Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi
Phần 13
2024-10-04 09:13:30
Đào Đào chẳng nhận ra điều gì, vẫn ngây thơ vô tội nói với tôi: "Hầu gia đã về phủ rồi ạ. Ngài ấy có rất nhiều công việc, hơn nữa sắp phải độ kiếp nên rất bận. Lát nữa em và Tương Dực ca ca cũng phải về giúp ngài ấy đây."
Tôi: "Độ kiếp?"
Tương Dực bước đến giải thích cho tôi: "Những vị vương hầu vương tướng kiếp trước, những người từng lập được công lao thì sẽ bất lão bất tử, trường sinh bất diệt. Nhưng vì tạo hóa, nên định mệnh sẽ có một kiếp nạn trong đời, sau đó có thể phi thăng lên Tử phủ, được liệt vào hàng tiên ban."
Anh ấy chỉ vào Đào Đào, tiếp tục nói với vẻ mặt không biểu cảm: "Ai cũng phải độ kiếp cả. Đạo hạnh càng thấp thì độ kiếp lại càng dễ dàng hơn. Như muội ấy chẳng hạn, đã độ kiếp cách đây hơn mười năm, đầu thai thành một con ch.ó hoa nhỏ, ở bên cạnh bầu bạn với chủ nhân ba năm."
"Á á á! Tương Dực xấu xa! Tương Dực thối tha! Huynh đã hứa giúp muội giữ bí mật mà!" Đào Đào điên cuồng vung nắm đ.ấ.m nhỏ, đ.ấ.m vào người Tương Dực.
Hai người cãi nhau ầm ĩ chạy đi mất.
Tôi đứng tại chỗ trầm ngâm, thật sự không biết có nên nói cho Tiểu Đào Đào biết không —
Hơn mười năm trước tôi cũng nuôi một con ch.ó hoa nhỏ, yêu thương nó vô cùng suốt ba năm, sau đó nó bị xe đ.â.m chết.
Có lẽ, đây chính là lý do khi lần đầu gặp Đào Đào ở chùa, tôi đã không nỡ làm cô ấy khóc. . .
41
Tối đến, Đào Đào nói lo tôi sợ, nhất định đòi ngủ cùng tôi. Chúng tôi như một đôi bạn thân, chen chúc trong cùng một tấm chăn. Đào Đào lấy cho tôi một thứ. Đó là một chiếc vòng tay nhỏ xinh, rất đẹp và tinh xảo. Cầm lại gần nhìn kỹ mới thấy nó được đan bằng sợi tóc và chỉ đỏ.
Tôi lập tức nhận ra, nó có lẽ có công dụng phi thường.
"Cái này được đan bằng tóc của Hầu gia đấy. Phu nhân, người đeo vào nó sẽ như một lá bùa hộ mệnh, không có thứ bẩn thỉu nào dám đến gần người đâu." Đào Đào nói.
Tôi đeo vòng vào tay, sợi tóc áp sát vào làn da, chạm vào có cảm giác ấm áp. Cảm giác được sự ấm áp trân trọng lan tỏa qua mạch máu, hội tụ về trái tim. Tôi không khỏi nhớ lại bóng hình bên cạnh mình lúc hoàng hôn.
Đêm đó tôi và Đào Đào nói chuyện rất nhiều.
Đào Đào kể, trước đây khi còn ở trong cung, cô ấy đã luôn ở bên cạnh Ngư Hề Quận chúa, cùng lớn lên với Ngư Hề. Sau đó lại làm nha hoàn hồi môn, cùng Ngư Hề gả vào phủ Hầu gia.
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: "Bây giờ các người đã biết tôi không phải là Ngư Hề, vậy Tiểu Hầu gia định làm thế nào?"
"Không! Phu nhân, tin em đi, người chính là Ngư Hề mà!"
Đào Đào lại ỉu xìu nói: "Hầu gia bảo, lý do người không nhớ được chuyện kiếp trước có thể là vì bản thân người không tin vào chuyện đó, nên chẳng có gì có thể thuyết phục được người cả. Hầu gia còn nói, ngài ấy chỉ mong người vui vẻ hạnh phúc thôi. Nếu người không muốn vào cửa thì thôi, chúng em vẫn sẽ luôn bảo vệ người, cho đến khi người sống hết quãng đời trăm tuổi còn lại."
Khóe mắt tôi nóng lên. Tôi mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại như nghẹn ở cổ họng.
42
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở về thành phố.
Một buổi chiều nọ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ cha mẹ nuôi.
Tôi được cha mẹ của Nghê Dung nuôi lớn.
Nghĩ đến Nghê Dung, khuôn mặt ma quái mà tôi nhìn thấy dưới đáy sông lại hiện lên trong đầu.
Cha mẹ ruột của tôi mất sớm trong một tai nạn xe, khi đó tôi mới sáu bảy tuổi. chú Nghê, bạn thân của họ khi còn sống, đã đón tôi về nuôi dưỡng. Lúc ấy con gái của chú Nghê là Nghê Dung chỉ hơn tôi vài tháng tuổi. Ở nhà họ, chú Nghê bảo tôi gọi cô ấy là chị.
Từ nhỏ tôi đã được nhồi nhét tư tưởng phải tuyệt đối nghe lời con gái ruột của họ là Nghê Dung, không được tranh giành, chỉ có những thứ cô ấy không muốn mới có thể là của tôi. Nhưng ngoài điểm này ra, nhà họ Nghê cho tôi đi học, ăn mặc đầy đủ không thiếu gì. Còn Nghê Dung, ngoài tính cách hơi ngang ngược ra thì cũng ở chung hòa thuận với tôi.
Tôi: "Độ kiếp?"
Tương Dực bước đến giải thích cho tôi: "Những vị vương hầu vương tướng kiếp trước, những người từng lập được công lao thì sẽ bất lão bất tử, trường sinh bất diệt. Nhưng vì tạo hóa, nên định mệnh sẽ có một kiếp nạn trong đời, sau đó có thể phi thăng lên Tử phủ, được liệt vào hàng tiên ban."
Anh ấy chỉ vào Đào Đào, tiếp tục nói với vẻ mặt không biểu cảm: "Ai cũng phải độ kiếp cả. Đạo hạnh càng thấp thì độ kiếp lại càng dễ dàng hơn. Như muội ấy chẳng hạn, đã độ kiếp cách đây hơn mười năm, đầu thai thành một con ch.ó hoa nhỏ, ở bên cạnh bầu bạn với chủ nhân ba năm."
"Á á á! Tương Dực xấu xa! Tương Dực thối tha! Huynh đã hứa giúp muội giữ bí mật mà!" Đào Đào điên cuồng vung nắm đ.ấ.m nhỏ, đ.ấ.m vào người Tương Dực.
Hai người cãi nhau ầm ĩ chạy đi mất.
Tôi đứng tại chỗ trầm ngâm, thật sự không biết có nên nói cho Tiểu Đào Đào biết không —
Hơn mười năm trước tôi cũng nuôi một con ch.ó hoa nhỏ, yêu thương nó vô cùng suốt ba năm, sau đó nó bị xe đ.â.m chết.
Có lẽ, đây chính là lý do khi lần đầu gặp Đào Đào ở chùa, tôi đã không nỡ làm cô ấy khóc. . .
41
Tối đến, Đào Đào nói lo tôi sợ, nhất định đòi ngủ cùng tôi. Chúng tôi như một đôi bạn thân, chen chúc trong cùng một tấm chăn. Đào Đào lấy cho tôi một thứ. Đó là một chiếc vòng tay nhỏ xinh, rất đẹp và tinh xảo. Cầm lại gần nhìn kỹ mới thấy nó được đan bằng sợi tóc và chỉ đỏ.
Tôi lập tức nhận ra, nó có lẽ có công dụng phi thường.
"Cái này được đan bằng tóc của Hầu gia đấy. Phu nhân, người đeo vào nó sẽ như một lá bùa hộ mệnh, không có thứ bẩn thỉu nào dám đến gần người đâu." Đào Đào nói.
Tôi đeo vòng vào tay, sợi tóc áp sát vào làn da, chạm vào có cảm giác ấm áp. Cảm giác được sự ấm áp trân trọng lan tỏa qua mạch máu, hội tụ về trái tim. Tôi không khỏi nhớ lại bóng hình bên cạnh mình lúc hoàng hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm đó tôi và Đào Đào nói chuyện rất nhiều.
Đào Đào kể, trước đây khi còn ở trong cung, cô ấy đã luôn ở bên cạnh Ngư Hề Quận chúa, cùng lớn lên với Ngư Hề. Sau đó lại làm nha hoàn hồi môn, cùng Ngư Hề gả vào phủ Hầu gia.
Tôi không nhịn được hỏi cô ấy: "Bây giờ các người đã biết tôi không phải là Ngư Hề, vậy Tiểu Hầu gia định làm thế nào?"
"Không! Phu nhân, tin em đi, người chính là Ngư Hề mà!"
Đào Đào lại ỉu xìu nói: "Hầu gia bảo, lý do người không nhớ được chuyện kiếp trước có thể là vì bản thân người không tin vào chuyện đó, nên chẳng có gì có thể thuyết phục được người cả. Hầu gia còn nói, ngài ấy chỉ mong người vui vẻ hạnh phúc thôi. Nếu người không muốn vào cửa thì thôi, chúng em vẫn sẽ luôn bảo vệ người, cho đến khi người sống hết quãng đời trăm tuổi còn lại."
Khóe mắt tôi nóng lên. Tôi mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng lại như nghẹn ở cổ họng.
42
Kỳ nghỉ kết thúc, tôi trở về thành phố.
Một buổi chiều nọ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ cha mẹ nuôi.
Tôi được cha mẹ của Nghê Dung nuôi lớn.
Nghĩ đến Nghê Dung, khuôn mặt ma quái mà tôi nhìn thấy dưới đáy sông lại hiện lên trong đầu.
Cha mẹ ruột của tôi mất sớm trong một tai nạn xe, khi đó tôi mới sáu bảy tuổi. chú Nghê, bạn thân của họ khi còn sống, đã đón tôi về nuôi dưỡng. Lúc ấy con gái của chú Nghê là Nghê Dung chỉ hơn tôi vài tháng tuổi. Ở nhà họ, chú Nghê bảo tôi gọi cô ấy là chị.
Từ nhỏ tôi đã được nhồi nhét tư tưởng phải tuyệt đối nghe lời con gái ruột của họ là Nghê Dung, không được tranh giành, chỉ có những thứ cô ấy không muốn mới có thể là của tôi. Nhưng ngoài điểm này ra, nhà họ Nghê cho tôi đi học, ăn mặc đầy đủ không thiếu gì. Còn Nghê Dung, ngoài tính cách hơi ngang ngược ra thì cũng ở chung hòa thuận với tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro