xấu hổ , cô lại ngủ quên.
" Cậu đã bớt chưa ? Nếu không balo của cậu mình cầm giúp. " Áy náy nói :
" Không sao mình vẫn còn một tay , phải xuống xe mọi người đã đi gần hết rồi. " Sao có thể để cô cầm , hắn không nở.
" Sao hai cậu xuống trễ quá vậy ? " Nghị Phàm tò mò hỏi :
" Là mình làm rớt điện thoại phải kiếm nên lâu chút. " Bình tĩnh đáp :
" Khinh Vũ mau đi thôi! Mọi người đã chuẩn bị lên núi. " Lạc Tư Tình chạy lại kéo tay cô.
Thấy vậy mọi người đuổi theo hai cô.
Hắn luôn luôn đứng phía sau lưng để tiện đề phòng cô té ngã.
Trong quá trình leo núi khiến nhiều học sinh than vãn.
Mặc dù núi không cao , nhưng nhiều cậu ấm cô chiêu cũng không leo nhanh được...
Nhìn Khinh Vũ đã đỗ mồ hôi bước lên lấy balo từ trên vai cô.
" Cậu đã mệt balo này mình cầm giúp cho. "
" Không cần mình vẫn đeo đi được. " Sao cô có thể để hắn giúp.
" Khinh Vũ cậu đừng sợ Uy Bá mệt , người biết võ chuyện nhỏ này không thấm đâu! " Nghị Phàm nói giúp :
" Sao ? Cậu nói Uy Bá biết võ ? Đánh nhau có lợi hại không ? " Chúc Dung Huyền khó tin hỏi :
" Chỉ cần một luồn gió có thể đánh được người. " Hắn đã chứng kiến rồi.
Khinh Vũ không tin cũng không xen vào nói.
" Không nghĩ đến cậu còn biết làm trò cười... Ha... Ha... " Lạc Lạc cười lớn.
Sao hắn nói thật không ai tin ?...
Mặc kệ các cô nói hắn chỉ cần cầm được balo của cô là có thể ở gần liều.
Là cô gái hắn thích , hắn nhịn.
" Cậu không ngồi với bạn cùng phòng ? " Ngồi cùng không được tự nhiên.
" Hắn là nam nhân ngồi cùng không thú vị. " Vô tình đáp :
Ngồi với cô sẽ thú vị???
Cảm thấy khó chịu nhích người vào sát cửa sổ xe , cô không muốn ngồi chung , nhưng lại không muốn đuổi đi ?...
Thấy cô như vậy cũng tỏa ra bình thường lấy điện thoại xem này kia , để giảm không khí khó chịu.
" Tất cả đã ngồi ổn định , bây giờ xuất phát. " Huấn luyện viên cầm loa hô :
Khoảng hai tiếng sau.
Đang xem điện thoại cảm nhận trên vai có gánh nặng , nhìn Khinh Vũ đã ngủ say , bỏ điện thoại điều chỉnh để cô ngủ thoải mái hơn.
Ngửi hương thơm này làm hắn rạo rực , thật muốn ôm cô hôn cô , muốn làm gì thì làm...
Thấy không ai chú ý , luồn tay qua ôm eo cô.
Trong lúc ngủ cảm nhận một bàn tay nóng bỏng đang ôm eo , cảm giác này khiến cơ thể cô khô nóng , thật kỳ lạ...
Lại 2 tiếng sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe đã dừng dưới chân núi.
" Chuẩn bị! 5 phút sau ra xe , đi bộ đến nơi đã chuẩn bị sẵn các liều trại , một người một liều , bỏ đồ vào liều nhớ số liều mình đã chọn. Buổi trưa mỗi người ăn bánh bao , chiều sẽ ăn đồ tự nướng... " Nói xong bỏ loa xuống .
" Còn không phải đi cấm lửa trại. " Lạc Tư Tình hớn hở nói :
" Cậu mau cầm balo đi , biết là được đừng nói ra! " Chúc Dung Huyền nói nhỏ :
" Để mình lấy balo cho cậu. " Lúc xe dừng hắn bình tĩnh thu tay về.
Phượng Khinh Vũ : ... Sao cô lại ngủ ngon còn dựa vai hắn nữa ?
" Đưa mình cậu bước ra trước đi! "
" Được! Nhưng vai mình bị tê rồi! " Phải tỏa ra đáng thương. Lòng con gái như người mẹ , phải tỏa ra yếu đuối để được che chở.
Thật xấu hổ , cô lại ngủ quên.
" Cậu đã bớt chưa ? Nếu không balo của cậu mình cầm giúp. " Áy náy nói :
" Không sao mình vẫn còn một tay , phải xuống xe mọi người đã đi gần hết rồi. " Sao có thể để cô cầm , hắn không nở.
" Sao hai cậu xuống trễ quá vậy ? " Nghị Phàm tò mò hỏi :
" Là mình làm rớt điện thoại phải kiếm nên lâu chút. " Bình tĩnh đáp :
" Khinh Vũ mau đi thôi! Mọi người đã chuẩn bị lên núi. " Lạc Tư Tình chạy lại kéo tay cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy vậy mọi người đuổi theo hai cô.
Hắn luôn luôn đứng phía sau lưng để tiện đề phòng cô té ngã.
Trong quá trình leo núi khiến nhiều học sinh than vãn.
Mặc dù núi không cao , nhưng nhiều cậu ấm cô chiêu cũng không leo nhanh được...
Nhìn Khinh Vũ đã đỗ mồ hôi bước lên lấy balo từ trên vai cô.
" Cậu đã mệt balo này mình cầm giúp cho. "
" Không cần mình vẫn đeo đi được. " Sao cô có thể để hắn giúp.
" Khinh Vũ cậu đừng sợ Uy Bá mệt , người biết võ chuyện nhỏ này không thấm đâu! " Nghị Phàm nói giúp :
" Sao ? Cậu nói Uy Bá biết võ ? Đánh nhau có lợi hại không ? " Chúc Dung Huyền khó tin hỏi :
" Chỉ cần một luồn gió có thể đánh được người. " Hắn đã chứng kiến rồi.
Khinh Vũ không tin cũng không xen vào nói.
" Không nghĩ đến cậu còn biết làm trò cười... Ha... Ha... " Lạc Lạc cười lớn.
Sao hắn nói thật không ai tin ?...
Mặc kệ các cô nói hắn chỉ cần cầm được balo của cô là có thể ở gần liều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro