Chương 129
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
Điều làm giáo viên kinh ngạc nhất là vì trường ít học sinh, cũng thiếu giáo viên, nên các lớp 1, 2, 3 học chung một phòng, còn lớp 4 và 5 chung một lớp khác. Cả sáu anh em nhà họ Vệ đều học chung một lớp, trông chẳng khác gì đến để "đè bẹp" các học sinh khác.Thiêm Hỉ rõ ràng chỉ đang học lớp một, nhưng cô bé đã làm cả bài tập lớp ba. Tuy viết chậm hơn nhưng chính xác hơn cả ba người anh của mình.Các giáo viên còn phát hiện, những học sinh gương mẫu như Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh, sau khi làm xong bài tập, thường mang bài đến nhờ cô em nhỏ kiểm tra lại mới yên tâm.Giáo viên trường tiểu học Ái Quốc chỉ có một câu muốn nói: Nhà họ Vệ đời trước rốt cuộc đã tích bao nhiêu phúc đức, mà con cái đời này đứa nào cũng thiên tài như vậy?Vệ Thiêm Hỉ là một đứa trẻ thông minh, lanh lợi – điều này cả nhà họ Vệ đều biết rõ. Nhưng vì Thiêm Hỉ còn nhỏ, bà cụ Vệ không muốn để lộ ra ngoài, sợ rằng những kẻ có ý đồ xấu sẽ nhắm vào đứa bé, nên bà cụ đã giữ kín chuyện này.Trong cả trường tiểu học Ái Quốc, ngoài bảy anh em nhà họ Vệ, chẳng ai biết Vệ Thiêm Hỉ có tài năng vượt trội đến mức nào.Thiêm Hỉ có dáng vẻ như búp bê sứ nhưng lại mang trái tim già dặn như bà cụ non. Với những đứa trẻ cùng lớp nghịch ngợm và ồn ào, cô bé hoàn toàn không để tâm. Những bài giảng trên lớp đều là kiến thức đơn giản với Thiêm Hỉ, nên cô bé thường không tập trung nghe giảng, phần lớn thời gian là nhìn chằm chằm vào bảng đen, thả hồn suy nghĩ vu vơ. Đôi khi, vì buổi tối học quá nhiều thứ trên hành tinh Lobita, đầu óc mệt mỏi, cô bé còn gục xuống bàn ngủ.Một lần, giáo viên dạy toán thấy Thiêm Hỉ ngủ gật trên bàn, liền bước tới gõ nhẹ lên bàn rồi ngồi xổm xuống hỏi:"Vệ Thiêm Hỉ, em có theo kịp bài giảng không? Có cần thầy giảng lại cho không?"Thiêm Hỉ đáp lại trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh:"Không cần, những thứ này không khó, em đã học xong rồi."Thầy giáo toán tưởng Thiêm Hỉ chỉ đang cứng đầu. Ông ấy thông cảm cho cô bé còn nhỏ tuổi, phải theo học sớm nên sức lực không đủ để ngồi yên suốt nửa tiếng đồng hồ. Ông ấy quyết định để Thiêm Hỉ ngủ tiếp và dự định khi cô bé tỉnh sẽ kèm riêng.Không ngờ, gần cuối tiết học, Thiêm Hỉ tỉnh dậy. Cô bé, với đôi mắt mơ màng, nhìn lướt qua những bài toán thầy viết trên bảng rồi cầm bút chì viết câu trả lời vào vở.Trên bảng có ba loại bài tập: điền vào chỗ trống, câu hỏi đúng sai, và bài toán tính toán.Khi làm hai loại đầu tiên, Thiêm Hỉ chỉ cần nhìn qua đề, cúi đầu và viết ngay đáp án. Đối với bài toán tính toán, dù cần ghi rõ quá trình giải, cô bé vẫn tìm cách lược bớt những bước không cần thiết, chỉ ghi những gì thực sự quan trọng.Khi cô bé trình bày đáp án, cách viết chỉ hơi chi tiết hơn đáp án tham khảo một chút, vừa đủ để thầy hiểu được ý cô. Nhưng nếu để các bạn cùng lớp xem, chắc chắn chẳng mấy ai hiểu nổi, ngay cả Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh – hai người anh trong nhà – cũng chưa chắc nhìn ra.MayĐiều khiến thầy giáo toán kinh ngạc là những bài này được viết dưới sự giám sát của ông ấy ngay tại lớp. Hơn nữa, đây là các bài toán mới do ông ấy soạn trước giờ học, không có khả năng chuẩn bị trước hoặc sao chép. Càng như vậy, ông ấy càng thắc mắc – làm sao một đứa bé ba tuổi có thể vượt qua những đứa trẻ sáu, bảy tuổi?Sau khi kiểm tra vở bài tập của Thiêm Hỉ và thấy mọi đáp án đều đúng, thầy giáo không kìm được tò mò, liền hỏi:"Vệ Thiêm Hỉ, em còn nhỏ thế này, lại không nghe giảng, mà làm bài vẫn đúng hết. Em đã học những thứ này từ khi nào vậy?"Thiêm Hỉ hờ hững ngẩng đầu lên, vừa ngáp vừa nói:"Lúc anh cả và anh hai làm bài tập, em thấy họ dùng phương pháp này, không hiểu nên hỏi vài câu. Hai anh rất kiên nhẫn, giảng cho em hiểu. Vậy nên mấy bài này em không cần nghe giảng cũng biết, nghe chỉ khiến em buồn ngủ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro