Chương 94
Từ Tửu
2025-03-12 05:38:14
Nghiên cứu y học cao cấp của hành tinh Lobita chỉ ra rằng: cơ thể con người là một cỗ máy cực kỳ tinh vi. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đúng cách, nhiều bệnh nhỏ có thể tự khỏi. Chỉ khi tình trạng nghiêm trọng mới cần can thiệp bằng thuốc men.Hơn nữa, phương pháp điều trị mà chiếc máy khám bệnh từ hành tinh Lobita đưa ra cũng là “tự phục hồi.” Mặc dù sau đó, thiết bị này cũng cung cấp một số cách hỗ trợ điều trị bằng thuốc, nhưng do điều kiện y tế hiện tại quá thiếu thốn, rất nhiều loại thuốc được đề cập vẫn chưa được phát minh. Vệ Thiêm Hỉ dù biết cách chế tạo những loại thuốc đó, nhưng “khéo mà không có bột thì không nấu được cháo.”Cả nhà họ Vệ mong chờ suốt mấy ngày, mãi chẳng thấy miếng thịt nào được mang về, cũng đành dẹp ý định, chấp nhận đối mặt với thực tế. Nhà họ Vệ tâm lý cũng khá tốt, nghĩ đến việc nhà khác đã mấy năm trời không hề dính mùi thịt, nhà mình dù sao cũng ăn cả nửa năm trời, cảm giác khó chịu trong lòng cũng vơi đi nhiều.Đợi đến khi Vệ Thiêm Hỉ thấy trạng thái cơ thể cả nhà đã hồi phục khỏe mạnh, cô bé mới nghĩ đến việc sắp xếp thêm chút thịt cho cả nhà.Tuy nhiên, thịt còn chưa kịp mang về, thì đã có người đến nhà báo tang.Vương Đại Sơn mặc áo tang bằng vải bố trắng, tay chống gậy khóc tang, đến thẳng cửa nhà bà cụ Vệ, vừa quỳ xuống liền gào khóc, khiến bà cụ đang nghỉ trưa trong nhà nghe mà lạnh buốt cả người.“Chuyện gì vậy? Sao lại thế này?”Bà cụ Vệ vội xỏ giày chạy ra ngoài, thấy có người đang quỳ ngoài cổng. Đợi đến khi nhìn rõ người tới là ai, bà cụ bỗng thấy đầu óc “ong” một tiếng, một luồng khí nghẹn ở cổ, không lên nổi cũng không xuống nổi.“Đại Sơn, cháu đây là…” Bà cụ vịn tường đứng vững, hỏi.Vương Đại Sơn khóc ròng, “Dì cả ơi! Mất rồi! Dì cả, mất rồi! Mẹ cháu, mẹ cháu mất rồi!”Nghe anh ta nói vậy, người ngoài không biết còn tưởng bà cụ Vệ mất cơ.Bà cụ Vệ không có tâm trạng so đo với Vương Đại Sơn nữa. Đôi mắt đỏ hoe, tay bấu chặt vào tường gỗ, n.g.ự.c phập phồng mấy hồi, cuối cùng từ cổ họng nghẹn ra vài lời: “Đại Sơn, cậu nói rõ xem, mẹ cậu sao mà mất được? Mẹ cậu nhỏ hơn dì bảy tuổi, dì với dì hai cháu còn sống đây, sao mẹ cậu lại mất rồi?”Vương Đại Sơn khóc không thở nổi, “Đầu năm mẹ cháu bị Thiết Đản đẩy một cái, đập đầu xuống đất. Đưa đi bệnh viện, bác sĩ bảo không sao, về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Cháu với chị gái đưa mẹ về. Sau đó mẹ cháu hay kêu đau đầu, cháu mua thuốc đau đầu ở trạm y tế cho mẹ, mà không ăn thua. Mấy ngày trước khi thu hoạch đậu nành, mẹ cháu nói hơi chóng mặt, cả nhà không để ý. Sáng nay gọi mẹ dậy thì đã thấy thân thể lạnh ngắt rồi.”Dù là chị em ruột, bà cụ Vệ tức giận thì có tức giận, nhưng nghe tin bà cụ Vương qua đời, bao nhiêu oán khí trong lòng cũng tan biến sạch.May“Nhị Trụ! Tam Trụ! Tứ Trụ!”Bà cụ Vệ đứng giữa sân gọi to đến xé ruột xé gan. Sau khi ba người con trai chạy ra, bà kéo Vương Đại Sơn từ đất lên, hỏi: “Đã nói với dì hai cháu chưa? Chuyện này đã báo cho dì hai chưa?”“Chưa…” Vương Đại Sơn bị dáng vẻ của bà cụ dọa sợ, không dám thở mạnh.Vệ Nhị Trụ, Vệ Tam Trụ và Vệ Tứ Trụ chạy từ trong nhà ra, thấy Vương Đại Sơn mặc áo tang, cả ba đều sững sờ. Rất nhanh, họ vào nhà thay quần áo chỉnh tề rồi hỏi bà cụ: “Mẹ, chúng ta có cần qua giúp không?”Bà cụ Vệ lau nước mũi, mặt mày đen như mực: “Trước tiên cứ qua xem đã. Dù thế nào, người ta cũng là dì ba của các con. Nếu tang lễ không tổ chức được, thì các con cứ ở lại giúp đỡ. Còn nếu nhà họ Vương tự lo liệu được, thì chúng ta về. Nhà mình không cần dính dáng gì đến đám người vô đức bên đó.”Vương Đại Sơn dẫn theo Vương Thiết Đản qua nhà Tôn Nhị Anh để đưa đồ tang, còn ba anh em nhà họ Vệ cùng bà cụ Vệ vội vàng tới Nhị Đạo Câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro