Chương 177
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
"Ông Vệ à, chúng ta đã chuyển nhà rồi. Lúc chuyển đi vội quá, tôi không kịp nói với ông, chỉ mang theo ảnh của ông. Ông chắc tìm được đường về nhà chứ? Con cháu đều khỏe mạnh, tôi cũng không sao, ông ở dưới đó yên lòng nhé. Năm xưa tôi cản ông, không để ông lấy mạng bảo vệ những người này, là tôi sai rồi. Câu ông nói với tôi… tôi vẫn nhớ mãi trong lòng."Ánh lửa từ giấy vàng soi lên khuôn mặt bà cụ Vệ. Sợ gió đêm làm bay mất tro giấy, bà cụ đưa tay che lại, ánh mắt bỗng thấy hai cái bóng dài bên ngoài cánh cổng sắt.Hai cái bóng đó dán sát vào tường, gần như chồng lên nhau, nhưng bà cụ Vệ nhìn rõ, trong một cái bóng có hai cái đầu, bốn cái chân, rõ ràng là hai người khác nhau!Giọng bà cụ Vệ không thay đổi mấy. Tay bà cụ chạm vào viên gạch dưới chân tường, miệng vẫn tiếp tục nói. "Ông Vệ à, ông từng nói với tôi, con người không thể chỉ sống cho riêng mình. Ông dốc lòng muốn làm mọi thứ để bảo vệ những người đã hy sinh vì nước. Ông đi rồi, tôi sẽ thay ông giữ gìn."Nhấc viên gạch lên, bà cụ Vệ hét lớn một tiếng rồi ném thẳng ra ngoài cổng sắt. "Tổ cha tụi mày! Tết nhất mà đi ăn trộm!"Trong nhà, Vệ Thiêm Hỉ choàng tỉnh, mắt mở to, tay ấn nhẹ xuống giường, sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu cuối cùng cũng thả lỏng. Cô bắt đầu mặc quần áo xuống giường.Viên gạch bà cụ Vệ ném ra với một góc độ kỳ lạ, hoàn toàn trái ngược quy luật tự nhiên, bay thẳng vào hai người kia. Hai người còn định phản kháng, nhưng cơ thể họ như bị rút hết sức lực, đứng không vững, đừng nói đến phản kháng.Điều làm hai người sợ nhất là viên gạch, vốn đã bay qua đầu họ, bỗng quay ngược trở lại, nhắm thẳng vào họ mà đập.Trước khi ngất đi, trong đầu họ chỉ còn một ý nghĩ—thật sự có ma, chủ nghĩa duy vật lừa chúng ta!Bà cụ Vệ thấy hai người đổ ầm xuống đất, liền cầm cây chổi lớn dựng sau cửa xông ra ngoài, liên tục quật xuống thân thể hai người."Tết nhất đi làm trộm, giỏi lắm! Để tao không đánh c.h.ế.t tụi mày thì thôi!""Đồ không biết xấu hổ, thật sự nghĩ nhà họ Vệ dễ bắt nạt à!"Bà cụ Vệ giọng to, mắng cũng có lực. Vừa hét lên, cả nhà họ Vệ tỉnh dậy, mặc đồ chạy ra ngoài. Đến cổng, quả nhiên thấy hai người nằm bẹp dưới đất, bị bà cụ Vệ đánh tới mức không động đậy nổi.Đại Trụ cẩn thận, bảo bà cụ Vệ lùi lại vài bước, rồi cúi xuống lục soát trên người họ. Khi chạm đến thắt lưng, ông ấy bỗng cảm thấy thứ gì đó cứng cáp, mặt liền trầm xuống. Ông ấy giẫm lên cổ tay một người, mạnh tay giật lấy, động tác nhanh gọn dứt khoát.Vừa kéo vừa giật, tiếng la thảm thiết của hai người vang vọng khắp không gian, làm bà cụ Vệ giật mình."Đại Trụ, đánh vài trận rồi thả đi thôi, cần gì nặng tay như vậy..." Bà cụ Vệ hơi hoảng.Đại Trụ lấy từ thắt lưng hai người ra hai khẩu súng, mặt nghiêm lại. "Mấy người này không phải hạng tầm thường, trên người mang cả súng."Bà cụ Vệ nghe xong, chân lập tức nhũn ra.Vừa nghe nói hai người đó mang theo súng, cả nhà họ Vệ đều hoảng loạn, chỉ có Vệ Đại Trụ và Tạ Ngọc Thư là vẫn giữ được bình tĩnh nhờ rèn luyện trong quân đội.Vệ Đại Trụ thu cả hai khẩu s.ú.n.g lại, bảo Vệ Nhị Trụ và Vệ Tam Trụ giữ chặt hai người kia, lục soát kỹ càng trên người họ. Quả nhiên, tìm thấy không ít vật dụng lặt vặt khác.MayHiểu rõ mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Vệ Đại Trụ lập tức bảo Tạ Ngọc Thư đi lấy dây thừng, trói chặt hai người đang nằm dưới đất. Sau đó, ông ấy gọi thêm Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ, bốn anh em mỗi hai người áp giải một tên. Nhờ bóng đêm làm bình phong, họ đưa người đến doanh trại quân đội.Bà cụ Vệ chân mềm nhũn như sợi mì, được mấy cô con dâu dìu về nhà. Bà cụ ngồi dựa vào ghế sofa một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn, đôi chân run rẩy như đang đạp bàn đạp máy may, giọng nói lắp bắp, "Ngọc Thư, mấy đứa ra nấu nồi sủi cảo, rồi xào thêm vài món. Chắc mọi người đều sợ hãi cả rồi, làm chút gì ăn để bình tĩnh lại."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro