Chương 173
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
“Người ta bỏ công sức kiếm tiền, muốn cho con cái ăn miếng thịt thì thành chủ nghĩa hưởng lạc, thành sai lầm à? Hai người lớn làm việc kiếm tiền chẳng phải chỉ mong con cái được ăn ngon, mặc đẹp hay sao? Cô muốn tiết kiệm tiền thì cứ tiết kiệm, quản chuyện nhà người khác làm gì? Tiền tiết kiệm của cô có đem quyên góp cho nông dân không? Cô chưa làm được điều đó thì ai cho cô tư cách đi dạy người khác?”“Ăn chút thịt là sai, vậy cô đi xe đạp thì sao? Có phải muốn rời khỏi trái đất, học Hằng Nga bay lên cung trăng không? Cô thử nhìn xem trong khu này có mấy nhà có xe đạp? Ngoài nhà cô ra, còn mấy nhà nữa? Nhìn ra ngoài, cô nói đồng bào cả nước đó, có mấy nhà có xe đạp? Nhà cô có xe đạp, vậy có phải đã rời xa quần chúng nhân dân rồi không?”“Cái gì giấu trong đáy quần, tự cô không biết à? Biến ngay đi, đừng có đứng đây làm tôi chướng mắt. Nói cho cô biết, nhà ai cô dòm ngó tôi không quan tâm, nhưng nếu còn nhắm vào bếp núc nhà tôi, tôi sẽ lật tung nhà cô lên!”Bà cụ Vệ tính tình hung dữ, giọng lại to. Nói xong, những người đứng xem suýt vỗ tay tán thưởng.Chị Mã tức đến mức mặt mày tím tái, mãi mới nghẹn ra một câu:“Trước đây cả khu gia đình quân đội đều như vậy, mọi người đồng lòng tiết kiệm, thực hành nếp sống giản dị mà vĩ nhân yêu cầu, sao đến nhà bà lại thay đổi rồi?”“Ha! Nếp sống giản dị là để không xa hoa lãng phí, có nói không cho dân ăn thịt không? Quán cơm quốc doanh ngày nào chẳng bán thịt kho, gà hầm, cá hầm? Cô giỏi thế sao không đến trước cửa quán cơm quốc doanh mà giảng bài của cô?”“Tôi nói cho cô biết, Ngọc Thư nghĩ sống cùng một khu với cô thì không tiện căng thẳng, nhưng tôi đây không quan tâm. Lúc cô không có tiền ăn thịt thì cứ nói, nhưng có tiền mà không dám cho con cái ăn, cả ngày trốn tránh như gặp Diêm Vương. Cô xem, hai đứa cháu tôi bị cô ép gầy thành thế nào rồi? Từ giờ cô nhắm vào ai tôi mặc kệ, nhưng còn nhắm vào nhà tôi, tôi sẽ xé rách mặt cô!”“Cả đời tôi ghét nhất loại người nhiều chuyện. Ai nói không cho dân ăn thịt thì hôm nay ra đây nói rõ. Cô không biết điều, lần sau lại dám đến tôi đánh một trận. Nếu còn làm tôi khó chịu, tôi dội nước sôi lột da cô, xem cô có biết xấu hổ không!”Nói xong, bà cụ Vệ sầm mặt đóng sầm cửa, cao giọng gọi:May“Quốc Kiện, Quốc Khang, lại đây ăn thịt!”Người đứng xem đều sững sờ. Ai cũng nghĩ, bà cụ nhà Tạ Ngọc Thư đúng là lợi hại. Một tràng mắng chửi khiến chị Mã không nói được lời nào. Nhìn khuôn mặt chị Mã tức đến mức tím tái, mọi người đều cảm thấy hả hê.Còn lũ trẻ đứng trước cửa nhà bà cụ Vệ, vốn nghĩ Tạ Ngọc Thư là người tốt, chắc sẽ cho chúng ít thịt, nhất là mấy đứa chơi thân với Quốc Kiện, Quốc Khang. Nhưng khi thấy bà nội của hai anh em hung dữ như thế, đứa nào đứa nấy sợ xanh mặt, chạy biến đi hết.Thịt quan trọng hay mạng quan trọng?Không thấy chị Mã, "hoa khôi hung dữ" của khu này, bị mắng đến không ngóc nổi đầu lên sao?Bà cụ Vệ đã để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trong lòng lũ trẻ. Sự khiếp sợ này chẳng khác nào nỗi ám ảnh của hai anh em Quốc Kiện và Quốc Khang ngày đầu tiên bị đưa về nhà họ Vệ, tận mắt chứng kiến bà nội cầm chổi đánh Đại Trụ chạy khắp sân.Chứng kiến chị Mã mặt mày ỉu xìu rời khỏi, không còn can thiệp vào chuyện nhà họ Vệ ăn thịt, những đứa trẻ nhanh trí trong khu liền chạy về nhà, làm mình làm mẩy đòi người lớn nấu thịt.Chị Mã vốn thích xen vào chuyện người khác, vì thế đã đắc tội không ít người trong khu tập thể quân nhân. Thường ngày, mọi người chẳng muốn làm lớn chuyện, tránh mặt bà ta cho yên. Nhưng lần này thì khác, bà cụ Vệ đã dẫn đầu nổ phát s.ú.n.g đầu tiên chống lại sự chuyên quyền độc đoán của chị Mã. Ngay lập tức, những người từng âm thầm khó chịu hả hê đi mua thịt, về nhà trổ hết tài nghệ: nào rán, nào xào, nào nướng, nào hầm, nào hấp, nào kho... cả khu tập thể rộn ràng chẳng khác gì ngày Tết, chỉ thiếu mỗi việc treo đèn kết hoa.Chỉ trong chốc lát, mùi thịt lan tỏa khắp khu tập thể. Những đứa trẻ thèm thịt lâu ngày mừng rỡ reo hò ầm ĩ ngoài sân, háo hức đến mức không ngừng nhảy nhót.Còn chị Mã, nằm bẹp trên giường, chẳng buồn nhấc mình dậy làm bữa tối. Bà ta không muốn ngửi mùi thịt chút nào, nhưng cái mùi ấy cứ như cố tình trêu ngươi, lẻn vào từng ngóc ngách căn nhà, len lỏi đến tận mũi bà ta. Bụng bà ta réo ầm ĩ, mỗi lúc một dữ dội hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro