Chương 127
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
Nghe nói trong gói đồ không toàn là đề bài, bảy anh em nhà họ Vệ mới thở phào nhẹ nhõm một chút.Dù sách ngoài lề là gì, chỉ cần không phải mấy tờ đề làm người ta đau đầu là họ đều có thể chấp nhận.Ngay cả cô bé Vệ Thiêm Hỉ nghe vậy cũng thở phào thay cho bảy anh trai. Cô bé biết rằng ở thời đại này, người có học thức về sau sẽ rất có giá. Cô bé hy vọng bảy anh trai mình học được nhiều điều, sau này sẽ sống thoải mái hơn. Nhưng cô bé không mong họ sẽ bị ép thành mọt sách. Sách ngoài lề là thứ tốt, bảy anh trai của cô bé rất xứng đáng.Đêm đến, cả nhà nghỉ ngơi. Bà cụ Vệ nhìn thấy Vệ Đại Nha và Vệ Nhị Nha vẫn chưa ngủ, bèn kéo hai chị em lại tán gẫu. Trước tiên, bà cụ hỏi Vệ Nhị Nha về chuyện học ở đại học, có vất vả không, mệt mỏi không. Sau đó, bà cụ lại hỏi Vệ Đại Nha về công việc, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, tiết kiệm được bao nhiêu, và quan trọng nhất là: “Đã tìm được đối tượng chưa?”Vệ Đại Nha ban đầu còn hào hứng kể về công việc, khoác lác vang trời. Nhưng nghe câu hỏi cuối cùng của bà cụ, cô ấy lập tức im bặt.Lắp bắp một hồi lâu, cô ấy mới nói: “Mẹ, mẹ nói xem con có vấn đề gì không? Trong đơn vị, người theo đuổi con không ít, người giỏi giang, gọn gàng, đẹp trai, chu đáo đều có, nhưng con chẳng thích ai cả. Cũng không phải là không thích, chỉ là không có cảm giác gì. Làm bạn thì được, nhưng nghĩ đến chuyện sống chung cả đời với ai đó là con lại nổi da gà.”Vệ Nhị Nha xen vào hỏi: “Chị, lần trước em đến phòng vật tư tìm chị, thấy chị với anh cao ráo, trắng trẻo bên phòng vật tư thường xuyên đi chung, ăn cơm cùng nhau nữa. Em cứ tưởng hai người đang hẹn hò, chẳng lẽ không phải?”Vệ Đại Nha trưng vẻ mặt bất mãn: “Em nói là Bạch Đình Sinh à? Anh ấy đúng là rất tốt, nhưng không hợp. Nói thật, chị coi anh ấy như chị em bạn dì. Hơn nữa, chuyện anh ấy không thích phụ nữ đâu có gì lạ, cả phòng vật tư đều biết.”“Anh ấy là người thủ đô, nghe nói thích một cậu bạn lớn lên cùng từ nhỏ. Cậu bạn ấy sợ quá mà nhập ngũ trốn tránh. Bạch Đình Sinh không cam tâm, đuổi theo đến đơn vị, bắt buộc người ta phải cho câu trả lời. Đến khi bị nói nặng lời, cắt đứt quan hệ, anh ấy mới bỏ cuộc. Em nghĩ xem, chị có thể thích một người không thích phụ nữ được không?”Vệ Nhị Nha, người đã học đại học và gặp nhiều chuyện trên đời, không quá ngạc nhiên. Nhưng bà cụ Vệ lại bị sốc.“Gì cơ! Còn có đàn ông thích đàn ông? Thế thì làm sao sinh con? Không có con thì làm sao dưỡng già?”Những câu hỏi của bà cụ chẳng ai trả lời nổi. Căn phòng yên lặng trong giây lát. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu bà cụ, khiến bà cụ đột nhiên toát mồ hôi.Bà run rẩy hỏi: “Đại Nha, con nói không thích đàn ông. Chẳng lẽ con thích… phụ nữ? Đại Nha, đừng hù dọa mẹ!”Vệ Đại Nha sửng sốt, lườm một cái rõ dài: “Mẹ nói linh tinh gì thế? Sao con có thể thích phụ nữ được. Con khẳng định, con thích đàn ông. Hồi nhỏ, con còn thích Trần Xuyên ở Nhị Đạo Câu kia mà. Anh ta không phải đàn ông sao? Chẳng qua giờ con chưa gặp được người khiến con rung động thôi. Mẹ đừng đoán mò.”Nghe thế, bà cụ mới bớt căng thẳng một chút, lại hỏi: “Hồi đó con thích Trần Xuyên ở Nhị Đạo Câu? Là cái cậu Trần Xuyên từng bị bắt gặp nhìn trộm góa phụ Vương tắm, nhảy tường trốn thì gãy chân ấy hả???”MayMặc dù bà cụ Vệ không nói hết câu, nhưng Vệ Đại Nha vẫn hiểu rõ sự khinh thường và chán ghét ẩn trong lời nói của bà cụ. Rõ ràng bà cụ đang âm thầm hỏi: "Có phải con bị mù không? Lại đi thích một thằng khốn xảo trá như vậy?"Vệ Nhị Nha xen vào:"Mẹ, con làm chứng, lúc đó chị con thật sự thích tên Trần Xuyên kia. Chỉ vì muốn nhìn hắn một cái, ngày nào chị cũng kéo con ra bãi đất hoang ở đầu thôn Nhị Đạo Câu. Chị bảo là đi hái hoa, nhưng ở đó chỉ có vài cây bồ công anh thưa thớt, mà sau nhà mình thì đầy cả đống. Hồi đó con còn nhỏ, bị chị lừa dễ dàng, giờ mới hiểu ra, hóa ra chị muốn đi ngắm Trần Xuyên!""Nhị Nha, con không nói thì chẳng ai nghĩ con bị câm. Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, nhắc lại làm gì? Chẳng lẽ nhìn chị con xấu hổ, trong lòng con mới thấy dễ chịu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro