Chương 56
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
Bà cụ Vệ tự tay ôm lấy Vệ Thiêm Hỉ, gọi "cục cưng ơi, bảo bối ơi" mấy tiếng liền mà cô bé vẫn không có phản ứng gì. Càng gọi, giọng bà cụ càng nghẹn ngào, dần dần như muốn khóc."Mẹ, để con xem. Hôm qua con bé vẫn khỏe mạnh bình thường, sao giờ lại như thế này được? Không một dấu hiệu nào cả."Tạ Ngọc Thư trèo lên giường, bế Vệ Thiêm Hỉ đang nằm trong chăn nhỏ ra, dùng ngón tay cái ấn vào n.g.ự.c cô bé. Ấn một lúc, chị ấy nhíu mày nói: "Tim đập không có vấn đề, trông như đang ngủ vậy. Thúy Phân, em nói xem hôm qua con bé có gì khác lạ không?"Diêu Thúy Phân suy nghĩ một lát rồi chắc chắn đáp: "Không có. Chỉ là hôm qua con bé ăn nhiều hơn bình thường một chút, còn lại thì chẳng khác gì mọi khi. Nửa đêm tỉnh dậy, em còn nhìn con bé, thấy ngủ rất ngon."Tạ Ngọc Thư dùng tay sờ bụng Vệ Thiêm Hỉ, gật đầu: "Đúng là ăn hơi nhiều, bụng hơi căng, nhưng không phải vấn đề lớn. Trẻ con ăn uống không biết no, ăn quá chút là chuyện thường. Bữa sau chỉ cần để cách giờ ăn lâu hơn là được. Nhưng rốt cuộc con bé bị sao đây..."Vệ Đại Trụ dường như nghĩ ra điều gì đó, mặt tái nhợt, khẽ hỏi Tạ Ngọc Thư: "Ngọc Thư, em còn nhớ con trai út của trưởng đoàn Cát không? Nó cũng thế này đấy. Người như ngủ, gọi thế nào cũng không tỉnh. Chuyện đã mấy năm rồi..."Lời nhắc của Vệ Đại Trụ khiến Tạ Ngọc Thư cũng bối rối. Nhưng khi thấy bà cụ Vệ khóc đến mặt đầy nước mắt, chị ấy lập tức quả quyết: "Không giống đâu. Con trai trưởng đoàn Cát bị sốt cao làm tổn thương não. Vừa nãy Thúy Phân nói rồi, con bé Hỉ không bị sốt.""Nhỡ nửa đêm đang ngủ thì sốt thì sao? Nhỡ là sốt nhẹ thì sao? Ngọc Thư, gọi điện tới bệnh viện Nhân Dân đi, không thể chần chừ được nữa..."Vệ Đại Trụ quay người bước ra ngoài: "Tôi đi mượn điện thoại của thôn ủy, nói thẳng với huyện ủy, nhờ họ cử xe tới. Ngọc Thư, em giúp chú Tư và em dâu thu dọn đồ đạc, lấy chăn bọc con bé lại, rồi lên đường ra quốc lộ. Đợi xe từ huyện tới, mọi người đi thẳng tới bệnh viện huyện. Nếu bác sĩ ở đó không tìm ra nguyên nhân, lập tức chuyển viện, lên tỉnh ngay!"Bà cụ Vệ ngồi bệt xuống giường khóc nức nở, mãi tới khi Vệ Đại Trụ đi khuất, bà cụ mới lắp bắp hỏi Tạ Ngọc Thư: "Đại Trụ nói đi gọi điện cho huyện ủy, nhưng lời nó có tác dụng không? Mấy lãnh đạo huyện ủy toàn người quyền cao chức trọng, người dân thường như mình, nhờ họ giúp liệu họ có chịu giúp không?"Tạ Ngọc Thư không lo lắng điều này: "Mẹ cứ yên tâm. Đại Trụ làm việc trong quân đội, cấp bậc không nhỏ, trong vùng này anh ấy vẫn có chút mặt mũi. Chỉ là anh ấy không muốn làm rùm beng, nên lúc chúng con về đây mới không để lộ tin tức. Nếu không thì chắc chắn có người lái xe đưa thẳng bọn con về tận cửa."Bà cụ Vệ nghe vậy thì há hốc miệng nhưng không nói gì thêm.Cả nhà vội vàng thu xếp. Diêu Thúy Phân bế con, Tạ Ngọc Thư và Vệ Tứ Trụ xách đồ, bà cụ Vệ lủi thủi theo sau. Cứ thế, họ bước ra ngoài.Điện thoại của Vệ Đại Trụ thực sự hiệu quả. Chưa đầy hai mươi phút sau, khi cả nhà vừa ra khỏi cổng thôn Đầu Đạo Câu, một chiếc xe jeep đen đã từ xa chạy tới, dừng lại ven đường.Từ trên xe bước xuống một thanh niên đầu tóc gọn gàng, trông rất nhanh nhẹn. Cậu ấy lễ phép hỏi: "Là người nhà thủ trưởng Vệ phải không?"MayBà cụ Vệ ngẩn người. Thủ trưởng Vệ là ai? Con trai bà cụ tên Vệ Đại Trụ, chứ đâu phải Thủ Trưởng Vệ... Hay là thủ trưởng móng vuốt gì đấy?Tạ Ngọc Thư hiểu ra ngay, gật đầu lia lịa: "Làm phiền đồng chí phải vất vả. Tôi là vợ Vệ Thủ Thành. Tứ Trụ, Thúy Phân, mẹ, mọi người lên ghế sau ngồi đi. Đồng chí đây là người Đại Trụ nhờ tới đưa chúng ta tới bệnh viện huyện."Diêu Thúy Phân và bà cụ Vệ lúc này mới yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro