Có Một Vị Tiểu Hầu Gia Luôn Chờ Đợi Tôi
Phần 16
2024-10-04 09:13:30
Quay đầu nhìn lại, chỉ cần tôi đi xa một bước, Nghê Dung sẽ bám sát theo tôi không rời. May mà lúc này giữa tôi và cô ta còn cách rất nhiều người, tạm thời cô ta không thể tiếp cận tôi được. Nhưng tàu điện rồi sẽ đến ga, khi đám đông xung quanh tản đi, không biết sẽ ra sao nữa.
Lại đến một ga nữa, mọi người lũ lượt đi về phía cửa ra. Nghê Dung cũng càng lúc càng đến gần tôi.
49
Nỗi sợ hãi như một cái kén tằm bủa vây lấy tôi.
Tôi nghe thấy thông báo tàu đến ga, mới biết ga này tình cờ là ga bảo tàng.
Tôi chạy theo đám đông xuống tàu, chạy như điên ra khỏi ga, thẳng tiến đến bảo tàng trên mặt đất.
Tôi có một linh cảm mạnh mẽ. Nếu như tóc của Tiểu Hầu gia, Đào Đào và Tương Dực đều có thể bảo vệ tôi, thì đồ vật cũ của kiếp trước của tôi cũng có thể.
Vào ngày làm việc trong tuần bảo tàng không có nhiều du khách, tôi cuống cuồng chạy vào, không bị nhân viên phát hiện.
Tôi vốn không biết phòng trưng bày của phu nhân Ngư Hề ở đâu, sau khi chạy vào trong tôi như con ruồi không đầu chạy lung tung trong bảo tàng.
Qua một góc rẽ, thấy Nghê Dung đang đi đến từ đằng xa, tôi lập tức rút lui.
Không còn đường lui, tôi chạy vào nhà vệ sinh, khóa cửa nhốt mình lại.
Trong nhà vệ sinh tạm thời an toàn, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ vòi nước.
Tôi không có ai để liên lạc, lần cuối cùng nhìn giờ trên điện thoại, mới chợt nhận ra giờ này có phải sắp đóng cửa bảo tàng rồi không?
Tôi không thể không đi ra ngoài.
Lúc này trong bảo tàng đã không còn một bóng người.
Tôi lo lắng chạy xuống gọi cửa, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi. Rất nhanh tôi lại không dám lên tiếng nữa, bởi vì tôi sợ Nghê Dung cũng chưa đi.
Tôi nhanh chóng di chuyển vị trí, vô tình lạc đến khu trưng bày của phu nhân Ngư Hề.
Nhìn cô gái trong bức họa ở chính giữa, kỳ lạ thay tâm trạng vô cùng hoảng sợ của tôi lại dần dần bình tĩnh lại, như bị một sợi dây mảnh mai dẫn dắt, từ từ bước về phía cô ấy.
50
Dường như những cổ vật được lưu giữ hàng nghìn năm có một ma lực đặc biệt, có thể âm thầm kể lại câu chuyện về quá khứ.
Cô gái trong bức tranh mỉm cười nhẹ nhàng, khoác trên mình chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc đen như mực xõa xuống vai. Phía sau cô ấy là một cây hoa mà tôi không biết tên. Cây chỉ có hoa mà không có lá, trông như những đám mây tím tụ lại trên cành.
Khung cảnh hoa rơi xuống mặt hồ đã thoáng hiện lên trong tâm trí tôi khi lần đầu gặp Tiểu Hầu gia. Bức tranh này chắc hẳn là do chính tay Tiểu Hầu gia vẽ.
Tôi tiếp tục xem xét những cổ vật khác. Tất cả đều là đồ tuẫn táng của Ngư Hề.
Tôi dừng lại trước một đôi giày cưới thêu hoa sen bằng chỉ vàng có đầu phượng. Qua lớp kính trong suốt, một đoạn ký ức ngắn ngủi hiện về trong tâm trí tôi:
Đêm hôm ấy, tiếng ồn ào của hỷ sự vọng lại từ tiền sảnh. Trong phòng tân hôn, mùi hương của nến thơm và gấm vóc tỏa khắp nơi.
Tua rua bên mép khăn che mặt của tân nương khẽ đung đưa. Tôi cúi mắt, nhìn thấy đôi tay thon dài đang nhẹ nhàng cởi đôi giày cưới cho tôi dưới tấm khăn che mặt.
Ngước mắt lên, tôi lại thấy dáng cằm gầy và đôi môi ửng hồng của người đàn ông dưới giường. Chàng dường như phát hiện tôi đang lén nhìn, khóe môi cong lên thành một nụ cười, nói với tôi: "Quy tắc trong hôn lễ thật phiền phức, vất vả cho phu nhân rồi."
Tim tôi đập mạnh, nhắm mắt lại, chờ đợi chàng dùng cây thước đỏ vén khăn che mặt lên, mở màn cho đêm tân hôn của chúng tôi.
51
Hoàn hồn, tôi mở mắt ra, vẫn đang đứng giữa phòng triển lãm. Nghê Dung đứng cách tôi ba mét, nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ta đã hoàn toàn không còn là Nghê Dung nữa, mà phải gọi là Lệnh Nguyệt. Dáng vẻ cô ta lại biến thành nửa người nửa ma, mặc một bộ đồ liệm màu trắng, không ngừng đi đi lại lại bên ngoài phòng triển lãm. Quả nhiên cô ta vẫn không thể tiếp cận tôi.
Lại đến một ga nữa, mọi người lũ lượt đi về phía cửa ra. Nghê Dung cũng càng lúc càng đến gần tôi.
49
Nỗi sợ hãi như một cái kén tằm bủa vây lấy tôi.
Tôi nghe thấy thông báo tàu đến ga, mới biết ga này tình cờ là ga bảo tàng.
Tôi chạy theo đám đông xuống tàu, chạy như điên ra khỏi ga, thẳng tiến đến bảo tàng trên mặt đất.
Tôi có một linh cảm mạnh mẽ. Nếu như tóc của Tiểu Hầu gia, Đào Đào và Tương Dực đều có thể bảo vệ tôi, thì đồ vật cũ của kiếp trước của tôi cũng có thể.
Vào ngày làm việc trong tuần bảo tàng không có nhiều du khách, tôi cuống cuồng chạy vào, không bị nhân viên phát hiện.
Tôi vốn không biết phòng trưng bày của phu nhân Ngư Hề ở đâu, sau khi chạy vào trong tôi như con ruồi không đầu chạy lung tung trong bảo tàng.
Qua một góc rẽ, thấy Nghê Dung đang đi đến từ đằng xa, tôi lập tức rút lui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không còn đường lui, tôi chạy vào nhà vệ sinh, khóa cửa nhốt mình lại.
Trong nhà vệ sinh tạm thời an toàn, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ vòi nước.
Tôi không có ai để liên lạc, lần cuối cùng nhìn giờ trên điện thoại, mới chợt nhận ra giờ này có phải sắp đóng cửa bảo tàng rồi không?
Tôi không thể không đi ra ngoài.
Lúc này trong bảo tàng đã không còn một bóng người.
Tôi lo lắng chạy xuống gọi cửa, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi. Rất nhanh tôi lại không dám lên tiếng nữa, bởi vì tôi sợ Nghê Dung cũng chưa đi.
Tôi nhanh chóng di chuyển vị trí, vô tình lạc đến khu trưng bày của phu nhân Ngư Hề.
Nhìn cô gái trong bức họa ở chính giữa, kỳ lạ thay tâm trạng vô cùng hoảng sợ của tôi lại dần dần bình tĩnh lại, như bị một sợi dây mảnh mai dẫn dắt, từ từ bước về phía cô ấy.
50
Dường như những cổ vật được lưu giữ hàng nghìn năm có một ma lực đặc biệt, có thể âm thầm kể lại câu chuyện về quá khứ.
Cô gái trong bức tranh mỉm cười nhẹ nhàng, khoác trên mình chiếc váy dài màu tím nhạt, mái tóc đen như mực xõa xuống vai. Phía sau cô ấy là một cây hoa mà tôi không biết tên. Cây chỉ có hoa mà không có lá, trông như những đám mây tím tụ lại trên cành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khung cảnh hoa rơi xuống mặt hồ đã thoáng hiện lên trong tâm trí tôi khi lần đầu gặp Tiểu Hầu gia. Bức tranh này chắc hẳn là do chính tay Tiểu Hầu gia vẽ.
Tôi tiếp tục xem xét những cổ vật khác. Tất cả đều là đồ tuẫn táng của Ngư Hề.
Tôi dừng lại trước một đôi giày cưới thêu hoa sen bằng chỉ vàng có đầu phượng. Qua lớp kính trong suốt, một đoạn ký ức ngắn ngủi hiện về trong tâm trí tôi:
Đêm hôm ấy, tiếng ồn ào của hỷ sự vọng lại từ tiền sảnh. Trong phòng tân hôn, mùi hương của nến thơm và gấm vóc tỏa khắp nơi.
Tua rua bên mép khăn che mặt của tân nương khẽ đung đưa. Tôi cúi mắt, nhìn thấy đôi tay thon dài đang nhẹ nhàng cởi đôi giày cưới cho tôi dưới tấm khăn che mặt.
Ngước mắt lên, tôi lại thấy dáng cằm gầy và đôi môi ửng hồng của người đàn ông dưới giường. Chàng dường như phát hiện tôi đang lén nhìn, khóe môi cong lên thành một nụ cười, nói với tôi: "Quy tắc trong hôn lễ thật phiền phức, vất vả cho phu nhân rồi."
Tim tôi đập mạnh, nhắm mắt lại, chờ đợi chàng dùng cây thước đỏ vén khăn che mặt lên, mở màn cho đêm tân hôn của chúng tôi.
51
Hoàn hồn, tôi mở mắt ra, vẫn đang đứng giữa phòng triển lãm. Nghê Dung đứng cách tôi ba mét, nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ta đã hoàn toàn không còn là Nghê Dung nữa, mà phải gọi là Lệnh Nguyệt. Dáng vẻ cô ta lại biến thành nửa người nửa ma, mặc một bộ đồ liệm màu trắng, không ngừng đi đi lại lại bên ngoài phòng triển lãm. Quả nhiên cô ta vẫn không thể tiếp cận tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro