Chương 157
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
Sợ mẹ không hiểu mình hạnh phúc đến mức nào, Vệ Đại Nha còn kể thêm: “So với các chị dâu, con thấy mình sướng hơn nhiều. Ít nhất mẹ chồng con không hay mắng chửi con ha ha ha…”Vệ Đại Nha cười vui vẻ, nhưng bà cụ Vệ thì mặt đen lại. Bà cụ định giơ tay đ.ấ.m cho con gái một cú để nó tỉnh táo, nhưng sợ không kiềm chế được lực, làm tổn thương cháu nội trong bụng nên chỉ dám véo tay con. Bà cụ nghiến răng nói: “Đồ c.h.ế.t tiệt, lấy chồng xong gan to ra rồi à? Dám chọc mẹ mày hả? Nói ai hay gây sự với con dâu, hay mắng con dâu hả?”Biết trong nhà không có chuyện gì, Vệ Đại Nha thở phào nhẹ nhõm. Nhân cơ hội, chị ấy chia sẻ dự định của mình với bà cụ Vệ.May“Cái gì? Con muốn đón cả nhà lên thủ đô? Không đi, không đi! Con là con gái đã lấy chồng, sao có chuyện mang cả nhà đằng ngoại đi theo? Dù cha mẹ chồng con có tốt bụng, không chấp nhặt, thì mình cũng phải tự hiểu chứ, đừng chủ động gây phiền phức cho người ta, hiểu không?”“Nếu con nghĩ cha mẹ chồng tốt đến mức sẽ không để bụng chuyện nhỏ nhặt này, thì đúng là sai lầm lớn. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu muốn tốt thì một bên phải nhường, bên kia cũng phải biết điều. Nếu một bên được nước làm tới, còn bên kia mãi nhún nhường, thì dù mối quan hệ tốt đẹp đến đâu cũng sẽ tan vỡ. Hiểu chưa?”Bà cụ Vệ lấy ví dụ phản bác:“Con đừng nhìn mẹ hay mắng anh trai và chị dâu con, nhưng mẹ luôn xem các con dâu như con gái trong nhà mà đối đãi. Việc nhà lúc nào mẹ chẳng chia đều cho mọi người? Mẹ không giống những bà mẹ chồng cay nghiệt ngoài kia, suốt ngày coi con dâu không ra gì, bắt làm quần quật.”Nghe vậy, Vệ Đại Nha hiểu ý bà cụ Vệ, bà cụ đang khéo léo từ chối.Chị ấy sốt ruột, nói toáng lên:“Mẹ, mẹ không chịu lên thủ đô, chẳng lẽ cứ mãi ở cái thôn Đầu Đạo Câu này? Nếu môi trường ở đây tốt thì con không ý kiến, nhưng giờ Đầu Đạo Câu ra nông nỗi này rồi. Dù có thuốc trị ho đi nữa, mình cũng đâu thể uống thuốc cả đời? Chuyển chỗ khác ở, chờ đến khi nhà máy phân đạm đóng cửa, không khí bớt ngột ngạt, thì mình quay về, được không?”Lo bà cụ Vệ tiếp tục từ chối, Vệ Đại Nha bèn tung đòn quyết định:“Mẹ, nếu mẹ không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho nhóc Hỉ chứ! Con bé còn nhỏ, làm sao chịu nổi cái mùi khí độc này? Nhỡ đâu nó bệnh thật, mẹ không xót sao?”Bà cụ Vệ không ai hiểu con gái bằng mẹ, và ngược lại.Lời này của Vệ Đại Nha đã chạm đúng tâm can bà cụ. Bà cụ ngẫm nghĩ, rõ ràng đã d.a.o động, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu:“Đại Nha, ý tốt của con mẹ hiểu, nhưng mẹ không thể gây phiền hà cho con. Mẹ biết con có lòng, nhưng mẹ không muốn làm hại con.”Vệ Đại Nha đành thở dài:“Được rồi, sáng mai con sẽ ra ủy ban gọi điện cho anh trai con. Mẹ không muốn đi thủ đô, thì để anh ấy mua một căn nhà lớn ở gần doanh trại, cả nhà mình chuyển đến đó. Hộ khẩu thủ đô con không giải quyết được, nhưng hộ khẩu ở một làng nhỏ gần doanh trại thì anh con lo được.”“Không phải để mẹ gánh vác anh chị đâu, mình chỉ cần mua riêng một cái nhà, cả gia đình mình dọn qua, vậy được chưa?”“Vừa hay con bé Nhị Nha học ở trường gần doanh trại, anh chị và Cốc Thạc đều ở trong quân đội, con và Bạch Dương học xong cũng về đó làm việc. Đến lúc ấy cả nhà mình quây quần, tránh xa cái khí độc của nhà máy phân đạm. Nhà máy quốc doanh này muốn đóng cửa cũng phải mất nhiều năm, mình không thể để nó hại mình mãi.”Bà cụ Vệ vẫn không vui:“Ôi trời, Đại...”“Đại cái gì mà đại! Mẹ lớn tuổi thế rồi mà còn cứng đầu như vậy à? Mẹ, chuyện khác con nhịn mẹ được, nhưng việc này nhất định phải nghe con. Mẹ cố chấp quá, không thể lấy sức khỏe ra đùa được. Con còn đang chờ mẹ giúp con trông cháu đấy! Con đang có bầu, Nhị Nha với Cốc Thạc cưới gần như cùng lúc với con, chưa biết chừng họ cũng có tin vui rồi. Cháu trai thì mẹ chăm đến lớn, chẳng lẽ cháu ngoại lại không màng?”“Việc này mẹ đừng lo nữa, để con và anh trai sắp xếp. Mẹ cứ yên tâm chờ là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro