Áu á-- U--
Vu Triết
2024-07-22 22:14:56
Edit: zhuu
Chương 45: Áu á—— u——
Lâm Diệu đã áp sát môi Quan Trạch rồi, lại bị cái tiếng vang chấn động bầu trời đêm như đang diễn tập pháo binh này chấn đến mức cả người run run luôn, sợ suýt chút nữa cậu đã cắn phập một cái.
Sau khi tiếng vang qua đi, lúc tai cậu vẫn còn đang gào thét thì bầu trời đột nhiên bị đốt sáng lên.
Lâm Diệu quay đầu nhìn về phía không trung, một đoá pháo hoa màu bạc cực lớn bung nở trên bầu trời đêm, vẽ ra từng vệt từng vệt màu bạc.
Cái làm cậu ngạc nhiên không phải là thời gian đoá pháo hoa màu bạc này dừng lại trên không trung cũng không phải vì nó rất lớn, đương nhiên cũng không phải vì cái ống pháo to như thế bắn cái pháo hoa ra xong thì đã không còn động tĩnh gì nữa…….
Mà là sau khi pháo hoa sáng lên trên bầu trời cậu nhìn thấy phía dưới còn có một cái băng rôn dài màu bạc lấp la lấp lánh đang chậm chậm bay xuống núi, bên trên dùng màu huỳnh quang viết sáu chữ to.
Lâm Diệu sinh nhật vui vẻ.
Lâm Diệu mở to mắt nhìn cả buổi cũng không nhúc nhích nổi, cũng không nói gì được, cậu không có cánh nào hình dung được cảm giác của mình ngay bây giờ.
Câu chưa từng nghĩ đến rằng sẽ có một ngày người mà cậu thích dùng cách thức như này để chúc mừng sinh nhật cậu.
Khoảnh khắc ở trên đỉnh núi này, đóa pháo hoa thật lớn màu bạc kia và sau chữ sáng lấp lánh ấy dường như đã khắc sâu vào trái tim cậu, đừng nói là cả đời cho dù có xuyên qua mấy đời thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên.
"Em đừng khóc," Quan Trạch ôm cậu vào lòng, dán sát bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Em khóc là tôi ném em xuống đó."
"Em không khóc……." Lâm Diệu cảm thấy chắc là mình ngạc nhiên quá nên quên mở chốt nước mắt của mình ra, câu đưa tay lên sờ mặt mình, thế mà không có khóc thật.
Tuy là cậu không có khóc nhưng suy nghĩ vẫn bị lệch đường ray, bay theo mấy chữ lấp lánh kia bay đi đâu mất.
Rất lâu sau khi băng rôn đã rơi xuống nơi mà cậu không nhìn thấy nữa, trên bầu trời lại khôi phục sự yên tĩnh trước đây, lúc này rốt cuộc Lâm Diệu mới hoàn hồn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh trăng dùng hết sức hét một tiếng: "Á………"
Giọng của cậu truyền rất xa trong gió chỉ tiếc là bốn phía đều là đất bằng không có tiếng vang đặc biệt như trong hang động.
Sau khi gào xong còn thấy không đã ghiền cho nên tiếp tục ngửa mặt lên hét với ánh trăng: "Áu a—— u——."
"Hét xong rồi à?" Quan Trạch vẫn luôn rất có kiên nhẫn mà nhìn cậu áu một hồi.
"Vợ ơi em phát hiện," Lâm Diệu đưa lưng về phía Quan Trạch dựa vào người hắn, cánh tay đưa ra sau câu lấy cổ hắn, "Anh với mẹ em chắc chắn có tiếng nói chung..."
"Tại sao?" Quan Trạch xoay người cậu lại để cậu đối mặt với mình, cọ cọ nhẹ môi câu.
"Anh nói xem anh làm như thế," Lâm Diệu nhắm mắt lại, liếm liếm môi Quan Trạch, "Phải xem phim thần tượng bao nhiêu năm mới có thể luyện ra cái công lực lãng mạn đến mức này vậy hả?"
"Cũng tạm, vốn dĩ tôi chỉ muốn bắn hai cái pháo hoa thôi kết quả là một người bạn của tôi nói có thể đặt làm loại pháo hoa có thể nhét thêm đồ bên trong cho nên tôi làm luôn." Quan Trạch cười cười, tay nắm chặt lại cúi đầu chặn môi Lâm Diệu.
Lâm Diệu giành trước Quan Trạch dùng đầu lưỡi chen vào giữa răng hắn, có hơi gấp gáp mà dây dưa trong miệng Quan Trạch, Quan Trạch thuận theo cậu không hề tấn công chỉ mút lấy đầu lưỡi của Lâm Diệu.
Ngay lúc hắn đang nhẹ nhàng khiêu khích Lâm Diệu, lúc tay Lâm Diệu đang cách một lớp áo mà sờ soạng hắn thì đột nhiên Lâm Diệu lại đẩy hắn ra cúi người hắt xì một cái về phía tuyết.
"Em có thể gây mất hứng ghê thật đấy." Quan Trạch rất bất đắc dĩ mà cười cười.
"Ôi, tuyết không……." Lâm Diệu nói được một nửa thì lại hắt xì thêm một cái, "lỡ luôn chứ anh? Má nó……."
Sau khi cậu hắt xì bốn cái, nước mắt của Lâm Diệu cũng chảy ra luôn, cậu bày ra cái tư thế tay chống đầu gối mà chờ cái hắt xì thứ năm giá đáo.
"Em cũng quá đề cao mình rồi, mới nãy bắn pháo hoa còn chưa lỡ kìa, em hắt xì chít chít mấy cái mà đòi tạo ra tuyết lỡ cái gì?" Quan Trạch lấy khăn giấy từ trong balo ra đưa cho cậu, "Xuống núi thôi, bây giờ gió lớn, em đừng để bị cảm."
"Anh mới hắt xì chít chít á," Lâm Diệu rút ra một tờ khăn giấy che miệng, rất bất mãn mà liếc mắt nhìn Quan Trạch, "Nhiều năm rồi em không có bị cảm, đây là em hưng phấn đó."
"Hưng phấn cái là em hắt xì?" Quan Trạch thu dọn đồ đạc trên đất vào trong balo, "Vậy lúc chúng ta làm em đừng hưng phấn quá, vừa làm mà vừa hắt xì là có thể làm thằng em của tôi gục luôn đó."
"Anh cút," Lâm Diệu khàn giọng mắng một câu, kéo khoá áo khoác lại kín mít, "Hôm nay anh làm em rất là vui, em không so đo với anh."
"Lúc xuống núi em đi chậm một chút, không cần gấp," Quan Trạch đeo balo lên vỗ vỗ mông cậu, đi về phía trước.
"Anh có ý gì hả?" Lâm Diệu ngớ người.
"Lúc lên núi em ở phía sau ngã tới ngã lui, tôi nghe hết đó." Quan Trạch quay đầu lại cười cười, "Gấp lên cho kịp giờ cho nên tôi mới không quản."
"Vậy anh cứ tiếp tục đừng có quan tâm đến em nữa, em bị trượt, giày của em không thích hợp," Lâm Diệu có hơi mất mặt, mấy lần nhìn vừa nhào đầu về phía trước với quỳ lạy người ta đều bị người ta biết rõ ràng cả, "Em chưa từng đi leo núi, em không ngạc lăn ngược về chân núi là không tệ lắm rồi."
Xuống núi còn khó hơn lên núi nhưng Lâm Diệu không bị ngã nữa, một là cậu đã thích ứng rồi hai là tốc độ của Quan Trạch đã chậm hơn rất nhiều, quan trọng nhất chính là lúc xuống núi mà cậu trượt chân nữa không chừng còn có thể đá Quan Trạch xuống núi luôn, cậu không muốn tạo ra cái cục diện như thế.
Lúc xuống được một nửa, Lâm Diệu nhớ đến một chuyện rất quan trọng, cậu chọt chọt vào lưng của Quan Trạch: "Em nói nè, chúng ta có phải nên đi qua bên kia nhặt cái băng rôn sinh nhật vui vẻ kia về không?"
"Làm gì? Em muốn sưu tầm à?" Quan Trạch hỏi.
"Em không sưu tầm, ý của em là bên trên còn viết tên của em, cứ như vậy rơi xuống dưới sẽ bị người ta nhặt nhỉ?"
"Có ai biết Lâm Diệu là ai đâu mà, em lo xa ghê."
"Vậy cũng không được mà anh, cũng đâu có phải viết tên anh lên, anh nói xem nếu để người ta nhặt về, người ta cầm tấm vải có tên em lau lau bàn, chà chà bếp gì đó, không thì đặt trước cửa cọ đất trên giày gì đó, buồn bực biết bao."
"Cái này thì em yên tâm đi, tấm vải kia mỏng lắm, vừa hay dùng làm rèm cửa," Quan Trạch cười, quay đầu lại "Cắt làm hai, bên trái là Lâm Diệu sinh, bên phải là nhật vui vẻ."
"Được lắm, mẹ nó anh chờ đó đi, hôm sinh nhật anh em chắc chắn sẽ rọc ra làm hai rồi trực tiếp gửi đến nhà anh luôn." Lâm Diệu nghiến răng.
Nói đi cũng phải nói lại, sinh nhật của Quan Trạch thật sự không dễ làm, sinh nhật mình Quan Trạch làm như này đến lúc sinh nhật hắn mình nên làm như nào mới vượt qua hắn được đây?
Lúc lái xe về lại khách sạn thì đã sắp 3 giờ sáng, cô gái ở quầy lễ tân đang nằm bò trên bàn ngủ ngon lành.
Ngón tay Quan Trạch gõ mấy cái lên bàn, cô gái ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy hắn thì nhanh chóng đứng lên: "Có đồ của anh."
Cô gái lấy ra một phong bì rất dày đưa cho Quan Trạch, Quan Trạch nhận lấy cũng không mở ra xem, trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Vào phòng rồi hắn đưa phong bì cho Lâm Diệu: "Của em đây, an ủi em đó."
"Hả?" Lâm Diệu nhận lấy nhìn thoáng qua thì giật mình, bên trong có hai xấp tiền mặt rất dày, "Đù má, đưa thật luôn nè!"
"Đương nhiên là đưa thật rồi, chuyện anh Trọc đồng ý rồi chắc chắn sẽ làm, chút uy tín này vẫn phải có," Quan Trạch cởi áo khoác ra nằm trên giường nhắm mắt lại "Em thu dọn chút rồi đi ngủ, ngày mai tôi đưa em lên thị trấn dạo, nhìn xem dấu chân trưởng thành của tôi."
Lâm Diệu muốn nói em không cần tiền này đâu nhưng suy nghĩ một chút có từ chối cũng như không, Quan Trạch cũng không thể lấy lại tiền, với cả giờ từ chối thì cũng già mồm quá, coi như là kinh phí để năm sao ăn sinh nhật Quan Trạch đi, cậu nhét tiền vào trong ví.
"Em hiểu được một chuyện rồi." Lâm Diệu rửa mặt xong đi ra từ trong phòng tắm, chui vào trong chăn ôm lấy hắn.
"Chuyện gì?"
"Cái tên Trọc kia, anh ta sợ anh chắc không phải vì anh tàn nhẫn bao nhiêu," Lâm Diệu vuốt ve từng cái lên bụng Quan Trạch, "Mà là vì anh không sợ chết, hảo hán thì sợ vô lại, vô lại lại sợ liều mạng…"
"Ừm tôi chính là cái loại liều mạng này," Quan Trạch nói xong thì bật cười, thở dài, "Trước đây đúng là không sợ chết thật, sống với chết đối với tôi mà nói cũng chẳng có ý kiến gì đặc biệt, có điều sau này tôi sợ rồi, bây giờ tôi cực kỳ sợ chết."
"Anh thôi đi, anh sợ chết mà hôm nay anh dữ vậy á, suýt nữa là em tưởng anh cầm dao phay chuẩn bị chém đứt đầu chó của tên Trọc đó luôn rồi," Lâm Diệu chậc một tiếng.
"Nói đến cái này thì..." Quan Trạch đẩy Lâm Diệu nằm ngửa lại, xoay người qua ôm cậu một chân đặt lên bụng cậu, "Hôm nay lúc em đập gạch tôi thật sự tưởng là em sẽ ném trúng tôi luôn đó, tôi còn nghĩ có nên né không, không thì đối thủ còn chưa có động thủ với tôi mà tôi đã bị người của mình múc rồi, tôi đi đâu nói lí bây giờ."
"Anh đừng có mà nói bậy bạ!" Lâm Diệu véo đùi hắn một cái, "Hồi nhỏ em theo anh em cầm đá ném cửa kính, xem như cũng từng luyện."
"Anh của em chẳng dẫn em đi làm chuyện gì tốt nhỉ…….." Quan Trạch sờ ngực Lâm Diệu, hắn rất thích nằm nói chuyện với Lâm Diệu như này, Lâm Diệu nhìn không có buồn cười, có thể xem như là một chàng trai sạch sẽ tươi sáng nhưng dáng vẻ nhắm hai mắt lại vừa cười vừa nói của cậu lại luôn làm Quan Trạch muốn cười theo.
"Thật tình, ảnh dẫn em đi vào trường học đập cửa kính, nói là mày đập cái cửa này đi thì tuần này mày không cần phải lau kính nữa rồi, cái em cứ như thằng ngu mà đập, đập xong em chạy, kết quả là hôm tổng vệ sinh thì trường đã gắn lại hết, hơn nữa công việc của em là quét rác, anh nói xem này là gì chứ…….."
Quan Trạch cười không dừng lại được, ôm ôm Lâm Diệu: "Em đừng nói nữa, còn nói nữa là không ngủ nổi đâu."
Lâm Diệu xin nghỉ ba ngày, suýt chút nữa là cậu có thể nghỉ một lượt đến tết dương luôn rồi nhưng cậu là người mới trong công ty, cậu xin nghỉ không dám ngạo mạn như thế, hơn nữa tết dương cậu phải về nhà, nhà cậu mỗi lần có kỳ nghỉ nào thì cũng phải tụ họp cả nhà, đến quốc tế Lao động cũng không ngoại lệ.
Cho nên thời gian để Lâm Diệu đi dạo thị trấn với Quan Trạch chỉ có hai ngày, cho dù có như thế thì cậu cũng cảm thấy thoải mái chưa từng có, đây là quê của Quan Trạch, tuy rằng nơi này có liên quan đến rất nhiều những kí ức không thoải mái nhưng lại là nơi mà hắn thật sự đã sinh sống.
Quan Trạch dẫn cậu đến nhà cũ xem thử, nhà cũ nằm trong một cái hẻm nhỏ cũ nát đã không còn ai ở nữa, đoán chừng nhiều năm vậy rồi cũng không có ai quan tâm, rất hoang tàn, trong nhà cỏ dại mọc thành cụm nhìn qua xập xệ đến mức tưởng chừng như một cơn gió thôi qua thôi là có thể thổi bay mất.
"Cơ bản tôi chưa từng ở chỗ này, nếu mẹ tôi ở nhà thì sẽ bảo tôi ra ngoài, không cho tôi ở chỗ mà bà ấy đang ở," Quan Trạch chỉ vào trong hẻm nhỏ, "Nhà của ông nội tôi ở bên trong, bình thường tôi đều đến chỗ ông ấy kiếm chút cơm nóng ăn, sau đó đi lòng vòng trên đường, buổi tối nếu không quá lạnh thì tôi cũng không về nhà ngủ, tùy tiện tìm chỗ nào đó ngủ đại là được."
Lâm Diệu mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong nhà ông nội đang có người nhưng Quan Trạch không dẫn cậu sang đó chỉ dẫn cậu đi theo tuyến đường mà trước đây hắn từng đi, tiệm tạp hoá, sân sau nhà người khác, hẻm nhỏ, nhà hoang không có ai……..
Quan Trạch vừa đi vừa kể chuyện trước đây, hắn trộm thức ăn như nào, xin ăn trong quán ăn như nào, bị đuổi đánh hoặc là đánh người ta, giọng điệu của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh nhưng Lâm Diệu lại nghe đến mức khó chịu, không biết nên nói gì chỉ có thể im lặng.
"Ở đây," Quan Trạch dừng chân chỉ một cái tiệm bán trái cây nhỏ ven đường, "Trước đây là cửa hàng nhà chú Ninh, bán thiết bị điện."
Lâm Diệu nhìn cái tiệm đã được sửa sang đến mức đã không còn nhìn ra dấu vết gì này, đây là bước ngoặt trong cuộc đời của Quan Trạch.
"Hôm đó chú Ninh với Ninh Quyên đang làm đồ ăn trong quán," Quan Trạch nhớ lại một chút, "Hôm ấy lạnh lắm, tôi vẫn chưa kiếm được nơi nào ngủ lại, cho nên ngồi xổm ở ven đường bên ngoài cửa tiệm, chú Ninh đi ra hỏi tôi ăn gì chưa, có lạnh không."
Quan Trạch ngồi xổm xuống ven đường: "Tôi vào với chú ấy, lúc ấy tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng quá lạnh rồi trong nhà chú ấy ấm, sau thì chú ấy hỏi tôi có muốn làm việc trong cửa hàng của chú ấy không, chú ấy bao ăn bao ở còn trả tiền cho tôi."
"Con người chú ấy tốt thật." Lâm Diệu ngồi xuống bên người hắn.
"Ninh Quyên có một người anh trai, lúc chú Ninh ly hôn được mẹ dẫn đi, ra nước ngoài rồi thì chưa từng gặp lại nữa," Quan Trạch cười cười, "Cho nên chú ấy đối xử với tôi y như con trai mình vậy."
"À…….." Lâm Diệu quay đầu nhìn thoáng qua tiệm nhỏ.
"Chuyện sau đó thì em biết cả rồi," Quan Trạch ngồi một chút thì đứng lên hoạt động cánh tay, "Những chuyện này đều là những thứ tôi sẽ không kể với ai, lần nào nhớ lại cũng giống như bị lột da vậy."
"Vâng, sau này em không lột da anh đâu," Lâm Diệu cũng không quan tâm ban ngày ban mặt, bốn phía còn có người, đứng lên ôm chặt lấy Quan Trạch, "Sau này chồng yêu sẽ thật tốt với anh nha."
"........ Cảm ơn chồng nha." Quan Trạch nhịn cười cũng ôm lại cậu.
"Ngoan quá."
Sau kì nghỉ này Lâm Diệu cảm thấy mình đã có nhận thức hoàn toàn mới về Quan Trạch, vị giám đốc với vẻ ngoài trưởng thành điềm đạm này còn có một mặt khác không muốn để ai biết được.
Hắn đã từng là một con khỉ đen ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng chẳng có chốn dung thân, sau khi chịu trăm đắng ngàn cay mà lớn lên thì gặp được mình, đây là chuyện khiến người ta phấn khích bao nhiêu cơ chứ!
Hãy để em mang đến vui vẻ và hạnh phúc cho anh nào! Lâm Diệu tươi cười với ông già Noel treo trong nhà vệ sinh của công ty một lúc, cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
"Kiểm tra kẽ răng đấy à? Nhìn rồi không có hành lá đâu," Giang Nhất Phi từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy cậu đang nhăn răng ra cười, "Cậu nói cậu có bị ngốc không hả? Nghỉ đến tết dương luôn sung sướng biết bao, còn ngáo ngáo mà về làm việc hai ngày."
"Anh thôi đi, em còn chưa làm tròn một năm đấy, xin nghỉ một lần cỡ cỡ kì nghỉ đông nữa thì giám đốc Trần sẽ đánh em mất," Lâm Diệu thu lại nụ cười, đắc ý mà đi ra khỏi nhà vệ sinh, "Anh từ từ tiểu nhé."
"Cảm ơn, không cần khách khí với anh đây." Giang Nhất Phi đứng trước bồn tiểu lên tiếng.
Giờ nghỉ trưa Lâm Diệu search một ít tư liệu, mắt Quan Trạch sẽ thường xuyên có những giây ngắn ngủi không nhìn thấy, cậu muốn xem thử xem coi có bệnh gì sẽ tạo thành tình huống này, kết quả khiến mày cậu nhíu thành một đường luôn.
Cậu nhấc điện thoại nội tuyến lên gọi vào văn phòng xuất, bò ra bàn thấp giọng nói: "Em nói nè, mấy ngày nghỉ này anh đến bệnh viện xem tí được không?"
"Được." Quan Trạch trả lời rất chắc chắn.
"Em cảm thấy cơ thể anh rất tốt chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, kiểm tra rõ rồi cũng dễ tính toán," Lâm Diệu sợ bị ai đó nghe thấy, nằm bò ra bàn đến mức răng cũng sắp cạm vào bàn luôn rồi, "Đừng có y như con nít vậy."
"Ừm, nghỉ rồi tôi đi."
"Vậy được em cúp máy nha, buổi tối em đi giành mua hàng giảm giá với mẹ em, sau mười giờ em gọi cho anh."
"Giành cho tôi cái bình giữ nhiệt đi, cái kia của tôi hỏng rồi."
"Được."
Quan Trạch cúp điện thoại, ngồi trên ghế ngơ ra một lúc rồi lấy tập tài liệu chuyển phát nhanh kia ra, nhìn nội dung phía trên.
Hắn định năm sau sẽ đi kiểm tra kỹ hơn, vốn dĩ năm nay đi cũng được nhưng giờ hắn thật sự rất sợ chết, cũng rất sợ mấy cái bệnh không hiểu được. Hắn muốn yên tâm đón tết cái đã, hắn còn đồng ý đi hội chùa chơi kia kìa.
Đang nhìn tài liệu chuyển phát nhanh mà suy nghĩ thì điện thoại trong văn phòng lại vang lên, nhấc lên nghe thì là giọng cô gái tiếp tân: "Giám đốc Quan, có ngài Lâm đến tìm anh ạ, bây giờ anh có thời gian không ạ?"
"Ngài Lâm?" Quan Trạch ngớ người, tìm trong đầu thật nhanh một lần tên họ của khách hàng, "Mời ngài ấy vào đi."
"Được ạ."
Hai phút sau hắn qua khe hở thấy được thư ký phòng thị trường dẫn theo một người đàn ông đi đến văn phòng của hắn.
____________
Đến rồi đến rồi:)))))
Chương 45: Áu á—— u——
Lâm Diệu đã áp sát môi Quan Trạch rồi, lại bị cái tiếng vang chấn động bầu trời đêm như đang diễn tập pháo binh này chấn đến mức cả người run run luôn, sợ suýt chút nữa cậu đã cắn phập một cái.
Sau khi tiếng vang qua đi, lúc tai cậu vẫn còn đang gào thét thì bầu trời đột nhiên bị đốt sáng lên.
Lâm Diệu quay đầu nhìn về phía không trung, một đoá pháo hoa màu bạc cực lớn bung nở trên bầu trời đêm, vẽ ra từng vệt từng vệt màu bạc.
Cái làm cậu ngạc nhiên không phải là thời gian đoá pháo hoa màu bạc này dừng lại trên không trung cũng không phải vì nó rất lớn, đương nhiên cũng không phải vì cái ống pháo to như thế bắn cái pháo hoa ra xong thì đã không còn động tĩnh gì nữa…….
Mà là sau khi pháo hoa sáng lên trên bầu trời cậu nhìn thấy phía dưới còn có một cái băng rôn dài màu bạc lấp la lấp lánh đang chậm chậm bay xuống núi, bên trên dùng màu huỳnh quang viết sáu chữ to.
Lâm Diệu sinh nhật vui vẻ.
Lâm Diệu mở to mắt nhìn cả buổi cũng không nhúc nhích nổi, cũng không nói gì được, cậu không có cánh nào hình dung được cảm giác của mình ngay bây giờ.
Câu chưa từng nghĩ đến rằng sẽ có một ngày người mà cậu thích dùng cách thức như này để chúc mừng sinh nhật cậu.
Khoảnh khắc ở trên đỉnh núi này, đóa pháo hoa thật lớn màu bạc kia và sau chữ sáng lấp lánh ấy dường như đã khắc sâu vào trái tim cậu, đừng nói là cả đời cho dù có xuyên qua mấy đời thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên.
"Em đừng khóc," Quan Trạch ôm cậu vào lòng, dán sát bên tai cậu nhỏ giọng nói, "Em khóc là tôi ném em xuống đó."
"Em không khóc……." Lâm Diệu cảm thấy chắc là mình ngạc nhiên quá nên quên mở chốt nước mắt của mình ra, câu đưa tay lên sờ mặt mình, thế mà không có khóc thật.
Tuy là cậu không có khóc nhưng suy nghĩ vẫn bị lệch đường ray, bay theo mấy chữ lấp lánh kia bay đi đâu mất.
Rất lâu sau khi băng rôn đã rơi xuống nơi mà cậu không nhìn thấy nữa, trên bầu trời lại khôi phục sự yên tĩnh trước đây, lúc này rốt cuộc Lâm Diệu mới hoàn hồn lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh trăng dùng hết sức hét một tiếng: "Á………"
Giọng của cậu truyền rất xa trong gió chỉ tiếc là bốn phía đều là đất bằng không có tiếng vang đặc biệt như trong hang động.
Sau khi gào xong còn thấy không đã ghiền cho nên tiếp tục ngửa mặt lên hét với ánh trăng: "Áu a—— u——."
"Hét xong rồi à?" Quan Trạch vẫn luôn rất có kiên nhẫn mà nhìn cậu áu một hồi.
"Vợ ơi em phát hiện," Lâm Diệu đưa lưng về phía Quan Trạch dựa vào người hắn, cánh tay đưa ra sau câu lấy cổ hắn, "Anh với mẹ em chắc chắn có tiếng nói chung..."
"Tại sao?" Quan Trạch xoay người cậu lại để cậu đối mặt với mình, cọ cọ nhẹ môi câu.
"Anh nói xem anh làm như thế," Lâm Diệu nhắm mắt lại, liếm liếm môi Quan Trạch, "Phải xem phim thần tượng bao nhiêu năm mới có thể luyện ra cái công lực lãng mạn đến mức này vậy hả?"
"Cũng tạm, vốn dĩ tôi chỉ muốn bắn hai cái pháo hoa thôi kết quả là một người bạn của tôi nói có thể đặt làm loại pháo hoa có thể nhét thêm đồ bên trong cho nên tôi làm luôn." Quan Trạch cười cười, tay nắm chặt lại cúi đầu chặn môi Lâm Diệu.
Lâm Diệu giành trước Quan Trạch dùng đầu lưỡi chen vào giữa răng hắn, có hơi gấp gáp mà dây dưa trong miệng Quan Trạch, Quan Trạch thuận theo cậu không hề tấn công chỉ mút lấy đầu lưỡi của Lâm Diệu.
Ngay lúc hắn đang nhẹ nhàng khiêu khích Lâm Diệu, lúc tay Lâm Diệu đang cách một lớp áo mà sờ soạng hắn thì đột nhiên Lâm Diệu lại đẩy hắn ra cúi người hắt xì một cái về phía tuyết.
"Em có thể gây mất hứng ghê thật đấy." Quan Trạch rất bất đắc dĩ mà cười cười.
"Ôi, tuyết không……." Lâm Diệu nói được một nửa thì lại hắt xì thêm một cái, "lỡ luôn chứ anh? Má nó……."
Sau khi cậu hắt xì bốn cái, nước mắt của Lâm Diệu cũng chảy ra luôn, cậu bày ra cái tư thế tay chống đầu gối mà chờ cái hắt xì thứ năm giá đáo.
"Em cũng quá đề cao mình rồi, mới nãy bắn pháo hoa còn chưa lỡ kìa, em hắt xì chít chít mấy cái mà đòi tạo ra tuyết lỡ cái gì?" Quan Trạch lấy khăn giấy từ trong balo ra đưa cho cậu, "Xuống núi thôi, bây giờ gió lớn, em đừng để bị cảm."
"Anh mới hắt xì chít chít á," Lâm Diệu rút ra một tờ khăn giấy che miệng, rất bất mãn mà liếc mắt nhìn Quan Trạch, "Nhiều năm rồi em không có bị cảm, đây là em hưng phấn đó."
"Hưng phấn cái là em hắt xì?" Quan Trạch thu dọn đồ đạc trên đất vào trong balo, "Vậy lúc chúng ta làm em đừng hưng phấn quá, vừa làm mà vừa hắt xì là có thể làm thằng em của tôi gục luôn đó."
"Anh cút," Lâm Diệu khàn giọng mắng một câu, kéo khoá áo khoác lại kín mít, "Hôm nay anh làm em rất là vui, em không so đo với anh."
"Lúc xuống núi em đi chậm một chút, không cần gấp," Quan Trạch đeo balo lên vỗ vỗ mông cậu, đi về phía trước.
"Anh có ý gì hả?" Lâm Diệu ngớ người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lúc lên núi em ở phía sau ngã tới ngã lui, tôi nghe hết đó." Quan Trạch quay đầu lại cười cười, "Gấp lên cho kịp giờ cho nên tôi mới không quản."
"Vậy anh cứ tiếp tục đừng có quan tâm đến em nữa, em bị trượt, giày của em không thích hợp," Lâm Diệu có hơi mất mặt, mấy lần nhìn vừa nhào đầu về phía trước với quỳ lạy người ta đều bị người ta biết rõ ràng cả, "Em chưa từng đi leo núi, em không ngạc lăn ngược về chân núi là không tệ lắm rồi."
Xuống núi còn khó hơn lên núi nhưng Lâm Diệu không bị ngã nữa, một là cậu đã thích ứng rồi hai là tốc độ của Quan Trạch đã chậm hơn rất nhiều, quan trọng nhất chính là lúc xuống núi mà cậu trượt chân nữa không chừng còn có thể đá Quan Trạch xuống núi luôn, cậu không muốn tạo ra cái cục diện như thế.
Lúc xuống được một nửa, Lâm Diệu nhớ đến một chuyện rất quan trọng, cậu chọt chọt vào lưng của Quan Trạch: "Em nói nè, chúng ta có phải nên đi qua bên kia nhặt cái băng rôn sinh nhật vui vẻ kia về không?"
"Làm gì? Em muốn sưu tầm à?" Quan Trạch hỏi.
"Em không sưu tầm, ý của em là bên trên còn viết tên của em, cứ như vậy rơi xuống dưới sẽ bị người ta nhặt nhỉ?"
"Có ai biết Lâm Diệu là ai đâu mà, em lo xa ghê."
"Vậy cũng không được mà anh, cũng đâu có phải viết tên anh lên, anh nói xem nếu để người ta nhặt về, người ta cầm tấm vải có tên em lau lau bàn, chà chà bếp gì đó, không thì đặt trước cửa cọ đất trên giày gì đó, buồn bực biết bao."
"Cái này thì em yên tâm đi, tấm vải kia mỏng lắm, vừa hay dùng làm rèm cửa," Quan Trạch cười, quay đầu lại "Cắt làm hai, bên trái là Lâm Diệu sinh, bên phải là nhật vui vẻ."
"Được lắm, mẹ nó anh chờ đó đi, hôm sinh nhật anh em chắc chắn sẽ rọc ra làm hai rồi trực tiếp gửi đến nhà anh luôn." Lâm Diệu nghiến răng.
Nói đi cũng phải nói lại, sinh nhật của Quan Trạch thật sự không dễ làm, sinh nhật mình Quan Trạch làm như này đến lúc sinh nhật hắn mình nên làm như nào mới vượt qua hắn được đây?
Lúc lái xe về lại khách sạn thì đã sắp 3 giờ sáng, cô gái ở quầy lễ tân đang nằm bò trên bàn ngủ ngon lành.
Ngón tay Quan Trạch gõ mấy cái lên bàn, cô gái ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy hắn thì nhanh chóng đứng lên: "Có đồ của anh."
Cô gái lấy ra một phong bì rất dày đưa cho Quan Trạch, Quan Trạch nhận lấy cũng không mở ra xem, trực tiếp xoay người đi lên lầu.
Vào phòng rồi hắn đưa phong bì cho Lâm Diệu: "Của em đây, an ủi em đó."
"Hả?" Lâm Diệu nhận lấy nhìn thoáng qua thì giật mình, bên trong có hai xấp tiền mặt rất dày, "Đù má, đưa thật luôn nè!"
"Đương nhiên là đưa thật rồi, chuyện anh Trọc đồng ý rồi chắc chắn sẽ làm, chút uy tín này vẫn phải có," Quan Trạch cởi áo khoác ra nằm trên giường nhắm mắt lại "Em thu dọn chút rồi đi ngủ, ngày mai tôi đưa em lên thị trấn dạo, nhìn xem dấu chân trưởng thành của tôi."
Lâm Diệu muốn nói em không cần tiền này đâu nhưng suy nghĩ một chút có từ chối cũng như không, Quan Trạch cũng không thể lấy lại tiền, với cả giờ từ chối thì cũng già mồm quá, coi như là kinh phí để năm sao ăn sinh nhật Quan Trạch đi, cậu nhét tiền vào trong ví.
"Em hiểu được một chuyện rồi." Lâm Diệu rửa mặt xong đi ra từ trong phòng tắm, chui vào trong chăn ôm lấy hắn.
"Chuyện gì?"
"Cái tên Trọc kia, anh ta sợ anh chắc không phải vì anh tàn nhẫn bao nhiêu," Lâm Diệu vuốt ve từng cái lên bụng Quan Trạch, "Mà là vì anh không sợ chết, hảo hán thì sợ vô lại, vô lại lại sợ liều mạng…"
"Ừm tôi chính là cái loại liều mạng này," Quan Trạch nói xong thì bật cười, thở dài, "Trước đây đúng là không sợ chết thật, sống với chết đối với tôi mà nói cũng chẳng có ý kiến gì đặc biệt, có điều sau này tôi sợ rồi, bây giờ tôi cực kỳ sợ chết."
"Anh thôi đi, anh sợ chết mà hôm nay anh dữ vậy á, suýt nữa là em tưởng anh cầm dao phay chuẩn bị chém đứt đầu chó của tên Trọc đó luôn rồi," Lâm Diệu chậc một tiếng.
"Nói đến cái này thì..." Quan Trạch đẩy Lâm Diệu nằm ngửa lại, xoay người qua ôm cậu một chân đặt lên bụng cậu, "Hôm nay lúc em đập gạch tôi thật sự tưởng là em sẽ ném trúng tôi luôn đó, tôi còn nghĩ có nên né không, không thì đối thủ còn chưa có động thủ với tôi mà tôi đã bị người của mình múc rồi, tôi đi đâu nói lí bây giờ."
"Anh đừng có mà nói bậy bạ!" Lâm Diệu véo đùi hắn một cái, "Hồi nhỏ em theo anh em cầm đá ném cửa kính, xem như cũng từng luyện."
"Anh của em chẳng dẫn em đi làm chuyện gì tốt nhỉ…….." Quan Trạch sờ ngực Lâm Diệu, hắn rất thích nằm nói chuyện với Lâm Diệu như này, Lâm Diệu nhìn không có buồn cười, có thể xem như là một chàng trai sạch sẽ tươi sáng nhưng dáng vẻ nhắm hai mắt lại vừa cười vừa nói của cậu lại luôn làm Quan Trạch muốn cười theo.
"Thật tình, ảnh dẫn em đi vào trường học đập cửa kính, nói là mày đập cái cửa này đi thì tuần này mày không cần phải lau kính nữa rồi, cái em cứ như thằng ngu mà đập, đập xong em chạy, kết quả là hôm tổng vệ sinh thì trường đã gắn lại hết, hơn nữa công việc của em là quét rác, anh nói xem này là gì chứ…….."
Quan Trạch cười không dừng lại được, ôm ôm Lâm Diệu: "Em đừng nói nữa, còn nói nữa là không ngủ nổi đâu."
Lâm Diệu xin nghỉ ba ngày, suýt chút nữa là cậu có thể nghỉ một lượt đến tết dương luôn rồi nhưng cậu là người mới trong công ty, cậu xin nghỉ không dám ngạo mạn như thế, hơn nữa tết dương cậu phải về nhà, nhà cậu mỗi lần có kỳ nghỉ nào thì cũng phải tụ họp cả nhà, đến quốc tế Lao động cũng không ngoại lệ.
Cho nên thời gian để Lâm Diệu đi dạo thị trấn với Quan Trạch chỉ có hai ngày, cho dù có như thế thì cậu cũng cảm thấy thoải mái chưa từng có, đây là quê của Quan Trạch, tuy rằng nơi này có liên quan đến rất nhiều những kí ức không thoải mái nhưng lại là nơi mà hắn thật sự đã sinh sống.
Quan Trạch dẫn cậu đến nhà cũ xem thử, nhà cũ nằm trong một cái hẻm nhỏ cũ nát đã không còn ai ở nữa, đoán chừng nhiều năm vậy rồi cũng không có ai quan tâm, rất hoang tàn, trong nhà cỏ dại mọc thành cụm nhìn qua xập xệ đến mức tưởng chừng như một cơn gió thôi qua thôi là có thể thổi bay mất.
"Cơ bản tôi chưa từng ở chỗ này, nếu mẹ tôi ở nhà thì sẽ bảo tôi ra ngoài, không cho tôi ở chỗ mà bà ấy đang ở," Quan Trạch chỉ vào trong hẻm nhỏ, "Nhà của ông nội tôi ở bên trong, bình thường tôi đều đến chỗ ông ấy kiếm chút cơm nóng ăn, sau đó đi lòng vòng trên đường, buổi tối nếu không quá lạnh thì tôi cũng không về nhà ngủ, tùy tiện tìm chỗ nào đó ngủ đại là được."
Lâm Diệu mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong nhà ông nội đang có người nhưng Quan Trạch không dẫn cậu sang đó chỉ dẫn cậu đi theo tuyến đường mà trước đây hắn từng đi, tiệm tạp hoá, sân sau nhà người khác, hẻm nhỏ, nhà hoang không có ai……..
Quan Trạch vừa đi vừa kể chuyện trước đây, hắn trộm thức ăn như nào, xin ăn trong quán ăn như nào, bị đuổi đánh hoặc là đánh người ta, giọng điệu của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh nhưng Lâm Diệu lại nghe đến mức khó chịu, không biết nên nói gì chỉ có thể im lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ở đây," Quan Trạch dừng chân chỉ một cái tiệm bán trái cây nhỏ ven đường, "Trước đây là cửa hàng nhà chú Ninh, bán thiết bị điện."
Lâm Diệu nhìn cái tiệm đã được sửa sang đến mức đã không còn nhìn ra dấu vết gì này, đây là bước ngoặt trong cuộc đời của Quan Trạch.
"Hôm đó chú Ninh với Ninh Quyên đang làm đồ ăn trong quán," Quan Trạch nhớ lại một chút, "Hôm ấy lạnh lắm, tôi vẫn chưa kiếm được nơi nào ngủ lại, cho nên ngồi xổm ở ven đường bên ngoài cửa tiệm, chú Ninh đi ra hỏi tôi ăn gì chưa, có lạnh không."
Quan Trạch ngồi xổm xuống ven đường: "Tôi vào với chú ấy, lúc ấy tôi chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng quá lạnh rồi trong nhà chú ấy ấm, sau thì chú ấy hỏi tôi có muốn làm việc trong cửa hàng của chú ấy không, chú ấy bao ăn bao ở còn trả tiền cho tôi."
"Con người chú ấy tốt thật." Lâm Diệu ngồi xuống bên người hắn.
"Ninh Quyên có một người anh trai, lúc chú Ninh ly hôn được mẹ dẫn đi, ra nước ngoài rồi thì chưa từng gặp lại nữa," Quan Trạch cười cười, "Cho nên chú ấy đối xử với tôi y như con trai mình vậy."
"À…….." Lâm Diệu quay đầu nhìn thoáng qua tiệm nhỏ.
"Chuyện sau đó thì em biết cả rồi," Quan Trạch ngồi một chút thì đứng lên hoạt động cánh tay, "Những chuyện này đều là những thứ tôi sẽ không kể với ai, lần nào nhớ lại cũng giống như bị lột da vậy."
"Vâng, sau này em không lột da anh đâu," Lâm Diệu cũng không quan tâm ban ngày ban mặt, bốn phía còn có người, đứng lên ôm chặt lấy Quan Trạch, "Sau này chồng yêu sẽ thật tốt với anh nha."
"........ Cảm ơn chồng nha." Quan Trạch nhịn cười cũng ôm lại cậu.
"Ngoan quá."
Sau kì nghỉ này Lâm Diệu cảm thấy mình đã có nhận thức hoàn toàn mới về Quan Trạch, vị giám đốc với vẻ ngoài trưởng thành điềm đạm này còn có một mặt khác không muốn để ai biết được.
Hắn đã từng là một con khỉ đen ăn không đủ no mặc không đủ ấm cũng chẳng có chốn dung thân, sau khi chịu trăm đắng ngàn cay mà lớn lên thì gặp được mình, đây là chuyện khiến người ta phấn khích bao nhiêu cơ chứ!
Hãy để em mang đến vui vẻ và hạnh phúc cho anh nào! Lâm Diệu tươi cười với ông già Noel treo trong nhà vệ sinh của công ty một lúc, cảm thấy rất có cảm giác thành tựu.
"Kiểm tra kẽ răng đấy à? Nhìn rồi không có hành lá đâu," Giang Nhất Phi từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy cậu đang nhăn răng ra cười, "Cậu nói cậu có bị ngốc không hả? Nghỉ đến tết dương luôn sung sướng biết bao, còn ngáo ngáo mà về làm việc hai ngày."
"Anh thôi đi, em còn chưa làm tròn một năm đấy, xin nghỉ một lần cỡ cỡ kì nghỉ đông nữa thì giám đốc Trần sẽ đánh em mất," Lâm Diệu thu lại nụ cười, đắc ý mà đi ra khỏi nhà vệ sinh, "Anh từ từ tiểu nhé."
"Cảm ơn, không cần khách khí với anh đây." Giang Nhất Phi đứng trước bồn tiểu lên tiếng.
Giờ nghỉ trưa Lâm Diệu search một ít tư liệu, mắt Quan Trạch sẽ thường xuyên có những giây ngắn ngủi không nhìn thấy, cậu muốn xem thử xem coi có bệnh gì sẽ tạo thành tình huống này, kết quả khiến mày cậu nhíu thành một đường luôn.
Cậu nhấc điện thoại nội tuyến lên gọi vào văn phòng xuất, bò ra bàn thấp giọng nói: "Em nói nè, mấy ngày nghỉ này anh đến bệnh viện xem tí được không?"
"Được." Quan Trạch trả lời rất chắc chắn.
"Em cảm thấy cơ thể anh rất tốt chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, kiểm tra rõ rồi cũng dễ tính toán," Lâm Diệu sợ bị ai đó nghe thấy, nằm bò ra bàn đến mức răng cũng sắp cạm vào bàn luôn rồi, "Đừng có y như con nít vậy."
"Ừm, nghỉ rồi tôi đi."
"Vậy được em cúp máy nha, buổi tối em đi giành mua hàng giảm giá với mẹ em, sau mười giờ em gọi cho anh."
"Giành cho tôi cái bình giữ nhiệt đi, cái kia của tôi hỏng rồi."
"Được."
Quan Trạch cúp điện thoại, ngồi trên ghế ngơ ra một lúc rồi lấy tập tài liệu chuyển phát nhanh kia ra, nhìn nội dung phía trên.
Hắn định năm sau sẽ đi kiểm tra kỹ hơn, vốn dĩ năm nay đi cũng được nhưng giờ hắn thật sự rất sợ chết, cũng rất sợ mấy cái bệnh không hiểu được. Hắn muốn yên tâm đón tết cái đã, hắn còn đồng ý đi hội chùa chơi kia kìa.
Đang nhìn tài liệu chuyển phát nhanh mà suy nghĩ thì điện thoại trong văn phòng lại vang lên, nhấc lên nghe thì là giọng cô gái tiếp tân: "Giám đốc Quan, có ngài Lâm đến tìm anh ạ, bây giờ anh có thời gian không ạ?"
"Ngài Lâm?" Quan Trạch ngớ người, tìm trong đầu thật nhanh một lần tên họ của khách hàng, "Mời ngài ấy vào đi."
"Được ạ."
Hai phút sau hắn qua khe hở thấy được thư ký phòng thị trường dẫn theo một người đàn ông đi đến văn phòng của hắn.
____________
Đến rồi đến rồi:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro