Có Một Điều Em Không Biết: Anh Yêu Em!
Chương 72
Lambangdi1997
2013-08-03 00:00:00
Dạo này không khí trong nhà rất lạ. Nó cảm thấy mình nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ ông nội và… từ Lâm Duy. Đáng ra điều này phải khiến nó vui mới phải nhưng không hiểu sao lại khiến nó lo lắng. Cái người ta gọi là giác quan thứ sáu có đúng không nhỉ? Liệu có phải có một chuyện gì đó rượt qua làm thay đổi cuộc sống của nó? “Rượt qua”, nhanh đến nỗi chính nó cũng không thể nhận ra.
- Hai đứa mai sẽ về quê thăm bà phải không? – Ông Lâm hỏi.
- Vâng ạ. Từ hôm cưới đến giờ không gặp bà. – Lâm Duy đáp.
- Tại sao bà lại không sống chung với gia đình mình nhỉ? – Nó vô tình hỏi nhưng câu hỏi của nó lại làm cả nhà chuyển sắc.
- Cái đó cô không cần biết. – Lâm Duy sau một hồi “đóng băng” thì đáp lại bằng cái giọng bất cần.
- Sao lại không cần biết? – Nó gặng hỏi.
- Là vì bà không quen sống ở đây. Bà thích sống dưới quê hơn. – Ba chồng nó cười gượng gạo.
- Thế ạ? Nhưng sao không thấy ông về quê thăm bà nhỉ? Hay là mai ông về cùng tụi cháu nhé? – Nó cười tươi.
- Sao cô nhiều chuyện vậy? Ăn đi chứ. – Lâm Duy gắt.
- Lam Bình này… có lẽ bà không muốn gặp ta và có một vài chuyện ta sẽ kể cho cháu sau. – Ông Lâm buông đũa rồi bước về phòng.
Không khí lại trở nên nặng nề. Pama chồng nó cũng về phòng theo sau. Còn lại mình nó với Lâm Duy. Nó là đứa tò mò có sẵn nhưng nó cũng đủ thông minh để hiểu câu hỏi của nó đã đặt không đúng nơi và trúng không đúng người.
- Anh biết chuyện gì phải không?
- Umk. – Lâm Duy ngậm ngùi ăn cơm.
- Có thể kể chứ?
- Không.
- Tại sao?
- Nếu cô là người biết giữ lời hứa, cô sẽ biết tại sao. – Cậu ân cần giải thích.
Nó biết là nó có cách để biết. Nó biết là nếu bảo đó là điều kiện thì nó có thể biết được những chuyện mà sau-này-nó-sẽ-biết. Nhưng nó lại không thể đưa điều kiện ra để đe dọa cậu. Bởi nó biết Lâm Duy sẽ chấp nhận kết thúc bản hợp đồng để không phải thực hiện điều kiện đó. Bởi bây giờ không còn điều gì để “đe dọa” khi cánh báo chí đã biết về cuộc hôn nhân này. Và cũng bởi nó biết chính mình không muốn kết thúc bản hợp đồng khi mà nó vẫn còn muốn ở cạnh cậu – người có thể nó đã thích.
~oOo~
If you wanna of too far. My love will get you home….
- Alo.
- – Cái giọng lạnh lùng ở bên kia đầu dây.
- Thông tin nhanh lẹ vậy? – Nó trêu.
-
- What? – Nó nhíu mày.
- – Thiên Minh gằn giọng.
- Anh đừng làm người khác tò mò như vậy.
- – Nói rồi, cậu gập máy. Nó gắt lên. Hình như cái kiểu gập máy không để người ta kịp nói gì đã trở thành “thói quen” của những cool boy hay sao ý!
~oOo~
Ngồi trên xe, nó vẫn không thôi thắc mắc về những gì hôm qua ông nội nói. Rốt cuộc thì vì sao lại là sau này sẽ nói với nó chứ không phải là bây giờ?
Bên cạnh, Lâm Duy cũng mải theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Liệu có phải cậu cũng đang nợ nó? Liệu có phải cậu dù không tham gia nhưng cũng gián tiếp gợi lòng tham nơi ông nội?
Bỗng, mắt cậu sáng rực lên. Qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen cách xe cậu không xa. Bằng những quan sát tinh tế và cũng là người từng trải, cậu có thể dễ dàng nhận ra mình đang bị bám đuôi.
Đến đoạn rẽ, Lâm Duy quay tay lái và chiếc xe nhanh chóng bước vào con đường ngoặt. Chiếc xe phía sau vẫn bám theo.
“Kít” Lâm Duy *** phanh làm nó dúi người về phía trước.
- Anh làm cái quái gì vậy? – Nó gắt.
- Ngồi yên. – Cậu ra lệnh rồi hạ tấm kính phía cửa bên xuống.
Chiếc xe màu đen bóng loáng cũng dừng lại sát bên xe cậu. Tấm kính kia cũng dần hạ xuống, để lộ một mái đầu với nụ cười nửa miệng thường trực.
Nó cố nhìn tên kia nhưng bị người Lâm Duy che khuất tầm nhìn.
- Khá lắm. – Hắn ta đưa tay kéo gọng kính đen xuống.
- Người quen. Theo dõi tôi sao? – Lâm Duy cười khẩy.
- Nhầm rồi. Không phải cậu mà là cô ấy. – Phía bên kia, hắn chĩa đôi mắt sắc lạnh vào nó.
Lâm Duy nhíu mày khó hiểu.
- Oh! Không ngờ thủ lĩnh của FM hội mà cũng có ngày phải theo dõi một cô gái.
Phải. Chàng trai với đôi kính đen chính là Thiên Minh.
- Đừng nói khích nhau như vậy. Nếu không bảo vệ được ai đó thì cũng đừng mang nguy hiểm đến cho người ta. – Thiên Minh nhếch mép.
- Anh nói vậy là có ý gì? – Lâm Duy chau mày.
- Đáng lẽ cậu phải hiểu hơn tôi chứ? – Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người về phía trước và nháy mắt với nó – Này, nhớ những gì tôi nói hôm qua đấy.
Chiếc xe chạy vụt đi trong sự sững sờ của nó và Lâm Duy.
- Hôm qua anh ta nói gì? – Lâm Duy quay sang nó.
- Nói chuyện bình thường thôi. – Nó nhún vai.
- Nói chuyện bình thường là nói gì mới được chứ?
- Nếu anh là người biết giữ lời hứa thì anh chắc cũng sẽ hiểu vì sao tôi lại không thể nói cho anh biết được. – Nó biết nói dối là không tốt bởi nó đâu có hứa gì với Thiên Minh đâu.
- Cô…khá lắm. – Lâm Duy bực bội rồi lái xe đi tiếp chặng đường.
Nhà bà nội vẫn không khác xưa là bao nhưng có vẻ bà gầy hơn nhiều.
Có lắm lúc, nó muốn hỏi bà vì sao lại không hỏi thăm ông, muốn hỏi bà vì sao lại không muốn gặp ông nhưng không hiểu sao nó lại không thể. Nó cảm thấy mình đã đi quá giới hạn và mặc nhiên nghĩ rằng mình không là gì để nhúng quá sâu vào chuyện gia đình của người khác.
Vì tiết kiểm tra ngày mai nên bọn nó không thể nán lại nhà bà quá lâu được.
Leo lên xe với vẻ mặt nặng trịch, Lâm Duy vẫn không thôi nghĩ về cuộc “chạm trán” với Thiên Minh ban sáng.
- Bà nội tôi không cho cô ăn cơm đầy đủ à? – Lâm Duy liếc nhìn nó rồi hỏi.
- Biết làm sao được. – Nó thở dài. Cái dạ dày đang lên tiếng biểu tình.
“Kít” Xe dừng lại bên vệ đường.
- Ngồi yên ở đây, không được đi đâu đấy. Lát nữa tôi quay lại. – Lâm Duy bước xuống xe rồi quay lại dặn nó.
- Umk. – Nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ hiểu.
Thế rồi cậu bước đi.
Nó ngồi lại một mình.
“Cốc..cốc”
Tiếng ai đó gõ nhẹ vào cửa xe.
Nó hạ cửa kính.
- Tiểu Tiên? Là bạn sao? – Nó cười tươi.
- Á! Lam Bình, sao trùng hợp vậy? – Cô bạn réo lên.
- Uk. Mà sao bạn lại ở đây? – Nó nhìn quanh.
- Xe của mình bị sao ý. Định nhờ vả không ngờ lại gặp bạn – Tiểu Tiên chỉ tay về chiếc xe đỏ chói ở đằng xa.
Nó không phải là chuyên nghiệp trong lĩnh vực này những vẫn xông xả theo cô bạn đến chỗ cái khối màu đỏ kia xem xét.
- Lốp sau bên trái ý. – Tiểu Tiên nhăn mặt.
- Umk. Nó không còn chút hơi nào luôn à. – Nó cúi xuống xem xét.
“Đốp”
Một tiếng động nhẹ vang lên chẳng để cho nó kịp á tiếng nào. Chỉ thấy trời đất quay mòng mòng rồi đổi chỗ cho nhau. Mi mắt nó nặng trĩu, chẳng nhận thức được gì ngoài việc mình ngã nhào ra đường.
“Rầm”
Cái thân hình của nó chiếm chỗ trên con đường bê-tông.
Rồi một nụ cười xuất hiện trên môi một ai đó…
~oOo~
- Con nhỏ này chạy đâu rồi nhỉ? – Lâm Duy quay trở lại với hộp cơm trên tay nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
Chợt, một mảnh giấy ghi chú nhỏ đập vào mắt cậu. Trên đó, một dòng chữ viết vội nhưng rất rõ: “Anh về trước đi, tôi tự biết đường về.”
Đôi chân mày chau lại, đặt hộp cơm sang bên, cậu nghĩ mông lung.
“Nếu không bảo vệ được ai đó thì cũng đừng mang nguy hiểm đến cho người ta.”
Câu nói ban sáng của Thiên Minh lại khiến cậu phải suy nghĩ. Liệu có nguy hiểm nào không?
- Hai đứa mai sẽ về quê thăm bà phải không? – Ông Lâm hỏi.
- Vâng ạ. Từ hôm cưới đến giờ không gặp bà. – Lâm Duy đáp.
- Tại sao bà lại không sống chung với gia đình mình nhỉ? – Nó vô tình hỏi nhưng câu hỏi của nó lại làm cả nhà chuyển sắc.
- Cái đó cô không cần biết. – Lâm Duy sau một hồi “đóng băng” thì đáp lại bằng cái giọng bất cần.
- Sao lại không cần biết? – Nó gặng hỏi.
- Là vì bà không quen sống ở đây. Bà thích sống dưới quê hơn. – Ba chồng nó cười gượng gạo.
- Thế ạ? Nhưng sao không thấy ông về quê thăm bà nhỉ? Hay là mai ông về cùng tụi cháu nhé? – Nó cười tươi.
- Sao cô nhiều chuyện vậy? Ăn đi chứ. – Lâm Duy gắt.
- Lam Bình này… có lẽ bà không muốn gặp ta và có một vài chuyện ta sẽ kể cho cháu sau. – Ông Lâm buông đũa rồi bước về phòng.
Không khí lại trở nên nặng nề. Pama chồng nó cũng về phòng theo sau. Còn lại mình nó với Lâm Duy. Nó là đứa tò mò có sẵn nhưng nó cũng đủ thông minh để hiểu câu hỏi của nó đã đặt không đúng nơi và trúng không đúng người.
- Anh biết chuyện gì phải không?
- Umk. – Lâm Duy ngậm ngùi ăn cơm.
- Có thể kể chứ?
- Không.
- Tại sao?
- Nếu cô là người biết giữ lời hứa, cô sẽ biết tại sao. – Cậu ân cần giải thích.
Nó biết là nó có cách để biết. Nó biết là nếu bảo đó là điều kiện thì nó có thể biết được những chuyện mà sau-này-nó-sẽ-biết. Nhưng nó lại không thể đưa điều kiện ra để đe dọa cậu. Bởi nó biết Lâm Duy sẽ chấp nhận kết thúc bản hợp đồng để không phải thực hiện điều kiện đó. Bởi bây giờ không còn điều gì để “đe dọa” khi cánh báo chí đã biết về cuộc hôn nhân này. Và cũng bởi nó biết chính mình không muốn kết thúc bản hợp đồng khi mà nó vẫn còn muốn ở cạnh cậu – người có thể nó đã thích.
~oOo~
If you wanna of too far. My love will get you home….
- Alo.
- – Cái giọng lạnh lùng ở bên kia đầu dây.
- Thông tin nhanh lẹ vậy? – Nó trêu.
-
- What? – Nó nhíu mày.
- – Thiên Minh gằn giọng.
- Anh đừng làm người khác tò mò như vậy.
- – Nói rồi, cậu gập máy. Nó gắt lên. Hình như cái kiểu gập máy không để người ta kịp nói gì đã trở thành “thói quen” của những cool boy hay sao ý!
~oOo~
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi trên xe, nó vẫn không thôi thắc mắc về những gì hôm qua ông nội nói. Rốt cuộc thì vì sao lại là sau này sẽ nói với nó chứ không phải là bây giờ?
Bên cạnh, Lâm Duy cũng mải theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Liệu có phải cậu cũng đang nợ nó? Liệu có phải cậu dù không tham gia nhưng cũng gián tiếp gợi lòng tham nơi ông nội?
Bỗng, mắt cậu sáng rực lên. Qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen cách xe cậu không xa. Bằng những quan sát tinh tế và cũng là người từng trải, cậu có thể dễ dàng nhận ra mình đang bị bám đuôi.
Đến đoạn rẽ, Lâm Duy quay tay lái và chiếc xe nhanh chóng bước vào con đường ngoặt. Chiếc xe phía sau vẫn bám theo.
“Kít” Lâm Duy *** phanh làm nó dúi người về phía trước.
- Anh làm cái quái gì vậy? – Nó gắt.
- Ngồi yên. – Cậu ra lệnh rồi hạ tấm kính phía cửa bên xuống.
Chiếc xe màu đen bóng loáng cũng dừng lại sát bên xe cậu. Tấm kính kia cũng dần hạ xuống, để lộ một mái đầu với nụ cười nửa miệng thường trực.
Nó cố nhìn tên kia nhưng bị người Lâm Duy che khuất tầm nhìn.
- Khá lắm. – Hắn ta đưa tay kéo gọng kính đen xuống.
- Người quen. Theo dõi tôi sao? – Lâm Duy cười khẩy.
- Nhầm rồi. Không phải cậu mà là cô ấy. – Phía bên kia, hắn chĩa đôi mắt sắc lạnh vào nó.
Lâm Duy nhíu mày khó hiểu.
- Oh! Không ngờ thủ lĩnh của FM hội mà cũng có ngày phải theo dõi một cô gái.
Phải. Chàng trai với đôi kính đen chính là Thiên Minh.
- Đừng nói khích nhau như vậy. Nếu không bảo vệ được ai đó thì cũng đừng mang nguy hiểm đến cho người ta. – Thiên Minh nhếch mép.
- Anh nói vậy là có ý gì? – Lâm Duy chau mày.
- Đáng lẽ cậu phải hiểu hơn tôi chứ? – Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người về phía trước và nháy mắt với nó – Này, nhớ những gì tôi nói hôm qua đấy.
Chiếc xe chạy vụt đi trong sự sững sờ của nó và Lâm Duy.
- Hôm qua anh ta nói gì? – Lâm Duy quay sang nó.
- Nói chuyện bình thường thôi. – Nó nhún vai.
- Nói chuyện bình thường là nói gì mới được chứ?
- Nếu anh là người biết giữ lời hứa thì anh chắc cũng sẽ hiểu vì sao tôi lại không thể nói cho anh biết được. – Nó biết nói dối là không tốt bởi nó đâu có hứa gì với Thiên Minh đâu.
- Cô…khá lắm. – Lâm Duy bực bội rồi lái xe đi tiếp chặng đường.
Nhà bà nội vẫn không khác xưa là bao nhưng có vẻ bà gầy hơn nhiều.
Có lắm lúc, nó muốn hỏi bà vì sao lại không hỏi thăm ông, muốn hỏi bà vì sao lại không muốn gặp ông nhưng không hiểu sao nó lại không thể. Nó cảm thấy mình đã đi quá giới hạn và mặc nhiên nghĩ rằng mình không là gì để nhúng quá sâu vào chuyện gia đình của người khác.
Vì tiết kiểm tra ngày mai nên bọn nó không thể nán lại nhà bà quá lâu được.
Leo lên xe với vẻ mặt nặng trịch, Lâm Duy vẫn không thôi nghĩ về cuộc “chạm trán” với Thiên Minh ban sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bà nội tôi không cho cô ăn cơm đầy đủ à? – Lâm Duy liếc nhìn nó rồi hỏi.
- Biết làm sao được. – Nó thở dài. Cái dạ dày đang lên tiếng biểu tình.
“Kít” Xe dừng lại bên vệ đường.
- Ngồi yên ở đây, không được đi đâu đấy. Lát nữa tôi quay lại. – Lâm Duy bước xuống xe rồi quay lại dặn nó.
- Umk. – Nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ hiểu.
Thế rồi cậu bước đi.
Nó ngồi lại một mình.
“Cốc..cốc”
Tiếng ai đó gõ nhẹ vào cửa xe.
Nó hạ cửa kính.
- Tiểu Tiên? Là bạn sao? – Nó cười tươi.
- Á! Lam Bình, sao trùng hợp vậy? – Cô bạn réo lên.
- Uk. Mà sao bạn lại ở đây? – Nó nhìn quanh.
- Xe của mình bị sao ý. Định nhờ vả không ngờ lại gặp bạn – Tiểu Tiên chỉ tay về chiếc xe đỏ chói ở đằng xa.
Nó không phải là chuyên nghiệp trong lĩnh vực này những vẫn xông xả theo cô bạn đến chỗ cái khối màu đỏ kia xem xét.
- Lốp sau bên trái ý. – Tiểu Tiên nhăn mặt.
- Umk. Nó không còn chút hơi nào luôn à. – Nó cúi xuống xem xét.
“Đốp”
Một tiếng động nhẹ vang lên chẳng để cho nó kịp á tiếng nào. Chỉ thấy trời đất quay mòng mòng rồi đổi chỗ cho nhau. Mi mắt nó nặng trĩu, chẳng nhận thức được gì ngoài việc mình ngã nhào ra đường.
“Rầm”
Cái thân hình của nó chiếm chỗ trên con đường bê-tông.
Rồi một nụ cười xuất hiện trên môi một ai đó…
~oOo~
- Con nhỏ này chạy đâu rồi nhỉ? – Lâm Duy quay trở lại với hộp cơm trên tay nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
Chợt, một mảnh giấy ghi chú nhỏ đập vào mắt cậu. Trên đó, một dòng chữ viết vội nhưng rất rõ: “Anh về trước đi, tôi tự biết đường về.”
Đôi chân mày chau lại, đặt hộp cơm sang bên, cậu nghĩ mông lung.
“Nếu không bảo vệ được ai đó thì cũng đừng mang nguy hiểm đến cho người ta.”
Câu nói ban sáng của Thiên Minh lại khiến cậu phải suy nghĩ. Liệu có nguy hiểm nào không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro